Vô Tận Vũ Trang

Chương 105: Thứ Huyết (Thượng)





Thẩm Dịch nghe người trẻ tuổi nói vậy, cười bảo: “Người có đôi khi không thể chỉ sống để sống, dù sao cũng phải có chút sở thích, giá trị gì đó mà bản thân theo đuổi. Dùng điểm Huyết Tinh không dễ gì có được để đi mua xe, trong mắt người khác có lẽ là một việc xa xỉ ngu xuẩn, nhưng chỉ cần mình cảm thấy đáng giá là đủ rồi, cần gì để ý ánh mắt người khác. Tâm tình vui vẻ, có đôi khi không phải một hai lần cường hóa có thể đổi lấy. Sống có chất lượng, có đôi khi càng ý nghĩa hơn sống được dài lâu.”
Trong mắt người trẻ tuổi kia sáng rỡ, bắt lấy tay Thẩm Dịch hét lớn: “Đúng vậy! Đúng vậy! Ta chính là nghĩ vậy đấy. Chỉ sống sót thì có ý nghĩa gì? Đám người trong đô thị kia quả thực đều thối óc. Đã sống thì phải sống cho chất. Huyết Tinh đô thị nhiều thứ như vậy, nhiều hưởng thụ như vậy, chỉ vì bớt chút ít điểm Huyết Tinh mà làm như không thấy, đó mới gọi không có ý nghĩa. Chu Nghi Vũ ta cũng không ngu như vậy. Đã sống thì phải sống ra đặc sắc, sống ra hương vị. Ngươi là người duy nhất từ trước tới nay thưởng thức con người của ta, ha ha!”
Người trẻ tuổi cười ha hả, cười đến vui vẻ dị thường.
Thẩm Dịch bất động thanh sắc rút tay trở về: “Không thể nói thưởng thức, chỉ là mỗi người có thái độ riêng mình đối với cuộc sống mà thôi. Đường là mình chọn, chỉ cần mình ưa thích là được. Huống chi ngươi mua xe, cũng chưa chắc chỉ là vì hưởng thụ.”
Người trẻ tuổi ngẩn ra, thần sắc có chút nghiêm túc một chút lập tức lại biến thành bộ dáng cợt nhả: “Không phải vì hưởng thụ thì còn có thể là cái gì?”
“Tống lí do thoái thác này cho người khác đi. Loại hành vi mua xe khoe khoang này đầu tiên phải có đối tượng đáng giá để làm dáng. Ở đây ngươi có đối tượng nào như vậy sao? Ai sẽ hâm mộ xe của ngươi? Bọn họ chỉ biết đau lòng vì lãng phí điểm Huyết Tinh.” Thẩm Dịch nói ra: “Nói tiếp nếu ngươi chỉ là mua một chiếc xe máy, ta còn có thể cho rằng ngươi thật sự vì hưởng thụ. Nhưng thêm pin năng lượng vô hạn tương xứng nha… Lái xe trong Huyết Tinh đô thị cần dùng loại pin vô hạn này sao?”
Người trẻ tuổi rốt cục im lặng.
Hắn một lần nữa đeo kính râm lên, giơ ngón tay cái tỏ vẻ khen ngợi Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch hỏi: “Ngươi có sở trường lái xe à?”
Người trẻ tuổi nhún vai xem như cam chịu.
Dính đến bí mật năng lực ẩn giấu của đối phương, Thẩm Dịch cũng không nói thêm gì nữa, hắn quay người rời đi.
“Này, chờ ta một chút!” Người trẻ tuổi phát động xe mô-tô, mạnh mẽ nhấc tay lái, nâng xe lên cao, chỉ chạy bằng bánh sau trên mặt đất, rà theo bên người Thẩm Dịch nói: “Ta cảm thấy ngươi rất không tệ, cũng đáng ta kết giao bằng hữu.”
“Ta có bằng hữu.”
“Nhiều thêm ta một người cũng không sao. Chính thức giới thiệu một chút, ta là Chu Nghi Vũ, trước khi đến Huyết Tinh đô thị là người mẫu.”
Bộp! Chu Nghi Vũ hạ đầu xe, đổi sang trượt bằng bánh trước.
Kỹ năng lái xe của hắn quả thật không tệ.
“Đã nhìn ra… y phục trên mình ngươi đều hơn mấy chục điểm Huyết Tinh đi?”
“Không nhiều lắm, tổng cộng năm mươi điểm, ngươi thì sao? Ngươi tên gì vây?”
