Vô Tận Đan Điền

Chương 3134: Vạn vật sinh hương




- Linh hồn của ta giống lần trước, có chủ đan điền bảo hộ, không cách nào nhìn trộm!

Nhìn thấy toàn bộ bí mật của Diệu Âm tiên tử, Nhiếp Vân cũng biết đối phương không thể nhìn thấy bí mật của mình.

Loại tình huống này hắn ban đầu ở hỗn độn hải dương đã trải qua.

Tuy linh hồn dung hợp nhưng linh hồn hắn có chủ đan điền bảo hộ, không có ý niệm của hắn sẽ không ai biết bất cứ bí mật nào của hắn.

- Mang trí nhớ trải qua với Đạm Thai Lăng Nguyệt cho nàng xem.

Biết rõ cầm tiêu hợp tấu mấu chốt là tín nhiệm lẫn nhau, Nhiếp Vân cũng không có ý định không cho đối phương biết rõ cái gì, tinh thần khẽ động và hắn hiển lộ trí nhớ về Đạm Thai Lăng Nguyệt và Lạc Khuynh Thành cho đối phương nhìn thấy.

Quả nhiên, Diệu Âm tiên tử nhìn thấy Đạm Thai Lăng Nguyệt và Lạc Khuynh Thành, giờ mới hiểu ra vì sao đối phương không có hứng thú với mình.

Cho dù là ai có hồng nhan tri kỷ xuất chúng như vậy, chỉ sợ cũng chướng mắt nàng!

Mặc dù nàng phi thường tự phụ về dung mạo của mình, cũng tin tưởng vững chắc nam nhân nhìn thấy sẽ không tự kiềm chế, sau khi nhìn thấy hai người kia liền hiểu... Chênh lệch giữa các nàng quá lớn.

Hai người này là mỹ ngọc không tỳ vết, làm người ta không nhìn ra chút khiếm khuyết nào.

So sánh với các nàng, nàng dựa vào dung mạo tự ngạo chỉ có thể nói là dong chi tục phấn mà thôi.

- Đây là thê tử và hồng nhan tri kỷ của hắn sao? Quả nhiên không phải ta có thể so...

Sau khi hiểu ra điểm này, Diệu Âm tiên tử cũng không xoắn xuýt, nội tâm rộng mở trong sáng.

Leng keng!

Lần này nàng rộng mở trong sáng vừa vặn phù hợp với ý cảnh Vong Sử Tư, tiếng đàn leng keng rung động còn êm tai hơn vừa rồi, nếu như nói trước kia chỉ đạt tới tiếng đàn ảo cảnh, hiện tại đã đề thăng một cấp bậc, nàng cũng giống Nhiếp Vân đột phá cảnh giới vạn vật sống lại, bách điểu triều bái!

Vong Sở Tư, quên mất chấp niệm đắm chìm, lúc trước Diệu Âm tiên tử sáng chế thủ khúc này trên thực tế kết hợp nội dung trong cổ phổ và viết thành khúc, chỉ biết pháp nhưng không hiểu nghĩa, hiện tại nhìn thấy trí nhớ trong đầu Nhiếp Vân, biết rõ tình cảm của hắn với Đạm Thai Lăng Nguyệt không thể so sánh, trong nội tâm buông gông xiềng cho nên hiêu ra chân ý, từ đó cảnh giới đột nhiên tăng mạnh

Cảnh giới của nàng giống Nhiếp Vân, hai người hợp tấu nhạc khúc cho nên dung hợp mạnh hơn, nhạc khúc vô cùng mỹ diệu lại tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.

Vạn vật sinh hương!

Hai người tâm thần giao hòa hợp tấu cho nên tiếng đàn đạt tới cảnh giới vạn vật sinh hương.

Mặc dù chỉ là vạn vật sinh hương sơ kỳ nhưng cũng là cảnh giới thật sự, làm cho người ta ngửi thấy sẽ sảng khoái tinh thần, hương khí sắp biến mất trong cung điện cũng nồng đậm hơn rất nhiều..

Ông!

Nương theo hương khí sinh ra, mặt đất đột nhiên nổ vang, trước kia mặt đất không có gì lại tỏa ra hào quang.

Hai người biết đây là cầm tiêu hợp tấu xúc động cấm chế, nhìn nhau sau đó nội tâm vui vẻ.

Xem ra phương pháp kia là đúng!

Rất nhanh hai người diễn tấu Vong Sở Tư hoàn tất, cuối cùng nhạc khúc vang vọng đại điện không dứt.

Thu ống tiêu và nhìn về phía Diệu Âm tiên tử.

Cầm tiêu hợp tấu làm nàng đạt tới cảnh giới vạn vật sống lại, bách điểu triều bái, đối với Nhiếp Vân cũng có tác dụng rất lớn.

