Vô Tận Đan Điền

Chương 3311: Kiểm kê Kiếm Ý phù (thượng) (2)




Máu tươi của bọn hắn đã quá mỏng manh, loại tế tự như thế này sẽ không duy trì được bao nhiêu lần nữa, bọn hắn đều hi vọng ở bên trong đám người thí luyện năm nay, có người có thể đạt được tán thành, đạt được truyền thừa nguyên vẹn của tổ tiên, bài trừ nguyền rủa, dẫn dắt bọn hắn rời khỏi nơi này.

- Lục Nham tiến lên!

Không để ý tới ánh mắt của bọn hắn, hai tay của Đại Tế Tự giơ lên cao, sau đó lại cất cao giọng nói.

Xoẹt zoẹt~!

Xoẹt zoẹt~!

Lục Nham là một trong bốn người mà Nhiếp Vân không biết tên, sau khi nghe được lời nói của hắn lập tức bước tới trước mặt tấm gương, lại khoanh chân ngồi xuống dưới đất.

Ông!

Một đạo quang mang từ bên trong mặt kính bắn ra ngoài, rơi xuống trên người hắn, bao phủ thân thể hắn vào bên trong.

Quang mang hiện lên là màu đỏ nhạt, không có bất kỳ màu sắc biến hóa nào.

- Ài...

- Xem ra lại thất bại...

- Tấm gương và Thí kiếm thạch cũng như nhau. Một khi hiện lên bảy loại màu sắc hồng, da cam, lục, lam, chàm, tím, đạt được càng nhiều Kiếm Ý phù thì màu sắc cũng càn gần với phía sau. Mà một khi màu đỏ nhạt không thay đổi... Không phải ngay cả một đạo Kiếm Ý phù hắn cũng không được đó chứ?

- Phế vật ah! Đi vào bên trong cốc mà không ngờ ngay cả một khỏa Kiếm Ý phù cũng không lấy được, quá là mất mặt xấu hổ!

Nhìn thấy màu sắc như vậy, vẻ mặt của tất cả mọi người ở dưới đài đều có vẻ thất vọng, tiếng thở dài vang lên không dứt bên tai, thậm chí còn có người trách mắng.

Nghe được những lời chỉ trích này, tới giờ Nhiếp Vân mới hiểu được vì sao lúc trước đám người Lục Bắc Hoang lại nổi điên.

Bọn hắn tiến vào bên trong cốc mang theo sự chờ mong của toàn bộ tộc nhân, nếu như ngay cả một khoả Kiếm Ý phù cũng không có được. Như vậy sự chờ đợi của các tộc nhân sẽ biến thành thất vọng, các loại lời nói đều kéo tới. Cho dù người có kiên cường đến mấy chỉ sợ cũng chịu không nổi.

- Một khỏa Kiếm Ý phù mà ta cũng không lấy được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thanh niên gọi là Lục Nham đã quên đi tất cả mọi chuyện bên trong cốc, cho nên hắn cũng không biết mình đạt được bao nhiêu Kiếm Ý phù. Sau khi nhìn thấy màu sắc không thay đổi, ngay cả một khỏa Kiếm Ý phù cũng không có, cả người ngây ra, có chút sợ hãi.

Một khỏa Kiếm Ý phù cũng không có được a. Trong lịch sử cũng có không ít tình huống như thế này, thế nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra ở trên người mình.

Người năm đó không lấy được Kiếm Ý phù, tám chín phần mười đều vẫn lạc dưới sự nhục mạ của tộc nhân.

- Ài!

Nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.

Có người được thì cũng có người mất, đây là chuyện không có cách nào thay đổi được.

Nếu như ngay cả chuyện này cũng không thể buông bỏ được, không buông bỏ được nội tâm, về sau thành tựu sẽ có hạn, khi đó cũng không trách được người khác.

- Được rồi. Lục Nham không có được Kiếm Ý phù, tiếp theo, Lục Đằng!

Không để ý tới vẻ nghi hoặc và bối rối của hắn, vẻ mặt Đại Tế Tự không chút biểu tình nói một tiếng.

Theo hắn thấy, những người này không chiếm được Kiếm Ý phù, như vậy nhất định tôn tử của hắn sẽ có thể có được nhiều hơn.