Thẩm Dịch không để ý tới hắn, tiếp tục tự mình bước lên phía trước.
Chu Nghi Vũ có chút thất vọng: “Được rồi, ngươi không muốn nói thì đừng nói, bất quá nếu ngươi cần hỗ trợ gì, ngươi có thể nói ta biết, ta quen mặt Khu Phổ Thông này.”
Thẩm Dịch quay mặt lại nhìn hắn: “Ta muốn tìm một người gọi Tạ Vinh Quân, ngươi biết có thể tìm ở đâu không?”
Chu Nghi Vũ toét miệng nở nụ cười: “Đương nhiên.”
“… Ta là Thẩm Dịch.”
“Rất hân hạnh được biết ngươi.”
***
Sân huấn luyện Khu Phổ Thông là địa phương náo nhiệt nhất trừ khu giao dịch và quán bar.
So sánh với hoàn cảnh đơn sơ của Khu Dân Nghèo, sân huấn luyện nơi này càng lớn, điều kiện càng tốt.
Đám người mạo hiểm có thể có được gian phòng của mình tại sân huấn luyện, một thân một mình huấn luyện, cũng có thể có được gian phòng đoàn đội, tiến hành huấn luyện đội ngũ tổ hợp.
Bất quá sân huấn luyện nơi này cần trả điểm Huyết Tinh mới có thể sử dụng. Hoặc là thuê, hoặc là trực tiếp mua lại, tuyệt đại đa số mạo hiểm giả đều là áp dụng hình thức thuê.
Nơi Chu Nghi Vũ mang Thẩm Dịch đến là sảnh huấn luyện lầu ba khu huấn luyện, đây cũng là sảnh huấn luyện xa hoa nhất cả Khu Phổ Thông. Tiến hành huấn luyện các loại năng lực kỹ năng ở đây, có thể tăng thêm 10% hiệu quả, đương nhiên, giá cả cho thuê cũng không rẻ.
Đi vào gian phòng 312, một gã vạm vỡ đang canh giữ cửa ra vào, chứng kiến Chu Nghi Vũ tới, gã to con kia nhíu mày: “Sao lại là thằng nhãi nhà ngươi, ngươi không ở bên ngoài tán gái, đến tới nơi này làm gì?”
Chu Nghi Vũ chĩa chĩa Thẩm Dịch bên cạnh: “Người này muốn gặp Tạ Vinh Quân.”
Đại hán kia nhìn Thẩm Dịch: “Có chuyện gì không?”
Thẩm Dịch trả lời: “Nói cho hắn biết là chuyện liên quan đến em trai hắn.”
Đại hán kia hơi chút ngẩn người, nhìn chằm chằm Thẩm Dịch, đẩy cửa tiến vào. Một lát sau đi ra, đối với Thẩm Dịch nói: “Vinh ca bảo ngươi chờ ở quán cà phê bên ngoài.”
Khung cảnh quán cà phê sân huấn luyện rất tao nhã.
Thẩm Dịch ngồi một góc trong quán cà phê, kêu cho mình và Chu Nghi Vũ mỗi người một ly cà phê, sau đó rất tùy ý hỏi: “Gã Tạ Vinh Quân này, thoạt nhìn rất có phong độ tại Khu Phổ Thông a.”
“Ngươi tới tìm hắn, mà không biết hắn là người nào sao?”
“Ngươi cũng nghe được, ta chỉ tới truyền lại lời nhờ vả của em hắn mà thôi.”
“Tại sao em hắn không tự mình đến?”
“Không đến được.”
Chu Nghi Vũ ngẩn ngơ, thấp giọng nói lầm bầm: “Có ma, không phải là…”
Thẩm Dịch gật gật đầu. Rất nhàn nhã uống một ngụm cà phê, Thẩm Dịch nói: “Tạ Vinh Quân rốt cuộc là ai?”
Chu Nghi Vũ nghĩ nghĩ trả lời: “Hắn là đội trưởng một trong ba đoàn đội nổi danh nhất Khu Phổ Thông. Đoàn đội bọn hắn thực lực rất mạnh, nghe nói nhiều lần hoàn thành qua nhiệm vụ độ khó cao. Bất quá quan trọng nhất là bọn hắn từng đi qua Vùng Đất Hoang Dã, phàm là có thể ở Khu Phổ Thông đi qua Vùng Đất Hoang Dã mà còn sống trở về, liền được công nhận đội mạnh.”