Tuy cảnh giới bản thân không đạt tới vạn vật sinh hương nhưng kém không xa.

Đương nhiên lý giải với tiên âm đại đạo cũng tăng lên rất nhiều, với hắn mà nói đây là chuyện nhỏ, trọng yếu nhất khi linh hồn giao hòa với Diệu Âm tiên tử đã làm cường độ linh hồn của hắn tăng lên không ít.

Diệu Âm tiên tử là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, linh hồn vượt xa hắn, dung hợp không giữ lại cho nên linh hồn Nhiếp Vân trực tiếp đột phá gông xiềng Vương cảnh viên mãn và tiến giai Hoàng cảnh.

Nói cách khác, hiện tại thực lực của hắn là Vương cảnh viên mãn mà linh hồn đã đạt tới Hoàng cảnh.

Linh hồn càng mạnh, khống chế thân thể càng mạnh, đột phá càng dễ dàng.

Tuy sau khi tấn cấp linh hồn Diệu Âm tiên tử không được lợi nhiều như hắn nhưng có thể chém giết Hoàng cảnh viên mãn dễ dàng, dụng ý niệm chém giết đối phương cũng có thể làm được.

Cảm thụ biến hóa của thân thể, Nhiếp Vân không hề nghĩ niều, thở ra một hơi, hắn khôi phục từ trạng thái cầm tiêu hợp tấu, ngẩng đầu nhìn cấm chế trước mắt.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trên cấm chế có nhạc phổ Tiên Đạo Ngâm.

- Ân?

Vào lúc đang tập trung tinh thần xem nội dung của Tiên Đạo Ngâm, lúc ánh mắt hắn nhìn vào cấm chế liền sững sốt.

Cấm chế bóng loáng như mới, không có cái gì, đừng nói Tiên Đạo Ngâm, nửa cái âm phù cũng không có.

- Có phải trình độ hợp tấu của chúng ta không được tổ tiên tán thành hay không, từ đó mới không xuất hiện nhạc phổ Tiên Đạo Ngâm?

Diệu Âm tiên tử cũng phát hiện tình huống trơớc mắt nên lên tiếng.

- Không có khả năng!

Nhiếp Vân lắc đầu.

Bọn hắn hợp tấu Vong Sở Tư đã đạt tới cảnh giới vạn vật sinh hương, loại cảnh giới này không phải lúc nào hợp tấu cũng có thể đạt tới!

Có thể nói hợp tấu vừa rồi đã đạt tới đỉnh phong, loại tình huống này còn không xuất hiện Tiên Đạo Ngâm? Đối phương thật sự giấu nhạc khúc sâu như vậy? Không thể nào!

Cảnh giới vạn vật sinh hương, có thể nói chỉ có tổ sư khai phái Tiên Âm Tông đạt tới mà thôi, loại cảnh giới này còn không mở cấm chế, chỉ sợ chỉ có đạt tới cảnh giới đại đạo hòa minh mới được!

Nhưng đạt tới cảnh giới đại đạo hòa minh, tiện tay có thể làm ra nhạc khúc cấp bậc giống như Tiên Đạo Ngâm, ai còn hao phí thời gian nhớ thương nhạc khúc của kẻ khác?

Chính bởi vì như thế, hắn suy đoán khẳng định không phải không thể mở cầm chế mà là...

- Nếu ta đoán không sai, trong cấm chế... Căn bản cũng không có nhacj phổ Tiên Đạo Ngâm!

- Chính là bởi vì như thế chúng ta mới không tìm thấy.

Nhiếp Vân nói.

- Không có nhạc phổ Tiên Đạo Ngâm?

Diệu Âm tiên tử còn không rõ.

- Không sai, có thể nhanh nhìn ra điểm này như vậy, lại có thể hợp tấu đạt tới cảnh giới vạn vật sinh hương, không hổ là hậu nhân kiệt xuất nhất Tiên Âm Tông!

Thời điểm hai người thương nghị với nhau, một giọng nói vang lên.

Nói chuyện là nữ tử, tuy không biết cách xa bao nhiêu năm nhưng âm thanh thanh thúy động lòng người, châu tròn ngọc sáng, giống như tiếng đàn gõ vang.

- Ngươi... Là ai?

Diệu Âm tiên tử và Nhiếp Vân cùng giật mình, đồng loạt nhìn chung quanh, rất đáng tiếc không nhìn thấy bóng người nào.

- Ta là tổ sư khai phái của các ngươi, Tiên Am tử!

Dường như nghe được câu hỏi của hai người cho nên lên tiếng.

- Tổ sư khai phái?

Hai người Nhiếp Vân đồng thời nhìn pho tượng, sau khi nhìn liền sững sốt.