Vô Tận Đan Điền

Chương 3148: Trở lại thành Vân Châu




- Ta ở thành Vân Châu còn có việc, như vậy cáo từ!

Sau khi chữa xong cho hai người, Nhiếp Vân không dừng lại, hắn tới nơi này là tiêu trừ tâm bệnh của Diệu Âm tiên tử, hiện tại đã thành công cho nên hắn cũng quay trở về.

Tiên Âm Tông có Diệu Âm tiên tử là cường giả vạn vật sinh hương, phối hợp Tiêu Vĩ Cầm đã phòng thủ kiên cố, chỉ cần không phải Đại Đế đích thân tới, muốn đối phó các nàng là không có khả năng, cho nên Nhiếp Vân cũng không cần lưu lại.

- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau nếu có chỗ nào cần tới Tiên Âm Tông chúng ta, quyết không chối từ!

Biết rõ hắn phải đi, Như Dạ Tông chủ cũng không giữ lại, sắc mặt ngưng trọng nói lời này.

Nếu không có thiếu niên này, cơ nghiệp vạn năm của Tiên Âm Tông sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, phần ân tình này không phải dùng lời nói có thể bỏ qua.

- Đa tạ!

Biết rõ đối phương có hứa hẹn, về sau tất dùng toàn lực giúp mình, Nhiếp Vân cười gật gật đầu, tinh thần khẽ động, Chức Nữ toa xuất hiện và nhảy lên.

- Chờ chút, ta đưa ngươi đi, bằng không thì ngươi bay như vậy biết năm tháng nào về tới nơi!

Diệu Âm tiên tử lúc này nhảy vào Chức Nữ toa.

- Ngươi tiễn ta? Ngươi không lo lắng Ám Tinh Tông lại tới quấy rối?

- Sẽ không, Ám Minh tông chủ vừa chết, những kẻ còn lại không đáng lo, Tiên Âm Tông do sư phụ ta tọa trấn, không kẻ nào dám tới đâu, lại nói ta đưa ngươi quay về cũng không tốn nhiều thời gian, còn có thể hợp tấu với ngươi, từ đó tu vi tiến bộ nhiều.

Diệu Âm tiên tử cười nói.

- Vậy được rồi!

Nhiếp Vân đáp ứng.

Xem tin tức của đám người Lưu Trúc truyền cho mình, thọ yến của Nguyên Dương Đế Quân cũng sắp bắt đầu, chính hắn trở về, cho dù có Chức Nữ toa không có thời gian hơn một tháng cũng khó có thể đến nơi, thời gian khẳng định không kịp, nàng hỗ trợ hắn phi hành, cường giả Hoàng cảnh viên mãn phi hành nhanh hơn hắn không ít.

Lúc đến tốn thời gian bảy tám ngày, khi trở về nương theo tu vi Diệu Âm tiên tử gia tăng, tốc độ tăng nhanh, thời gian còn ngắn một ít, vào ngày thứ sáu đã nhìn thấy thành Vân Châu phồn hoa xuất hiện trước mặt lần nữa.

- Thiếu gia, ngươi rốt cục trở lại, bên này sắp gánh không được nữa...

Vừa về tới y quán, Lưu Trúc xông tới với vẻ mặt u oán.

Những ngày qua không chỉ áp lực từ bản thân hắn, áp lực đến từ những người chữa bệnh cũng không ít, hắn có cảm giác mình sắp không gánh được.

- Có chuyện gì cần ta hiện tại giải quyết sao?

Nhiếp Vân cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng hỏi.

- Diệp Đào thiếu gia đang ở trong đại sảnh chờ ngươi, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều tới đây, cho nên...

Lưu Trúc nói.

- Diệp Đào?

Nhiếp Vân lắc đầu, gia hỏa này thật chấp nhất.

- Ta đi xem!

Nói xong hắn đi vào đại sảnh.

- Nhiếp huynh...

Trong đại sảnh, Diệp Đào nhìn thấy hắn đi tới, vội vàng đứng lên sau đó hưng phấn hô lên.

Chọn lựa người tham gia thọ yến của Nguyên Dương Đế Quân đã được định ra, chính là Diệp Tân, hắn bị xa lánh trong gia tộc cũng không có việc gì, mỗi ngày đều tới đây, muốn nhìn thấy Nhiếp Vân trở về đầu tiên, hôm nay xem như đến chuẩn.

- Sắc mặt Diệp huynh không tốt lắm, chẳng lẽ lão gia tử bệnh tình lại tăng thêm?

Đi tới trước mặt, Nhiếp Vân ngồi xuống, cười nói.