“Vùng Đất Hoang Dã là chỗ nào ấy?”
Chu Nghi Vũ đang muốn trả lời, liền thấy một người thanh niên thon gầy cởi trần, cả người xăm đầy hình rồng, hất lên áo choàng màu đỏ đi ra, bên cạnh hắn còn đi theo bốn năm người, mặt mũi mỗi người đều tràn đầy hung hãn.
Nếu như nói, mạo hiểm giả độ khó ban đầu còn đang trong thời kỳ thích ứng Huyết Tinh đô thị, như vậy mạo hiểm giả tiến vào Khu Phổ Thông, tâm tính cơ bản cũng đã dần dần điều chỉnh, bắt đầu chính thức thích ứng cái thế giới này.
Bọn họ hung hãn, đã không phải chỉ có bề ngoài, mà là chân chính, phát ra mùi huyết tinh dày đặc từ thực chất bên trong.
Mỗi người nơi này, đều là đồ tể giết người không chớp mắt.
Chu Nghi Vũ nhìn bọn họ đi ra, thấp giọng nói một câu: “Lúc sau lại nói tiếp.”
Người xăm hình kim long ngồi xuống vị trí đối diện Thẩm Dịch, qua tướng mạo, hắn và Tạ Hoành Quân quả nhiên có phần tương tự, nhưng là so với Tạ Hoành Quân, khí chất người này tỏ ra càng thêm trầm ổn.
Lời Tạ Hoành Quân trước khi chết từng nói đại ca của mình là vô địch, tất cả mọi người lúc đó không coi vào đâu, bất quá trước mắt xem ra, gã Tạ Vinh Quân này quả thật không phải nhân vật tầm thường ở Khu Phổ Thông. Ngẫm lại cũng đúng, người có thể cho em mình một bản bí tịch công pháp cùng một tờ khế ước đoàn đội, thực lực bản thân như thế nào cũng sẽ không kém.
Thời khắc này gã xăm hình kim long nói: “Ta chính là Tạ Vinh Quân, em ta có phải đã chết?”
Thẩm Dịch gật gật đầu.
Trong Huyết Tinh đô thị, kết cục như vậy thật sự không tính khó đoán.
Biểu lộ của Tạ Vinh Quân cũng không đến nỗi khác thường, chỉ là hỏi: “Chết như thế nào?”
Thẩm Dịch không chút hoang mang lấy ra phần hiệp nghị cùng Tạ Hoành Quân, đưa đến trước mặt Tạ Vinh Quân, sau đó nói: “Ta giết hắn.”
Đáp án này vừa ra, toàn trường khiếp sợ, trong mắt Tạ Vinh Quân mãnh liệt bắn tinh mang, nhìn về phía Thẩm Dịch.
Chuyện đã trải qua, cũng không khúc chiết, cũng không phức tạp.
Tạ Vinh Quân rất nhanh hiểu được em mình rốt cuộc chết như thế nào, cũng không biểu hiện ra quá nhiều bi thống, chỉ là nhìn chằm chặp Thẩm Dịch.
Một gã trai tráng bên cạnh đứng ra: “Đội trưởng.”
Tạ Vinh Quân giơ tay một cái, người kia lập tức câm miệng không nói.
Thẩm Dịch hơi rét trong tâm.
Gã Tạ Vinh Quân này có uy tín cực cao trong đội ngũ, mà trong Huyết Tinh đô thị, phương pháp thành lập uy tín duy nhất chính là thực lực.
Nghĩ vậy, hắn bất động thanh sắc sử dụng kỹ năng Tinh Thần Tham Sát.
“E2297, Tạ Vinh Quân, lực lượng 52, nhanh nhẹn 32, thể chất 40, tinh thần 37, ý chí 26. Thuộc đội ngũ: Thứ Huyết. Thân phận: Đội trưởng. Có được kỹ năng: 1??? 2??? 3??? 4??? Công pháp??? Huyết thống???”
Bởi vì Tinh Thần Tham Sát không thuộc loại công kích, bởi vậy trong Huyết Tinh đô thị cũng có thể tự do sử dụng, thời khắc này chứng kiến thuộc tính Tạ Vinh Quân, tuy cao hơn phe mình, nhưng cơ bản là cũng tình huống bình thường ứng với mạo hiểm giả Khu Phổ Thông. Bất quá gã Tạ Vinh Quân này ngoài ra còn có công pháp lẫn huyết thống, cụ thể thế nào lại nhìn không ra.
