Vô Tận Đan Điền

Chương 3293: Con hổ




Xuất hiện ở trong tầm mắt chính là thảo nguyên xanh mượt, mênh mông vô bờ, cỏ dại cao lớn chừng một người, ngay cả hắn lâm vào trong đó ngay cả tóc cũng không thấy được.

- Cổ quái!

Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu.

Không thể không nói hoàn cảnh nội cốc biến hóa thực quá quái dị, để cho hắn không tìm được chút quy luật nào.

Ngày hôm qua còn là phế tích không có một ngọn cỏ, hôm nay thì biến thành thảo nguyên rậm rạp.

- Trước tiên tìm bầy sói lại nói!

Không thèm nghĩ chuyện địa hình biến hóa nữa, Nhiếp Vân lần nữa sử dụng Kiếm Đạo.

Có kinh nghiệm đêm qua, hắn biết bầy sói tìm Luyện Kiếm Thạch, chỉ cần phương hướng Luyện Kiếm Thạch xuất hiện, chúng cũng sẽ xuất hiện.

Một đường đi về phía trước, đi gần nửa canh giờ, quả nhiên nghe được thanh âm xào xạt, buội cỏ phía trước không ngừng đung đưa. Nhìn dáng dấp có sinh linh hoặc là người đang đi về phía trước.

Nhiếp Vân dừng bước, giấu ở trong một mảnh cỏ tranh đậm đặc, khống chế không gian chi lực của thế giới nạp vật lan tràn ra phía ngoài.

- Không phải sói... Đây là cái gì?

Thấy rõ ràng vật xuất hiện ở trong mắt, Nhiếp Vân sửng sốt.

Căn bản không phải bầy sói trong tưởng tượng, mà là một con hổ to lớn, chậm rãi đi ở trong bụi cỏ, đôi mắt lấp lánh hữu thần, mang khí tức vương giả, tựa hồ đang tìm con mồi tùy thời xuất thủ.

- Con hổ?

Nhiếp Vân cảm thấy sắp điên rồi.

Ở nội cốc hai ngày một đêm chưa thấy qua con hổ, nó từ nơi nào nhô ra?

Không phải là bầy sói sao?

Rống!

Đang kỳ quái, xa xa vang lên một tiếng hổ gầm.

Thanh âm giống như sấm sét vang dội ở trong đêm tối, mặt đất cũng rung động.

Quét quét quét!

Nghe được tiếng hổ gầm này, con hổ vốn còn nhàn nhã đi về phía trước giống như lấy được mệnh lệnh, nhanh chóng phóng tới, tốc độ tựa như mủi tên rời cung.

- Theo sau...

Trong đầu mơ hồ, bất quá, giờ phút này cũng biết không phải thời điểm suy tính, Nhiếp Vân bước nhanh đi theo.

Tốc độ của con hổ rất nhanh, thời gian không lâu liền chạy mấy trăm dặm, Nhiếp Vân toàn lực đi theo, may mắn chung quanh cỏ tranh rất cao, nếu không liền bị phát hiện.

- Nhiều con hổ như vậy...

Con hổ ngừng, Nhiếp Vân giấu kỹ thân hình, lúc này mới phát hiện trước mắt đã xuất hiện một đống con hổ, có ít nhất hơn bốn mươi con, trên người phát ra khí tức hung hãn, sinh ra chớ quấy rầy.

Có thể đoán được, chỉ cần tùy tiện xông tới, nhất định sẽ bị xé thành mảnh vụn.

- Hổ không giống sói, sói thành đoàn, hổ chỉ sống độc lập. Thế nào... xuất hiện bầy hổ?

Nhiếp Vân bất đắc dĩ.

Bầy sói ngược lại cũng thôi, bởi vì sói luôn ở chung, thời điểm vây công con mồi cũng là tập thể lên, nhưng con hổ bất đồng. Thân là vương giả rừng rậm, có kiêu ngạo của mình, một núi không thể chứa hai hổ, trừ khi một con hổ đực và một con hổ cái. Đột nhiên thấy mấy chục con hổ... Coi như là hắn, cũng cảm thấy lòng tràn đầy cổ quái, da đầu tê dại.

- Hơn nữa, thực lực của những con hổ này, đồng dạng là Hoàng cảnh viên mãn, so với bầy sói trước càng cường đại hơn...

Thấy một bầy hổ, Nhiếp Vân đồng thời nhìn thấu tu vi của chúng.

Những con hổ này mỗi một đầu đều có thực lực Hoàng cảnh viên mãn, hơn nữa trên người mơ hồ đều có kiếm khí ngang dọc, so với trước sói càng thêm lợi hại!

