Vô Tận Trùng Sinh

Chương 59: Giúp đỡ tiểu cô nương




Lại nói, nắm đấm của Dịch Phong chỉ còn cách Khương Thần một gang tay, liền bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.

Đoạn, chỉ thấy Khương Thần nắm lấy nắm đấm Dịch Phong, khẽ kéo một cái, Dịch Phong giống như một bịch giấy, bị Khương Thần quăng từ trong quán ra ngoài đường.

Nhìn tới thể trọng Dịch Phong chí ít cũng bảy tám chục cân liền bị Khương Thần nhẹ nhàng ném ngã. Điều này không thể không khiến Lâm Thải Hân cùng nữ chủ quán kinh ngạc.

Dịch Phong bị ném ra ngoài quán, lúc này lồm cồm bò dậy, khuôn mặt hiện lên vô cùng khó coi. Hắn đối với Khương Thần xuất hiện chút dè chừng.

Tiểu tử kia xem ra là cái người luyện võ. Mà hắn, ngoại trừ một chút công phu mèo ba chân, còn lại liền chỉ có hình thể to cao hơn đối phương. Vì thế mà đang có ý định thoát lui.

“Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, có giỏi thì cứ ở lại Đế đô này.” Dịch Phong phủi đi bụi đất trên quần áo, bỏ lại một câu ngoan thoại sau đó rời đi.

Khương Thần nhìn theo chỉ cười nhạt, buông ra một câu: “Vô tri sâu kiến.”

Không ai để ý, tại khoảnh khắc hắn nắm lấy nắm đấm Dịch Phong, lòng bàn tay Khương Thần xuất hiện một loại phù văn màu đen. Phù văn màu đen này chuyển từ lòng bàn tay Khương Thần sang người Dịch Phong, sau đó biến mất.

Phù văn này tại Đại Thiên Nguyên Giới gọi là Dẫn Lôi Phù.

Loại phù văn này vốn là phù văn nguyền rủa của một chủng tộc có họ hàng với Vu tộc. Chỉ là loại chủng tộc này bởi vì thủ đoạn có chút tàn ác nên đã bị các tộc khác hợp lực tiêu diệt. Các loại phù văn nguyền rủa lợi hại vì thế cũng thất truyền, chỉ lưu lại một loại phù văn gọi là Dẫn Lôi kia. Đây cũng chẳng phải loại cấp cao phù văn gì. Chỉ cần người có tâm muốn học, đều sẽ có thể khắc họa được.

Theo đó, ban đầu, loại phù văn này cũng không phải gọi Dẫn Lôi Phù, nó cũng không hoàn toàn có tên gọi chính thức. Một vị đại năng chủng tộc kia vô tình sáng tạo ra, phù văn này nếu như nguyền rủa kẻ nào, kẻ đó thường xuyên sẽ gặp điềm chẳng lành. Ví dụ như gặp cường địch, tầm bảo dẫn tới chúng nhân công kích, yêu thú rình rập…

Khi đó, đối với Nguyên giả Đại Thiên Nguyên Giới, điềm chẳng lành duy nhất khiến bọn họ e ngại chỉ có thể là lôi kiếp, và chính loại phù văn này đối với Nguyên giả bị nguyền rủa dẫn tới cực lớn lôi kiếp, cho nên sau này gọi là Dẫn Lôi Phù.

Cách khắc họa đơn giản nhưng tiêu tốn nhiều linh hồn lực, đồng thời nếu như muốn nguyền rủa địch nhân có tu vi cao hơn mình. Tỷ lệ nguyền rủa thất bại cao. Vì thế loại Dẫn Lôi Phù này thường thường cũng không có nhiều người sử dụng. Cũng chỉ có Khương Thần loại thiên tài phù văn này rảnh rỗi liền đem hết các loại phù văn có thể lưu truyền tại Đại Thiên Nguyên Giới nghiên cứu qua một lần.

Lại nói, đây cũng là lần đầu hắn khắc họa loại phù văn này. Bởi vì không có giấy vàng khắc họa phù lục, cho nên trực tiếp lấy chính mình khắc phù văn lên tay.

