Vô Tận Đan Điền

Chương 2356: Yến Lưu Sa (1)




Người nói chuyện là một người người trung niên đi ở đằng trước, trên người cõng theo đại đao, hai hàng lông mi giống như lưỡi đao.

- Đúng vậy!

Thấy đối phương cũng không ác ý, chẳng qua là chỉ là câu hỏi đơn thuần, Nhiếp Vân cũng không có keo kiệt mà gật đầu trả lời.

- Vậy chúng ta cùng đi đi, đoạn đường này cũng không an toàn, không ít người giết người cướp của a!

Người trung niên kia nói.

Chiến trường tam giới đã mở ra được hơn hai tháng, lúc mới vừa bắt đầu thì mọi người còn rất kích thích, tìm kiếm bảo tàng khắp nơi. Thế nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, kích thích đã tiêu hao không sai biệt lắm. Nơi chân chính có bảo tàng cũng đã bị người khác quét sạch, rất nhiều tu luyện giả. Hoặc là lặng lẽ rời đi, hoặc là ẩn nấp trong tối, giống như thợ săn vậy, chờ đợi săn con mồi.

Người có thể đi vào nơi này đều là đại nguyên một phương, một khi săn giết thành công, thu hoạch tuyệt đối hết sức phong phú.

Cho nên, vì phòng ngừa người khác cướp bóc, cho nên dù có đi tới đâu, phần lớn người đều họp thành đội đi lại, một mình lên đường giống như Nhiếp Vân, cái gì cũng không sợ, quả thực là hiếm thấy vô cùng.

- Muốn hợp thành đội với ta? Được, cầu còn không được a!

Nhìn một cái, mặc dù mấy người này nhìn hung thần sát ác, thế nhưng ánh mắt lại thanh tịnh, không có ý tứ muốn cướp đồ của hắn. Nhiếp Vân khẽ cười gật đầu.

- Vậy thì tốt, ta tên là Bạch Dực, là người hỗn độn Chí Tôn vực, nếu như mọi người đã đi cùng nhau, như vậy nhất định phải thẳng thắn đối đãi. Huynh đệ, không biết tính danh của ngươi là gì?

Người trung niên Bạch Dực kia hỏi.

- Ta tên là Vân Đồng, Tà Nguyệt Chí Tôn vực!

Nhiếp Vân lần nữa báo ra cái tên này.

- Hóa ra là Vân Đồng huynh đệ!

Bạch Dực suy nghĩ một chút. Cũng chưa từng nghe qua cái tên này, bất quá cũng không vì vậy mà hắn khinh thị đối phương, hắn nói:

- Làm phiền chờ thêm một lát, ta cảm thấy mấy người chúng ta còn chưa an toàn, để xem có thể chờ thêm mấy người nữa không. Lúc đó mọi người cùng nhau tiến lên!

- Nếu như ta không nhìn nhầm. Bạch huynh và mấy vị huynh đệ này đều là cường giả cấp bậc bán bộ Chúa Tể a. Nhiều người như vậy mà còn chưa an toàn. Chẳng lẽ ở phía trước có nhân vật lợi hại gì cản đường hay sao?

Nhiếp Vân kỳ quái hỏi.

Đám người Bạch Dực là bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng cảnh, bốn năm người hợp thành một đội. Tuyệt đối là một đoàn thể rất cường đại, lợi hại như vậy mà còn muốn chờ thêm mấy người cùng đi. Chẳng lẽ ở phía trước quả thực có nhân vật lợi hại gì đó ngăn cản đường đi hay sao?

- Chắc hẳn Vân Đồng huynh đệ vừa mới tới chiến trường tam giới đúng không?

Nghe hắn hỏi như vậy, lần này tới phiên đám người Bạch Dực kỳ quái, vẻ mặt cả đám cổ quái nhìn về phía hắn.

- Đúng vậy!

Nhiếp Vân gật đầu.

Cho dù lúc chiến trường tam giới mở ra thì hắn đã tiến vào rồi. Thế nhưng vừa mới tiến vào đã bị Kiền Huyết lão tổ đuổi cho chạy trốn. Sau đó lại tiến vào Âm Hồn cốc, đi ra không được bao lâu lại rơi vào trạng thái tu luyện. Cho nên thời gian chân chính ở chỗ này cũng không lâu, cái gì cũng không biết, so với người vừa mới tới cũng không có gì khác nhau.