Trước bầy sói hắn bị vây công cũng khó có thể trốn thoát, bầy hổ trước mắt càng đáng sợ hơn, đừng nói lâm vào trong đó, một khi bị phát hiện, trốn sợ rằng cũng không trốn thoát!

Rống!

Trong lòng rung động, con hổ trước gào thét lần nữa hô lên.

Nương theo thanh âm này, tất cả con hổ giống như lấy được mệnh lệnh, theo sát sau lưng nó xông về phía trước.

Mặc dù không có gầm to, cũng không có động tác dư thừa, nhưng uy thế của một đám hổ ở nơi đóày, khí tức xung thiên, đi ngang qua thảo nguyên, để cho người ta không kiềm hãm được trong lòng sinh ra vẻ sợ hãi.

- Theo sau!

Biết những con hổ này hết sức nguy hiểm, nhưng Nhiếp Vân vẫn quyết định theo sau.

Ngày hôm qua thì phế tích, hôm nay là thảo nguyên, ngày hôm qua bầy sói, hôm nay bầy hổ... Làm không tốt bầy hổ này giống như bầy sói ngày hôm qua, mục đích cũng là vì cướp đoạt Luyện Kiếm Thạch.

Vù vù!

Bầy hổ đi tới thời gian không lâu, quả nhiên phát ra tiếng kinh hô của Nhân loại, ngay sau đó kiếm khí ngang dọc, một bóng người nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm bầy hổ trước mắt, sắc mặt khó coi.

Xuyên thấu qua không gian chi lực của thế giới nạp vật, Nhiếp Vân thấy rõ bộ dáng người này, là Lục Bắc Hoang!

Lúc này Lục Bắc Hoang không có khí chất trước đó, lộ ra có chút chật vật, trên người cũng xuất hiện vết máu, giơ trường kiếm trong tay, mặt cảnh giác nhìn về phía bầy hổ trước mắt.

- Ta là người thí luyện của Kiếm Linh Cốc... Các ngươi muốn làm gì?

Quát to một tiếng, Lục Bắc Hoang nhìn chằm chằm bầy hổ trước mắt.

Hắn đã nhìn ra, những con hổ này đều có thực lực Hoàng cảnh viên mãn, Thần thú thực lực như thế, khẳng định có thể nghe hiểu tiếng người.

Rống!

Không để ý tới hắn quát tháo, con hổ khinh miệt nhìn một cái, lần nữa gầm thét.

Nghe được con hổ kêu lên, mấy con hổ khác chạy tới, móng vuốt bổ ra.

Kiếm khí cắt không gian, không khí xuất hiện đạo đạo liệt ngân, còn chưa tới bên cạnh, kiếm ý nồng nặc liền thẳng đuổi linh hồn, làm cho không người nào có thể tránh né.

- Đáng ghét!

Con ngươi của Lục Bắc Hoang co rụt lại.

Cho tới giờ khắc này hắn mới biết, những con hổ này lại lý giải Kiếm Đạo sâu như vậy.

Chỉ bằng vào kiếm ý, là có thể nhìn ra, coi như hắn, cũng không thi triển được kiếm khí cường đại như vậy.

- Ngăn trở!

Trong lòng kinh ngạc, trên tay lại không có ngừng nghỉ, một tiếng giận dử, trường kiếm trong tay bắn nhanh, cùng thời khắc đó, một cái binh khí bộ dáng chuông lớn xuất hiện.

Đông! Đông! Đông!

Kiếm khí của mấy con hổ đụng vào chuông lớn, phát ra thanh âm điếc tai nhức óc.

Bất quá kiếm khí cũng bị chắn ở bên ngoài, không cách nào tổn thương hắn.

- Xem ra Nhị Tế Ty cho Lục Bắc Hoang không ít chỗ tốt!

Thấy chuông lớn, Nhiếp Vân gật đầu.

Lục Bắc Hoang là cháu trai ruột của Nhị Tế Ty, cái chuông lớn này sợ rằng đúng là hắn cho, nếu không, không thể nào có uy lực như vậy, có thể ngăn trở kiếm khí của đàn hổ.

Rống!

Chuông lớn ngăn trở công kích, con hổ tức giận, lần nữa gầm thét, lại có bốn con hổ vọt tới.

Mỗi một con đều mang kiếm khí vô cùng sắc bén, đâm thẳng tới.

Xì! Xì!

Vô số kiếm khí đồng thời đâm ra, cho dù Lục Bắc Hoang có thần binh cũng không đở được, trên người xuất hiện vết máu.

Con hổ công kích rất có chừng mực, mặc dù vết máu kinh khủng, thương thế lại không sâu, tánh mạng vô ngại.