Theo đó, Dịch Phong dính loại phù văn này, chắc chắn sẽ liên tiếp gặp điềm chẳng lành, ví dụ như xe cán, sét đánh, bệnh tật… các loại tai nạn tự nhiên sẽ tới tìm hắn. Khương Thần cũng không buồn ra tay. Giết một phàm nhân đối với hắn cũng không có cảm giác gì gọi là khoái cảm trả thù cả.

“Khương Thần, ngươi không sao chứ?” Lâm Thải Hân lúc này mới định thần hỏi.

Đoạn, nàng lại khẽ che miệng, cảm thấy câu hỏi này có chút buồn cười. Nếu như đặt đúng hoàn cảnh, nàng phải hỏi tên Dịch Phong kia có sao không mới đúng.

“Không sao? Ta có học qua một chút võ tự vệ.” Khương Thần cười nhạt, tìm một lí do cho qua chuyện.

Nữ chủ quán lúc này cũng mới trấn tĩnh lại, nghiêng mắt nhìn vị thanh niên này, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ hứng thú. Thanh niên áo đen này nhìn thật kì lạ, tóc nuôi dài không thua kém nữ tử, ngoài trời rất nóng nhưng vẫn mặc quần áo dầy cộp.

“Hai vị, không dọa các ngươi hoảng sợ đi, hắn chính là một cái kẻ vô sỉ.” Nàng khẽ nói. Đoạn cũng có chút tò mò về Khương Thần. Thân thể nhỏ bé mảnh khảnh không nghĩ tới khí lực lại lớn như vậy.

“Không sao. Không nghĩ tới đánh không lại Khương Thần nhà ta, hừ chính là tự đánh mặt. Đáng đời.” Lâm Thải Hân bĩu môi khẽ nói.

Nghĩ lại một câu Khương Thần nhà ta vừa nói, nàng đột nhiên chột dạ, hai má đỏ hồng, đầu nhỏ khẽ cúi.

“Vậy thì tốt. Hai vị không biết tới đây muốn mua hoa giấy theo bó hay mua chậu cây?”

“Ngươi thì sao?” Lâm Thải Hân quay sang Khương Thần hỏi.

“Tùy ý.” Khương Thần cười đáp. Sau đó mặc kệ Lâm Thải Hân tuyển lựa, hắn tìm một chỗ ngồi gần đó ngồi xuống.

Sau khi ngó nghiêng đủ lâu, Lâm Thải Hân chọn mua một chậu cây hoa nhỏ tinh xảo cùng đẹp đẽ nhất dưới sự hướng dẫn của nữ chủ quán.

Hai người sau đó lại tiếp tục đi dạo phố cổ. Trời lúc này cũng đã chuyển sang chiều. Phố đồ cổ này náo nhiệt nhất là buổi sáng, buổi chiều chỉ còn lác đác một chút người bán hàng rong.

Khương Thần đột nhiên có chút hứng thú. Hắn chợt nghĩ tới nếu như vận khí tốt, có thể hay không bắt gặp một chút cổ ngọc loại hình. Loại cổ ngọc nếu như là chân chính đồ cổ, chắc chắn có thể khắc họa được phù văn cấp cao.

Lúc này, trên đường xuất hiện một cái tiểu cô nương. Tiểu cô nương này ăn mặc đạm bạc, giản dị, khuôn mặt ngược lại có chút điềm đạm đáng yêu. Có lẽ nàng liền là từ quê mới ra vì vậy đối với phố phường không quen thuộc, lúc đi liền hết nhìn Đông lại ngó Tây. Chỉ thấy trên tay nàng bê một cái bình ngọc đi vào một tiệm đồ cổ.

Tiệm đồ cổ này trên biển có đề “Đế đô đệ nhất tiệm bán đồ cổ”.

Khương Thần nhìn lên có cảm giác buồn cười. Tiệm đồ cổ này nói nhỏ cũng không phải nhỏ, nhưng còn lâu mới xứng với cái tên đệ nhất. Nếu như để cho mấy tên đại lão bản tới đây nhìn một chút, không khéo bọn họ liền lôi người tới đạp nát cửa hàng này.

