Vô Tận Đan Điền

Chương 2800: Rơi vào trận pháp (hạ) (2)




- Không có phương hướng. Bốn phía toàn bộ đều giống nhau, như vậy chúng ta nên đi về phía nào đây?

Vừa tiến vào nơi này, Phí Đồng cũng có chút mê man.

Trước sau trái phải thậm chí trên dưới cũng giống nhau như đúc, giốngnhư rơi vào hồ nước sâu, nên đi như thế nào đây chứ?

- Trước tiên không quản những thứ này, chúng ta phải đi nhanh lên chút, mau chóng rời đi nơi này. Nếu như ta đoán không sai, hai đầu Cầu Long Thú kia rất nhanh sẽ đuổi tới đây!

Nhiếp Vân nói.

- Đuổi tới? Không phải bọn chúng muốn ép chúng ta chạy vào đây hay sao? Tại sao lại muốn đuổi chúng ta chứ?

Bích Nhi có chút mơ hồ.

Mới vừa rồi ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng được mục đích của Cầu Long Thú. Đúng như Nhiếp Vân nói vậy, định đuổi bọn họ vào trận pháp, nếu đã làm như vậy, làm sao có thể xông vào rồi đi đuổi bọn họ cơ chứ?

- Ngươi là đệ tử tông môn, phụ thân lại là cường giả Hoàng cảnh, ta không tin ngươi lại không có một chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng nào.

Nhiếp Vân nhìn chằm chằm Bích Nhi ở trước mắt:

- Ở bên ngoài động thủ, một khi ép ngươi sử dụng loại thủ đoạn này, cho dù thực lực của bọn chúng có mạnh thì cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt a! Thế nhưng ép chúng ta đi vào trận pháp thì lại khác. Nếu như ta đoán không sai, trận pháp này đối với bọn nó không có một chút ảnh hưởng nào, chúng nó có thể tùy ý xuất nhập!

- Cái gì?

Bích Nhi sửng sốt, không thể tin được.

Ngay cả phụ thân nàng cũng không phá giải được trận pháp này, những đầu Cầu Long Thú này có thể tự do xuất nhập, làm sao có thể được cơ chứ?

Bất quá, loại tâm lý may mắn này, không có tồn tại được bao lâu thì đã bị chôn vùi. Bởi vì nàng đã nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân, động tĩnh này có chút tương tự với động tĩnh của Cầu Long Thú trước đó.

Giống như hai gia hoả này đúng như Nhiếp Vân nói vậy, đã đi vào bên trong, tùy thời sẽ tiến hành công kích đối với bọn họ.

- Đi theo ta!

Nhiếp Vân cũng đã nghe được động tĩnh, sắc mặt lập tức trầm xuống, quay đầu phân phó một tiếng.

Ở bên ngoài cho dù bọn họ không chiến thắng nổi, ít nhất còn có thể ngăn cản được một hai. Mà ở chỗ này, tất cả mọi thứ trước mắt đều là sương mù, cái gì cũng không nhìn rõ, lại bị vây quanh. Như vậy có chết cũng sẽ không biết mình chết thế nào!

Phí Đồng, Bích Nhi cũng ý thức được nguy hiểm ở trước mắt, cũng không dám dừng lạimà theo sát sau lưng Nhiếp Vân, dường như sợ chậm chân sẽ mất mạng vậy.

Đi một hồi, sau khi nghe thấy tiếng bước chân biến mất, Nhiếp Vân mới lần nữa dừng lại.

- Cứ chạy không mục đích như vậy thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không ra được! Phải nghĩ ra biện pháp mới được...

Nhiếp Vân nhíu mày lại, nhìn về phía Bích Nhi ở trước mắt rồi nói.

- Ngươi có biện pháp nào có thể liên lạc với Chí Hào tướng quân hay không?

- Có!

Bích Nhi khẽ gật đầu một cái, bàn tay khẽ lật một cái, lấy ra một khỏa ngọc bài truyền tin. Bàn tay ngọc nhẹ nhàng điểm ở phía trên một cái, một lát sau đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại.

- Trận pháp này có thể ngăn cản ngọc phù đưa tin liên lạc, ta không liên lạc được...

Thấy hành động của nàng, Nhiếp Vân không khỏi im lặng.

