Vô Tận Đan Điền

Chương 3318: Thần binh Đế cảnh ngươi có hay không? (2)




- Chúng ta đi thôi, cứ nghe theo lời ca ca nói.

Nhiếp Đồng biết rõ ca ca làm như vậy nhất định là có suy nghĩ của mình, hắn cũng không có nhiều lời mà lập tức kéo tay Lục Vân Tử, sau đó quay người bay đi ra phía ngoài.

- Ngươi cảm thấy mình có thể cản nổi ta hay sao?

Đại Tế Tự nhìn qua, lạnh lùng cười cười. Giống như là đang nhìn một con kiến không biết trời cao đất rộng vậy.

Ở trong mắt hắn mà nói,, cả Kiếm Linh cốc này đã nằm trong sự khống chế của hắn. Lục Vân Tử và Nhiếp Đồng kia sẽ không trốn thoát được. So với việc đuổi theo còn không bằng trước tiên giải quyết tiểu tử trước mắt này rồi lại nói sau.

- Ngăn không được... Tuy nhiên, vì sao ta phải ngăn cản ngươi cơ chứ?

Nhiếp Vân khẽ cười nhạt một tiếng, cổ tay khẽ đảo, một khỏa lệnh bài xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn:

- Không phải ngươi muốn động thủ với người có được Lục Hi lệnh đó chứ?

Lục Hi lệnh!

Trước đó hắn một mực không có lấy ra trước mặt mọi người, giờ phút này mọi người đã trở mặt với nhau. Như vậy cũng không có gì cần phải giấu diếm mà trực tiếp tế ra.

Lục Hi lệnh là được xưng đại biểu cho thân phận của Lục Hi, Đại Tế Tự làm hậu nhân của Lục Hi, cho dù có làm càn tới đâu thì cũng không dám xúc phạm lệnh bài của hắn lưu lại.

Ông!

Lệnh bài treo lơ lửng ở trên không trung, phát ra vạn đạo quang mang, bên trên có hai chữ lớn Lục Hi, mang theo uy nghiêm nồng đậm.

- Là Lục Hi lệnh!

- Đây là bảo vật truyền thuyết mà tổ tiên để lại, đại biểu cho thân phận của tổ tiên a!

- Nhanh quỳ xuống...

Nhìn thấy lệnh bài kia, sắc mặt của tất cả tộc nhân dưới tế đàn đồng thời biến đổi, đồng loạt quỳ xuống dưới mặt đất.

Nếu như đổi lại là người khác thì còn có khả năng hoài nghi tính thật giả của lệnh bài kia. Thế nhưng với tư cách là hậu nhân của Lục Hi, hai chữ ở bên trên lệnh bài đối với huyết mạch của bọn hắn mơ hồ có một loại uy áp tồn tại. Hắn không cần nghĩ cũng biết lệnh bài này là thật!

- Lục Hi lệnh? Ha ha, coi như là Lục Hi lệnh thì sao chứ? Huyết mạch ở trong cơ thể của chúng ta đã mỏng manh tới mức không đáng kể. Vì vậy cái lệnh bài này cũng không ngăn cản được ta a!

Sắc mặt của Đại Tế Tự cũng lập tức biến đổi, sau đó trong mắt hiện lên vẻ âm tàn.

Đã triệt để trở mặt thì hắn cũng không còn cơ hội nào để quay đầu lại nữa. Đã như vậy còn không bằng một lòng đi theo con đường đã chọn ban đầu.

Mặc dù Lục Hi lệnh là bảo vật vô thượng mà năm đó tổ tiên lưu lại, đối với hậu bối có tác dụng áp chế. Thế nhưng cũng chỉ căn cứ vào huyết mạch mà nói, truyền thừa đến đám người đồng lứa như hắn, huyết mạch đã mỏng manh tới mức cơ hồ không có. Như vậy lệnh bài kia cho dù có ảnh hưởng đối với hắn thì cũng sẽ không quá lớn được!

Sưu!

Bàn tay cực lớn lần nữa ngưng tụ mà thành ở trên không trung, một tiếng nổ vang kịch liệt vang vọng, lập tức chộp về phía Nhiếp Vân.

Cùng lúc đó, hai tên Kiếm thị kia cũng ra tay, hai đạo kiếm quang sáng chói bắn ra, bắn thẳng đến trái tim của Nhiếp Vân.

Nếu như đã ra tay, Đại Tế Tự có ý định nhất tích tất sát, khiến cho hắn không có bất kỳ cơ hội nào để xoay người.

Ông!