“Chúng ta đi.” Khương Thần cười cười nói. Đôi mắt khẽ lóe lên.

Hắn vừa rồi thả ra chút thần thức nhìn xem bình ngọc kia có hay không là một loại ngọc tốt, ngoài ý muốn phát hiện ra bình ngọc này không ngờ được làm đặc ruột. Mặc dù bên ngoài phần ngọc không được tốt. Thế nhưng phần đặc bên trong bình ngọc này lại được làm từ một loại ngọc khác. Loại ngọc kia lại chính là cái ngọc tốt mà Khương Thần đang muốn. Vì thế liền dẫn theo Lâm Thải Hân đi vào tiệm đồ cổ.

Bên trong cửa hàng này bày trí cũng được coi là gọn gàng ngăn nắp. Trên kệ bày thêm một chút đồ được chạm trổ từ các loại ngọc xanh đỏ, các loại bình gốm sứ. Cả không gian cũng phù hợp với một chữ cổ.

Chỉ thấy tiểu cổ nương kia sau khi loay hoay một lúc mới đặt được chiếc bình lên bàn, nàng gõ một chút cái bàn, sau đó nói:

“Lão bản, ở đây thu bình cổ sao?”

Chủ tiệm đồ cổ là một trung niên nhân bụng phệ, khuôn mặt phúc hậu, nhìn đến cho người ta cảm giác thân thiết.

Tuy nhiên, Khương Thần chỉ đảo mắt, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt lạnh nhạt nhìn lấy hắn. Dựa theo kinh nghiệm sống tại thế giới này hơn vạn năm, hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra, bên trong bộ dáng phúc hậu kia chính là một tên gian thương. Chỉ cần từ cử chỉ cùng ánh mắt hắn là có thể nhìn ra.

Lão bản bụng phệ kia đi lên, nghiêng mắt nhìn. Tiểu cô nương kiễng chân đẩy chiếc bình về phía hắn, sợ hắn nhìn không rõ. Bởi vì nàng so với chiếc bàn này còn thấp hơn cho nên khung cảnh hiện ra có chút buồn cười.

Khương Thần cùng Lâm Thải Hân cũng đi tới nhìn.

Chiếc bình này theo đó chỉ cỡ bắp đùi người lớn, nói nặng cũng không tính nặng, nhưng đối với một tiểu cô nương như nàng, quả thật cũng có chút nặng.

Lão bản bụng phệ cầm lên chiếc bình, một tay cầm kính lúp ngó nghiêng, sau đó lấy đèn soi vào chiếc bình. Nhìn ngó một trận, hắn để lại chiếc bình trên bàn nói:

“Chiếc bình này ta thu, thế nhưng?”

“Thế nhưng nghĩa là sao?” Tiểu cô nương ngửa đầu lên hỏi.

“Chiếc bình này là giả, nguyên bản ta còn nghĩ rằng được làm ra từ phỉ thúy đâu, thế nhưng chỉ là một chút ngọc rẻ tiền, chẳng qua thắng ở tinh xảo.” Lão bản bụng phệ nói, đoạn giơ ra một ngón tay nói: “Ta chỉ có thể mua một ngàn Thiên tệ.”

“Cái gì?” Tiểu cô nương khuôn mặt hiện lên ngốc manh, khó có thể tin nói: “Thế nhưng gia gia ta nói đây là bình cổ đâu, là ngọc tốt. Ngươi có hay không nhìn nhầm a lão bản.”

“Nhầm?” Lão bản bụng phệ cười nhạt nói: “Ngươi đi khắp con phố này hỏi xem ta đã bao giờ nhìn nhầm hay chưa?”

Đoạn, hắn đôi mắt khẽ đảo một vòng nói:

“Nhìn ngươi đi thật xa tới đây, như vậy đi, một ngàn năm trăm, ta mua.”

Khương Thần bên ngoài khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt ngược lại vẫn luôn lạnh nhạt.

Lão bản bụng phệ này ánh mắt ngược lại rất tốt. Bên ngoài mặc dù chế tác tinh xảo nhưng thuộc về loại ngọc rẻ tiền.