Đã Chu Nghi Vũ nói thực lực đội Thứ Huyết này tương đối cường hãn, như vậy Tạ Vinh Quân nhất định có chỗ hơn người tại phương diện chính mình không nhìn ra.
Nghĩ vậy, Thẩm Dịch cũng hướng đồng bạn bên cạnh gã sử dụng Tinh Thần Tham Sát.
Lúc này, Tạ Vinh Quân nhìn Thẩm Dịch, đột nhiên nói: “Nhìn đủ chưa. E5371?”
Thẩm Dịch cả kinh, đột nhiên phát hiện mình tạm thời không cách nào dùng Tinh Thần Tham Sát.
Ánh mắt Tạ Vinh Quân như lưỡi kiếm sắc bén, hung hăng đâm Thẩm Dịch, thanh âm gã trở nên trầm thấp mà kéo dài: “Sự tình… ta đã rõ. Hồng Quân phạm vào sai lầm lớn, lòng nó quá tham.”
“Đây cũng khó trách, dù lúc còn trên địa cầu, nó cũng là con út được cưng nhất nhà. Cha thương nó, mẹ thương nó, có gì đều cho nó…”
Tạ Vinh Quân chậm rãi nói, ngữ khí lãnh khốc mà bình tĩnh.
“Cho nên về sau dưỡng thành thói quen cái gì cũng muốn. Chỉ cần thấy tốt, nó liền muốn. Kỳ thật có đôi khi ta cũng rất hận nó, hận nó chiếm yêu thương của cha mẹ với ta, hận nó cả ngày gây cho ta phiền toái, muốn ta giúp nó chùi đít, hận nó không biết tranh đấu, việc gì cũng muốn dựa vào thằng anh này giúp nó giải quyết vấn đề.”
“Sau khi đến Huyết Tinh đô thị, ta biết ngay thằng này sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề. Cho dù không chết trong nhiệm vụ, cũng chết trong tay người khác. Nó chính là người như vậy, ngươi không chọc giận nó, nó cũng tới chọc giận ngươi. Nó không biết tại Huyết Tinh đô thị, đầu tiên phải học được không sợ phiền phức, nhưng thứ hai lại phải học được đừng gây chuyện. Cường giả chân chính không dễ dàng thụ địch, mà càng phải kết giao nhiều bằng hữu. Còn kẻ am hiểu gây chuyện… luôn không sống được lâu.”
Nói đến đây, Tạ Vinh Quân thở dài.
Gã duỗi duỗi tay, người bên cạnh đưa lên cho gã một điếu thuốc, tên còn lại châm lửa cho gã.
Nhổ ra một vòng khói nồng nặc, Tạ Vinh Quân nhìn Thẩm Dịch nói: “Kỳ thật, lúc trước ta có cơ hội để nó gia nhập đội ngũ của ta đấy, ta có biện pháp đột phá quy định hạn chế đẳng cấp. Bất quá ta không làm như vậy, bởi vì ta biết rõ nó chính là một cái mầm tai hoạ, một ngôi sao xấu số. Có nó trong đội ngũ, đội ngũ nhất định sẽ không may. Với tư cách đội trưởng, ta không chỉ phụ trách bản thân, còn phải phụ trách đồng đội của ta. Cho nên lúc đó ta cũng không cho nó gia nhập… Thật không nghĩ đến tên nhóc mắc toi này đã chết rồi vẫn có thể gây phiền toái cho ta. Cũng may, phiền toái vẫn không tính quá lớn.”
Ánh mắt gã dần dần biến thành lạnh như băng, tiến đến trước mắt Thẩm Dịch, nói: “Thằng em của ta là tên khốn kiếp, ta rất rõ ràng điểm này. Bất quá nó có khốn kiếp tới đâu, thủy chung vẫn là em trai ta. Ngươi đã giết nó, ta nhất định phải làm thịt ngươi. Từ giờ trở đi, ráng đếm ngược thời gian tánh mạng của mình đi, nếu ta thấy không sai, ngươi cũng sắp tiến vào Khu Phổ Thông đi à nha. Đến lúc đó, chính là thời điểm ngươi ta quyết một trận tử chiến. Ta sẽ tìm được ngươi… Róc xương lóc thịt ngươi, liền như ngươi làm với nó vậy.”
Thẩm Dịch đứng lên: “Tùy thời xin đợi.”
Nói xong hắn ly khai quán cà phê, bước ra ngoài sân huấn luyện.