Nữ nhân này là khờ thật hay là giả ngu vậy? Loại này mê trận, năng lực đầu tiên chính là che giấu đưa tin, nếu như tin tức có thể truyền ra ngoài. Như vậy mê trận cũng không còn uy lực gì nữa, hoàn toàn có thể thông qua đưa tin mà hỏi thăm vị trí, sau đó lại nghĩ biện pháp đi ra ngoài.

Ngọc phù đưa tin bị ngăn cản, vẫn có rất nhiều thủ đoạn có thể truyền tin tức, vốn Nhiếp Vân tưởng rằng người này sẽ có những thứ này, cho nên mới không nhịn được mà hỏi một câu. Chỉ là không nghĩ tới nàng ta lại làm ra hành động ngây thơ như vậy.

- Để ta tới a!

Biết rõ vị đệ tử tông môn này đã nuông chiều quá, nhất định sẽ không dùng được. Cho nên Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là tự mình nghĩ biện pháp. Hắn kéo tay Bích Nhi tiểu thư lại, kéo nàng xuống bên cạnh mình.

- Ngươi muốn làm gì?

Thấy động tác của hắn của hắn như vậy, Bích Nhi tiểu thư kinh hãi, sắc mặt khó coi.

Không phải người này thú tính đại phát, muốn làm gì nàng đó chứ..

Nơi này nguy cơ trùng trùng, sinh tử chỉ trong một ý niệm, tình huống như vậy mà còn muốn cái này, có lầm hay không a?

Nếu như để cho Nhiếp Vân biết suy nghĩ trong lòng của tiểu nữu này, nhất định hắn sẽ trực tiếp ngất đi. Suy nghĩ của người này cũng không tránh khỏi quá phong phú a, lấy bộ dáng này của nàng, cho dù ở cởi hết y phục ra rồi nằm ở trên giường thì hắn cũng không có hứng thú gì, chứ đừng nói là ở đây

Bất kể suy nghĩ trong lòng của nàng, hai hàng lông mày của Nhiếp Vân nhướng lên, kéo tay của Bích Nhi tiểu thư, dùng chỉ làm kiếm, nhẹ nhàng rạch một cái, một giọt máu tươi đã bay ra.

Phương pháp dùng huyết mạch truy tung!

Bích Nhi tiểu thư và Chí Hào tướng quân là phụ tử, huyết mạch tương liên, đưa tin ở chỗ này không có cách nào sử dụng. Thế nhưng nhất định sẽ không ngăn cản được huyết mạch cảm ứng.

Liên hệ máu mủ là chí lý trong thiên địa, bất kỳ người nào cũng không có cách nào vi phạm được.

Máu tươi bay đến không trung, xoay tít một vòng. Nhiếp Vân điểm ra mấy đạo pháp quyết về phía giọt máu.

Ông!

Một tiếng minh vang vang vọng, máu tươi phát ra quang mang màu tím nhạt, tạo thành một cái quangm ang hình lục giác trên không trung, xoay tít xoay tròn.

Ào Ào!

Hình lục giác này ngừng lại, đưa ra một cái đầu mũi tên, lại giống như một cái dây nhỏ lan tràn về phía xa xa, Nhiếp Vân nhìn một chút, nói:

- Ở bên này!

Sauk hi đã xác định xong phương vị, mọi người cũng không có dừng lại ở đây mà nhanh chóng đi theo nó.

Sương mù ở trong Ngũ Hành Quang di trận mê man, đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là một tay nắm Bích Nhi tiểu thư, một tay nắm lấy Phí Đồng, ba người nhanh chóng đi về phía trước.

Sơn động nhìn qua cũng không lớn, không gian trong trận cũng không nhỏ, đi chừng một khắc đồng hồ thì vẫn đang ở nơi mịt mù, căn bản không nhìn thấy được điểm cuối cùng.

- Chúng ta tiếp tục đi... Có thể tìm được phụ thân hay không?

Vừa mới bắt đầu thì trong lòng Bích Nhi tiểu thư còn có lòng tin. Thế nhưng đi một hồi, sương mù càng ngày càng nặng càng ngày càng không nhìn thấy rõ, nàng không nhịn được có chút hoài nghi.