Lúc này Diệp Đào đã hoàn toàn khác với dáng vẻ trương dương hào phóng khu gặp tại Hoang Nguyên Cổ thành, gương mặt hiện tại góc cạnh tang thương, khí tức hơi trầm thấp lộ ra một ít tiều tụy.

Trước kia tại Hoang Nguyên Cổ thành, tuy hắn như người bệnh nặng, tùy thời sẽ chết nhưng khi đó hào khí ngất trời, bản tính không thay đổi, một tháng không gặp đã biến thành như vậy, cho dù Nhiếp Vân cũng không thể không ngạc nhiên.

- Tinh thần còn rất tốt nhưng tần suất phát bệnh tăng cao, hơn nữa thời điểm không phục dược sắc mặt rất kém...

Diệp Đào nói ra, trong mắt mang theo bất đắc dĩ.

- Phát bệnh tần suất cao?

Nghe được kết quả này, Nhiếp Vân cũng chẳng suy nghĩ gì, hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi và Việt lão không thể khuyên hắn ăn ít dược một chút?

- Khuyên rồi... Hắn không nghe, thọ yến của Nguyên Dương Đế Quân quá lớn, lão gia tử ý định đi qua, tới đó chỉ sợ khó tránh phải xã giao, ta sợ thân thể của hắn lại xảy ra vấn đề, cho nên... Muốn nhờ Nhiếp huynh đi qua xem bệnh cho hắn...

Diệp Đào nói.

- Không phải bên cạnh hắn có Nam Thiên Y Thánh sao? Ta... Đi không tốt lắm đâu!

Nhiếp Vân lắc đầu.

Lúc trước hắn bị nghi vấn, suốt đêm rời khỏi Diệp gia, lão gia tử đều không giữ lại nửa bước, còn muốn hắn đi xem bệnh, không có cửa đâu cưng.

- Nhiếp huynh, ta tin tưởng ngươi... Nam Thiên Y Thánh kia, ta có cảm giác hắn không có hảo ý...

Diệp Đào vội vàng nói, tuy hắn chưa nói xong đã bị Nhiếp Vân cắt lời.

- Được rồi, Diệp huynh, chuyện này không cần nhắc lại, trước ngươi nói đại thọ Nguyên Dương Đế Quân diễn ra vào ngày mai, ngươi có thể nói cho ta biết Nguyên Dương Đế Quân này hay không?

Đi xem bệnh cho lão gia tử khẳng định là không thể nào, trừ phi đối phương tự mình tới muốn nhờ, nghĩ lại a vị và thân phận của lão gia tử, loại khả năng này không tính là lớn.

Đã như thế nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, vừa vặn hỏi một chút chuyện của Nguyên Dương Đế Quân.

Hắn chỉ nghe nói qua Nguyên Dương Đế Quân vài lần mà thôi, hắn không hiểu vị Đại Đế này, tại sao đối phương tặng thiếp mời cho hắn, bảo hắn tham gia thọ yến thật sự làm người ta nghi kỵ.

- Nguyên Dương Đế Quân là một trong chín đế của Phổ Thiên hoàng triều...

Nghe thiếu niên nói như vậy, Diệp Đào biết rõ nói thêm nữa chỉ làm đối phương chán ghét mà thôi, hắn không nói nhiều và giới thêệu.

Thông qua Diệp Đào giới thiệu, Nhiếp Vân cũng không tới mức che mắt đi tham gia thọ yến của Nguyên Dương Đế Quân, hắn cũng hiểu nhiều một ít.

Vị Đại Đế này là người sớm nhất đi theo Phổ Thiên Đại Đế, trăm triệu năm trước đã xưng huynh gọi đệ với Phổ Thiên Đại Đế, hơn nữa cũng nhau đánh hạ hoàng triều.

Phổ Thiên Đại Đế cực kỳ tín nhiệm hắn, có thể nói tin tưởng lớn hơn bất cứ kẻ nào, hơn nữa thực lực của hắn rất mạnh, nghe nói đứng top mười trong tất cả Đại Đế tại Thần giới.

Đương nhiên, Diệp Đào chỉ là đệ tử thế gia mười hai phủ công tước mà thôi, cấp bậc Đại Đế cách hắn quá xa xôi, cụ thể có thực lực như thế nào cũng chỉ nghe qua người khác nói mà thôi.

Vị Đại Đế này ru rú trong nhà, không hỏi thế sự, các Đại Đế đều có vô số hậu nhân tử tôn, nghe nói vị này là người cô đơn, cũng không có thê tử.