Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 1 - Chương 18: Hiệp ước chiến đấu vào ba tháng sau




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Quân Thanh Vũ nhìn khuôn mặt gần như vặn vẹo ở trước mắt này, trong ánh mắt lạnh lùng không chứa một tia sắc thái, nàng và Quân Thanh Hải vốn không có cảm tình gì, bây giờ nàng cũng chỉ chọn tự bảo vệ mình.

Đáng tiếc, bây giờ nàng không phải là Quân Thanh Vũ mềm yếu vô năng năm đó.
Mười năm đuổi giết, tạo thành nàng đang đứng ở đây bây giờ, cả đời này, nàng sẽ không ngu xuẩn như kiếp trước, cũng sẽ không đau khổ cầu toàn như kiếp trước.

“Ta chấp nhận.”

Giọng nói lạnh nhạt từ trong cổ họng của thiếu nữ phát ra, lại khiến đám người nháy mắt nổ tung.

Nàng chấp nhận rồi? Bọn họ không nghe lầm chứ? Cứ như vậy, Quân Thanh Vũ sẽ không bao giờ là người trong tam phòng nữa, sau trận tỷ thí, nói không chừng còn bị trục xuất khỏi Quân gia.

Lấy thực lực của nàng, rời khỏi che chở của Quân gia, kia chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Quân béo ngây ngốc há miệng thở dốc, ánh mắt không hiểu nhìn bóng dáng mảnh khảnh đứng ở trong gió ở giữa sân tỷ võ, muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ kiên quyết trên khuôn mặt của thiếu nữ, miệng mở ra lại không nhịn được ngậm lại.

Mẹ nó, Quân Thanh Vũ gia hỏa này đang làm cái quỷ gì vậy? Nhưng nàng ở Quân gia không tốt đến đâu, nếu rời đi còn có tự do một chút.

Ít nhất sẽ không có ai gọi nàng là phế vật.

Từ đầu đến cuối, chỉ có Triệu lão đã sớm nhìn thấu tất cả là bình tĩnh nhất, trong mắt ông chứa ý cười nhàn nhạt, ngón tay khẽ vuốt râu bạc, như đã đoán trước được kết quả tiếp theo……

Nha đầu Quân Thanh Hải có tính công danh lượi lộc quá mức, phải biết nàng ta từ bỏ người này tương lai có lẽ sẽ trở thành hậu trường của nàng ta. Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, nàng đã sớm vứt bỏ.

Đến khi hối hận thì cũng vô dụng.

Ông rất chờ mong vẻ mặt sau trận tỷ thí này của nàng ta……

“Quân Thanh Hải, ngươi đi xuống đi.” Nhị gia nhíu mày lại, không kiên nhẫn nhìn nàng ta một cái: “Về sau trường hợp này đừng xía vào, nhưng ta không thể không nói một câu, hôm nay ngươi thật sự đã làm một quyết định rất đúng, nếu không phải ở sau ngươi có một phế vật liên lụy như vậy, chỉ sợ thành tựu của ngươi ở Quân gia cũng không chỉ có như thế.”

Khẽ gục đầu xuống, tóc mai che khuất ánh mắt của nàng ta, trong môi mỏng nói lời mị hoặc động lòng người.

“Nhị bá dạy rất đúng, Thanh Hải khắc vào trong lòng.”

“Được rồi, ngươi đi đi.” Quân nhị gia phất tay, hiển nhiên rất vừa long với biểu hiện hôm nay của Quân Thanh Hải.

Lúc xoay người đi, khóe mắt của Quân Thanh Hải nhìn về phía Quân Thanh Vũ, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh. Nếu không phải phế vật này quá không có đầu óc, nàng cũng sẽ không giải quyết mọi chuyện quá tuyệt tình.

Trận biến cố này vẫn không ảnh hưởng đến cảm xúc mãnh liệt của mọi người với tỷ thí tiếp theo, bọn họ biết tình huống bây giờ đã không có lựa chọn, mặc dù Quân Thanh Vũ may mắn không chết ở dưới công kích của Quân Nhất Phàm, chