Vô Tận Đan Điền

Chương 3440: Lẻn vào Thú Vương cung (Hạ)




Khẳng định phải tìm lí do thoái thác, đã tạm thời không nghĩ ra được thì cứ ăn ngay nói thật, chẳng qua là đứng trên lập trường của Liệt Thiên Thú.

Trong nội tâm như vậy cho nên hắn tiến lên càng nhanh, chỉ qua một lúc đã đi vào trong hoàng cung.

Cung điện của Liệt Thiên Thú Thú Vương vô cùng rộng rãi, còn nguy nga và lớn hơn chỗ của nhân loại vài lần, đi vào phát hiện cung điện tuy lớn nhưng bàn về sa hoa thì kém xa nhân loại.

Bốn phía trống trải, cả cung điện xem như gian phòng trống.

Không rãnh quan sát bốn phía, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn vào giữa đại điện.

Nơi đó có một con Liệt Thiên Thú toa lớn đang ngồi trên vương tọa, nó tỏa ra khí tức kinh người.

Cảm nhận được khí tức này, nội tâm Nhiếp Vân rùng mình.

Thiên Đạo cảnh!

Đây là tồn tại cao cấp nhất dưới Đại Đế, còn đáng sợ hơn Phần Thiên Thú Vương vài phần.

- Xem ra phải cẩn thận một ít!

Nhiếp Vân lúc này đã bận tâm.

Trước kia còn cảm giác thiên phú ngụy trang của mình không kém, có lẽ đối phương nhìn không ra cái gì, nhìn thấy thực lực chân chính của đối phương liền bận tâm.

Lúc này hắn không nhịn được đè ép khí tức của mình xuống, phóng thích huyết khí Liệt Thiên Thú ra ngoài.

Hắn giết mấy ngàn con Liệt Thiên Thú, trong nạp vật thế giới có vô số tinh huyết của Liệt Thiên Thú, phóng xuất huyết khí che lấp khí tức của mình làm cho đối phương không đến mức phát hiện.

- Vưu Xích, ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo? Nói!

Liệt Thiên Thú vương quét mắt nhìn một vòng, dường như không nhìn thấy cái gì, nói lên tiếng nói.

Hô!

Thấy đối phương không có hoài nghi, Nhiếp Vân thở ra một hơi, vội vàng cúi người xuống và nói:

- Bẩm vương, trừ mấy tân nhân loại tiến vào Liệt Thiên khu lúc trước, thời điểm vừa rồi sưu tầm ta phát hiện mấy nhân loại giống như muốn lẫn vào Liệt Thiên khu của chúng ta.

- Tân nhân loại? Bắt lấy không?

Thú vương mở to mắt như đèn lồng nhìn sang, ngay sau đó uy thế thao thiên bộc phát, dường như thiên địa như sắp sụp đổ.

- Thuộc hạ... Nhất thời vô ý, để bọn chúng trốn đi.

Nhiếp Vân biến sắc, vội vàng nói.

Không thể không nói Liệt Thiên Thú vương trước mắt quá mức đáng sợ, chỉ cần phóng thích uy áp đã làm hắn không chịu nổi.

- Xem ra cường giả Thiên Đạo cảnh cũng có sự phân chia mạnh yếu... Nó là Thiên Đạo cảnh nhưng mạnh hơn Phần Thiên Thú Vương quá nhiều.

Hắn từng giao thủ với Phần Thiên Thú Vương, tuy không phải đối thủ nhưng cũng hiểu rõ thực lực chênh lệch cỡ nào.

Đầu Liệt Thiên Thú trước mắt có thực lực mạnh hơn Phần Thiên Thú Vương không ít.

- Trốn?

Ầm ầm!

Sắc mặt Liệt Thiên Thú vương trầm xuống, dường như cả đại điện lâm vào gió lốc.

- Lựa chọn chết kiểu nào?

- Cái gì?

Nhiếp Vân đã giật mình.

Cũng quá bạo lực a, không có bắt lấy người không hỏi nguyên nhân, trực tiếp phán xử tử hình...

Ầm ầm!

Trong lúc khiếp sợ, Nhiếp Vân cảm giác không gian chung quanh đầy áp lực, cung điện bị lực lượng khủng bố bao phủ.

- Phong tỏa cung điện... Đây là sợ ta chạy thoát?

Nhiếp Vân cảm thấy nội tâm mát lạnh.

Xem ra đối phương nói là thật, không phải tùy tiện nói ra, là có ý định hạ sát thủ với mình.

Nó là cường giả Thiên Đạo, ý niệm cường đại như Thiên Đạo, cung điện bị phong tỏa, cho dù thực lực của hắn mạnh hơn nữa cũng không cách nào đào thoát.

Thuộc hạ làm việc bất lợi, muốn giết chết... Thiệt giả?

- Vương tôn kính tha mạng, chỉ cần không giết ta, ta sẽ lập công chuộc tội, nhất định sẽ bắt những nhân loại kia!

Biết rõ không cách nào đào tẩu, Nhiếp Vân vội vàng hô.

Hiện tại chỉ có thể ký thác đối phương mềm lòng.

- Lập công chuộc tội? Hừ!

Áp lực chung quanh càng ngày càng mạnh, Liệt Thiên Thú vương nhìn về phía Nhiếp Vân như nhìn người chết.

- Một nhân loại ngụy trang thành thuộc hạ của ta, không đến cũng bỏ đi, nếu tới trước mặt ta mà ta nhìn không ra, ngươi cho rằng ta ngu sao?

- Cái gì?

Đầu óc Nhiếp Vân như nổ tung.

Xong, không phải cảm thấy thuộc hạ làm việc bất lợi, mà là... Bị phát hiện!

Phỏng đoán thực lực Liệt Thiên Thú vương rất mạnh nhưng nằm mơ cũng không ngờ lại mạnh như thế.

Nạp vật thế giới tấn thăng đến bát cấp, ngụy trang đại đạo cũng tăng lên tương ứng, vốn tưởng rằng có thể giấu diếm được đối phương, không nghĩ tới mới qua vài giây đã bị phát hiện.

Càng nguy hiểm Nhiếp Vân càng lạnh tĩnh, trong đầu không ngừng suy nghĩ, hắn đứng dậy sau đó ngụy trang chi khí biến mất, biến trở thành bộ dạng nhân loại.

- Không sai, ta là nhân loại!

Cũng đã bị phát hiện, ngụy trang cũng không có ý nghĩa gì.

- Chẳng lẽ thật cho rằng ta không dám giết ngươi? Ngươi đang khiêu chiến cực hạn của ta!

Trong mắt Liệt Thiên Thú vương bắn ra hào quang đáng sợ.

Giết người đào tẩu cũng thôi đi, không ngờ dám ngụy trang thành Liệt Thiên Thú công nhiên tới gặp mình, chẳng lẽ thực cho rằng mình mù lòa sao?

Vẫn cảm thấy ngụy trang không chê vào đâu được, không ai nhìn ra sao?

- Khiêu chiến cực hạn? Thú vương nói lời ấy sai rồi!

Biết rõ trốn không thoát, Nhiếp Vân cũng không thèm bỏ trốn, hắn đứng giữa đại điện sau đó cười nhạt và nói.

- Ta tới đây là muốn làm giao dịch với ngươi.

- Giao dịch? Ngươi cũng xứng?

Liệt Thiên Thú vương lạnh lùng cười cười, uy nghiêm to lớn áp xuống như phong bạo.

Két!

- Xứng hay không không phải thú vương nói tính toán, mấu chốt là có lợi với ngươi hay không.

Nhiếp Vân đã nghĩ đến phương pháp giải quyết, không còn cảm giác khẩn trương nữa, hắn vui vẻ lên tiếng.

- Ngươi cho rằng tùy tiện nói nham hai câu, ta có thể không giết ngươi? Nhân loại xảo trá, hiện tại cho ngươi nói một câu, nếu như ta cảm thấy vô dụng, ta sẽ lập tức làm ngươi biến mất khỏi thế gian này.

Liệt Thiên Thú vương nhìn chằm chằm vào hắn, nó duỗi móng vuốt về phía trước, trong móng vuốt hội tụ lôi đình đáng sợ, tùy thời sẽ bắn ra.

Xem ra nó nói là thật, chỉ cần Nhiếp Vân nói sai một câu sẽ động thủ.

- Ngươi có thể giết ta... Nếu thật làm như vậy ngươi vĩnh viễn không thể trở thành đế thú, cả đời bị vây ở chỗ này a!

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

- Đế thú?

Ầm ầm!

Liệt Thiên Thú Vương đứng lên, toàn thân mang theo tia chớp, nó mở to mắt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân.

Đế thú, tương đương với cường giả Đại Đế, chỉ cần là tu luyện giả, cho dù là người hay thú đều có sức hấp dẫn cực lớn.

Dường như sớm biết đối phương động âm, Nhiếp Vân mỉm cười, bàn tay lăng không một trảo, một vương tọa trong cung điện bay tới sau lưng hắ, lúc này hắn ngồi xuống.

Tuy thực lực đối phương mạnh nhưng hắn nắm thế chủ động, có thể bàn điều kiện ah.

- Thật lớn mật, ngươi cho rằng nói đế thú thì ta không giết ngươi?

Thấy bộ dạng của hắn như thế, Liệt Thiên Thú cau mày.&