Nhìn thấy hai chiêu mạnh mẽ đánh tới, Nhiếp Vân khẽ hừ lạnh một tiếng.

Ngay cả Lục Hi lệnh mà Đại Tế Tự cũng mặc kệ, đây là chuyện mà hắn chưa kịp dự đoán ra được.

Tuy nhiên, cho dù là như thế thì hắn cũng không có một chút bối rối nào. Tinh thần khẽ động, một màn quang mang hình ngọn tháp lập tức xuất hiện ở trên thân thể của hắn. Bao phủ toàn thân cao thấp hắn vào bên trong.

Linh Lung Trân Châu tháp!

Keng Keng!

Kiếm quang của Kiếm thị bị ngăn cản ở bên ngoài, Nhiếp Vân lại giống như lúc còn ở bên trong nội cốc vậy, tựa như một cái bóng da bị đánh bay, bay lùi ra ngoài một khoảng cách khá xa.

Linh Lung Trân Châu tháp là thần binh bán bộ Đế cảnh, hoàn toàn có thể ngăn cản được công kích của Kiếm thị.

- Chuyện ngươi có thần binh bán bộ Đế cảnh ta đã sớm biết rõ, tuy nhiên... Ngươi cho rằng bằng vào thần binh bán bộ Đế cảnh là có thể ngăn cản được công kích của Kiếm Linh cốc hay sao?

Thấy Nhiếp Vân bị đánh bay, cũng không có bị thương, trên mặt Đại Tế Tự không có hiện lên một chút ngoài ý muốn ngoài. Ngược lại còn lạnh lùng cười cười một tiếng.

Trước đó Nhiếp Vân ở trong phủ đệ của Nhị Tế tự đã từng dùng qua Linh Lung Trân Châu tháp để ngăn cản công kích của đám người Lục Bác. Chuyện này đối với những người khác mà nói, đây là bí mật, thế nhưng đối với Đại Tế Tự mà nói, hắn đã sớm tìm hiểu cực kỳ rõ ràng.

Xoẹt zoẹt~!

Một bàn tay cực lớn từ trên trời hàng lâm xuống, rơi vào phía trên ảo ảnh của Linh Lung Trân Châu tháp. Không ngừng áp bách xuống dưới.

Bị cỗ lực lượng này áp bách, Linh Lung Trân Châu tháp không ngừng phát ra tiếng ken két. Giống như có chút không chịu nổi, tùy thời cũng có thể vỡ nát tung tóe.

- Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, Kiếm Linh cốc là thứ bên trong của một kiện thần binh, mà kiện thần binh này lại chính là... bội kiếm của Lục Hi Đại Đế, một kiện thần binh Đế cảnh! Tuy rằng ta chỉ khống chế được sáu thành lực lượng của kiện thần binh Đế cảnh này. Thế nhưng phá vỡ phòng ngự của một kiến thần binh bán bộ Đế cảnh cũng đã đủ rồi.

Nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt Đại Tế Tự tràn ngập nụ cười nghiền ngẫm.

Tuy rằng bán bộ Đế cảnh cũng mang theo chữ

đế. Thế nhưng so sánh với thần binh Đế cảnh chính thức mà nói, hơn kém không chỉ nhỏ tí tẹo. Giữa cả hai căn bản không thể so sánh được với nhau!

- Trừ phi... Ngươi có được thần binh Đế cảnh thì mới có thể tránh khỏi cái chết, tuy nhiên... Ngươi có sao? Ha ha!

Đại Tế Tự cười ha hả, càn rỡ không nói nên lời.

- Thần binh Đế cảnh? Kiếm Linh cốc lại là thần binh Đế cảnh sao?

Đối với việc Đại Tế Tự đang cười nhạo, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, mà hắn không nhịn được có chút sững sờ.

Kiếm Linh cốc là không gian bên trong của một kiện thần binh, điểm ấy hắn đã sớm từ trong miệng của Nhị Tế tự mà biết được. Thế nhưng cái thần binh này lại là Đế cảnh, chuyện này khiến cho hắn không kịp phản ứng.

Thần binh Đế cảnh từ Thượng Cổ cho đến bây giờ số lượng còn xa không kịp với số lượng Đại Đế. Từ đó đã đủ để thấy được độ trân quý của hắn, Kiếm Linh cốc nổi danh như thế, nếu như thực sự là thần binh Đế cảnh. Như vậy chỉ sợ đã sớm bị người có tâm chú ý. Làm sao vạn năm qua vẫn không có phát hiện ra được cơ chứ?