- Vậy thì không trách được. Huynh đệ có chỗ không biết rồi! Đoạn đường phía trước kia gọi là Cửu Toàn Pha khắp nơi đều là hiểm địa, chỉ có một con đường có thể đi. Muốn qua, nhất định phải đi qua một chỗ!

Bạch Dực lắc đầu một cái:

- Ai ngờ chỗ này lại bị Yến Lưu Sa của Tuyệt Sát đại thế giới chiếm đoạt, vô luận ai muốn đi qua đều phải nộp số lượng cung phụng nhất định, cung phụng không đủ, như vậy cũng chỉ có thể để tính mạng ở lại nơi đó... Không có biện pháp nào khác. Cho nên chúng ta muốn qua, chỉ có thể tụ nhiều người một chút, như vậy cung phụng có thể ít hơn một chút, an toàn thông qua!

- Yến Lưu Sa, là Yến Lưu Sa đứng hàng thứ ba mươi ba trong Bách cường bảng sao?

Trong lòng Nhiếp Vân chấn động một cái, lập tức nhớ tới một cái tên.

Yến Lưu Sa của Tuyệt Sát đại thế giới, hắn từng nhìn thấy qua ở trên Bách Cường bảng. Đúng hàng thứ ba mươi ba, so với Phù Ám Triều đứng hàng thứ ba mươi bảy còn cao hơn. Là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Tuyệt Sát đại thế giới, âm ngoan thủ lạt, sử dụng Chúa Tể thần binh, bụi đất đầy trời, phong tỏa ngàn dặm, rất nhiều cường giả đều chết ở trong tay của hắn.

Cường giả danh chấn một phương như vậy lại biến thành giặc cướp cản đường, quả thực khiến cho người ta dở khóc dở cười.

- Đúng vậy!

Bạch Dực gật đầu.

- Vậy ngươi chờ những người khác đi, ta cũng không có nhiều thời gian chờ như vậy, ta cáo từ trước!

Bất kể đối phương là ai, coi như là Chúa Tể, đối với Nhiếp Vân hiện tại mà nói, cũng không có nguy hiểm quá lớn, hắn cười khẽ một tiếng, lại ôm quyền nói một câu.

- Ngươi không sợ hắn?

Thấy hắn muốn đi, Bạch Dực sửng sốt một lát, vô cùng cổ quái.

Nói thẳng ra tên Yến Lưu Sa và thứ hạng, chắc hẳn đối với thực lực của đối phương cũng có chút hiểu biết. Thế nhưng cho dù như vậy lại không sợ hãi một chút nào, nói đi là đi. chẳng lẽ người thiếu niên trước mắt này là cao thủ hay sao?

- Sợ hắn làm gì chứ?

Nhiếp Vân nói.

- Khẩu khí thật lớn, ngươi đã biết danh tiếng và thứ hạn của Yến Lưu Sa ở trên Bách Cường bảng thì cũng biết thực lực của hắn ra sao a.

Bạch Dực còn chưa lên tiếng thì trong đám người đã có một nữ tử hừ lạnh.

- Sợ hắn làm gì? Ta sợ ngươi một mình xông tới như ậy, còn chưa tới gần người ta thì đã bị giết rồi.

- Tiểu tử, nhìn tuổi của ngươi không lớn, cũng nên khiêm tốn cẩn thận một chút, chiến trường tam giới không giống với bên trong thế lực gia tộc các ngươi. Không nên nghĩ bản thân có chút thủ đoạn đã cảm thấy tự cho là đúng, đệ nhất thiên hạ! Nếu như không thay đổi tính tính này, ta có thể bảo đảm, không được bao lâu nữa ngươi nhất định sẽ chết!

Lại có một người quát lên.

Nhiếp Vân cũng không đem thực lực mình thả tra, nhìn từ bên ngoài, hắn cũng chỉ giống như bọn họ, bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng cảnh, cho nên đám người này nhìn thấy hắn lỗ mãng như vậy cũng không vừa mắt chút nào.

- Đa tạ mọi người nhắc nhở, ta có chút thủ đoạn, tự nhận là cũng không tệ lắm. Cho dù Yến Lưu Sa có lợi hại, muốn gĩ lại ta cũng không có dễ dàng như vậy. nếu như chư vị đi cùng ta, như vậy chúng ta cùng đi, nếu tiếp tục chờ người, coi như ta không phụng bồi, ta đành phải cáo từ trước.