Tuy nhiên, lúc nãy hắn chiếu đèn, phát hiện ra bên trong bình cổ này còn một lớp ngọc nữa. Mà lớp ngọc kia đèn chiếu tới lại đậm hơn bên ngoài.

Theo như kinh nghiệm chơi đồ cổ của hắn, thứ bên trong ắt hẳn là cái ngọc tốt. Vì vậy mới cố ý nói ngọc giả, toan tính dùng giá thấp mua xuống.

“Một ngàn năm trăm a.” Tiểu cô nương khuôn mặt trầm tư, nàng khẽ xòe bàn tay nhỏ nhắn ra đếm ngón tay, sau đó khuôn mặt sầu não nói: “Ta nơi này gia gia nói hắn muốn bán một hai vạn đâu.”

“Một hai vạn? Tiểu nha đầu, ngươi muốn tiền đến điên a. Ta đây vì khổ cực ngươi đường xa mới thêm cho ngươi năm trăm, ngươi lại muốn một hai vạn?” Lão bản bụng phệ tựa hồ tức giận nói.

Tiểu cô nương bởi vì ở quê chạy ra, kiến thức không nhiều, lúc này trông thấy lão bản bụng phệ sinh khí, liền có chút suy nghĩ. Chẳng lẽ gia gia nhìn nhầm.

Lão bản béo quan sát sắc mặt tiểu cô nương, cười nói: “Nếu không lại thêm cho ngươi năm trăm. Hai ngàn là giá cuối cùng ta có thể cho ngươi.”

Tiểu cô nương nghe vậy, khẽ cắn ngón tay, khuôn mặt càng hiện lên suy tư. Lát sau thở dài, ngẩng đầu lên đang định nói gì.

Khương Thần từ bên cạnh tiến tới khẽ vỗ vỗ đầu nàng, nói:

“Tiểu bằng hữu, ngươi muốn bán bình ngọc này bao nhiêu đâu?”

Lão bản bụng phệ nghe thấy Khương Thần hỏi giá bình ngọc liền chột dạ. Trong lòng hiện lên chút dự cảm không tốt. Hắn hướng Khương Thần mỉm cười nói:

“Tiểu huynh đệ, ta nói bình ngọc này là giả, ngươi vẫn còn muốn mua hay sao? Không khéo mua về lại bỏ đi a.”

Khương Thần cười nhạt nói: “Ta biết.”

Lão bản béo mỉm cười thở dài một hơi, định nói gì, liền bị Khương Thần chặn họng

“Thế nhưng ta là muốn mua a.”

“Ngươi…”

Lúc này, tiểu cô nương thấy có người hỏi giá, khuôn mặt hiện lên hớn hở:

“Gia gia ta nói bán bình ngọc này một vạn đâu, thế nhưng hắn còn cần tiền chữa bệnh, ta muốn bán hai mươi vạn đấy.”

Nói đoạn, khuôn mặt lại chuyển sang sầu não, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ mếu máo, mơ hồ xuất hiện nước mắt, nàng nói:

“Thế nhưng không nghĩ lại là đồ giả.”

Lâm Thải Hân nghe vậy, khuôn mặt hiện lên chút động lòng. Nàng tiến tới khẽ xoa đầu tiểu cô nương, cười nói:

“Không sao, không cần khóc.”

Sau đó đưa cho nàng một tấm thẻ ngân hàng nói:

“Trong đây có ba mươi vạn, ngươi trở lại đem gia gia ngươi chữa khỏi, số tiền còn lại trang trải cuộc sống sau này a.”

Tiểu cô nương đang từ tuyệt vọng, lúc này nghe Lâm Thải Hân nói vậy, hai mắt mở lớn. Đoạn vô cùng vui sướng nhảy cẫng lên ôm lấy cổ nàng, cả hai một lớn một bé cười khúc khích.

“Cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ, cảm ơn ngươi.”

Tiểu cô nương hai mắt chớp chớp không để cho nước mắt trào ra. Đoạn bê bình ngọc trên bàn giao cho Lâm Thải Hân, sau đó cúi đầu một cách lễ phép trước khi rời đi.