Lục Đằng cũng giống như Lục Huyền, cũng là một trong bốn người mà Nhiếp Vân không biết. Quả nhiên, cũng giống như Lục Huyền trước đó vậy, trên người cũng rỗng tuếch.

Ngay sau đó, lại có một người tiếp theo đi lên.

Rất nhanh, toàn bộ bốn người mà Nhiếp Vân không biết đều thử xong trước gương, đều không có được nổi một khỏa Kiếm Ý phù.

Đám người ở dưới đài nhìn thấy tình huống này, tất cả đều trầm mặc một phen.

Một người không có được Kiếm Ý phù thì bọn hắn có thể nói là phế vật, thế nhưng nếu là hai thì sao? Ba thì sao? Liên tục bốn người cũng đều không có được lấy một khỏa Kiếm Ý phù, chỉ sợ lần này bên trong cốc đã xảy ra biến cố gì đó mà không người nào biết được a.

Nếu không, một người là đồ ngu cũng thôi đi. Cũng không thể nói tài tuấn mà bọn hắn khổ cực tuyển chọn đều là đồ ngu a!

- Tiếp theo, Lục Bắc Hoang!

Đại Tế Tự nhìn qua.

- Ta...

Lục Bắc Hoang tiến lên phía trước.

- Bắc Hoang là thiên tài nổi danh của Kiếm Linh cốc chúng ta, có lẽ hắn sẽ đạt được không ít Kiếm Ý phù a!

- Kiếm Ý phù có số lượng nhất định a. Nếu như đám người Lục Nham không có được, có lẽ đại bộ phận đã đến trong tay của Bắc Hoang nha.

- Không biết Bắc Hoang có thể phá vỡ ghi chép của Nhị tế tự hay không, nếu như có thể phá vỡ, như vậy có lẽ sẽ có cơ hội rất lớn được Kiếm Linh cốc tán thành. Sau đó đạt được truyền thừa chính thức của Đại Đế a.

- Chỉ mong có thể thành công... Nếu không xuất hiện Đại Đế nào nữa. Như vậy huyết mạch của chúng ta sẽ tiêu hao hết. Khi đó chỉ sợ sẽ chính thức không có cách nào rời khỏi nơi đây a..

Nhìn thấy Lục Bắc Hoang đi lên, mọi người vốn đã thất vọng, hai mắt lần nữa lập lòe, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong.

Lục Bắc Hoang và Lục Huyền là tuyệt thế thiên tài trăm năm khó gặp của Kiếm Linh cốc. Tuổi còn trẻ đã mở kiếm giới chính thức, nếu như nói người khiến cho mọi người còn có hi vọng. Như vậy hắn tuyệt đối là một trong số đó.

Lục Bắc Hoang đứng ở trước mặt tấm gương vừa rồi.

Bởi vì đã quên mất chuyện xảy ra ở bên trong cốc cho nên cả người hắn có chút khẩn trương, sợ giống như những người trước. Ngay cả một khỏa Kiếm Ý phù cũng không có được.

Ông!

Quang mang chiếu rọi hiện lên màu đỏ nhạt.

- Cái gì...

- Ngay cả Lục Bắc Hoang mà một khỏa cũng không có được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ ông trời thực sự muốn để chúng ta chờ đợi ở chỗ này, vĩnh viễn cũng không thể đi ra được bên ngoài hay sao?

Nhìn thấy Lục Bắc Hoang cũng không có được lấy một khỏa Kiếm Ý phù, tất cả mọi người đều cảm thấy như sắp phát điên, vẻ mặt của tất cả mọi người dưới đài đều hiện lên vẻ bối rối.

Bởi vì Lục Bắc Hoang là siêu cấp thiên tài ở trong lòng của bọn hắn a!

Kém cỏi nhất có lẽ cũng giống như Nhị Tế tự Lục Vân Tử, là tồn tại đạt được hơn ba mươi khỏa Kiếm Ý phù... Thế nhưng lúc này ngay cả một cũng không có được a...

- Bắc Hoang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không riêng gì tộc nhân dưới đài bối rối, mà ngay cả sắc mặt của Nhị Tế tự cũng vô cùng khó coi.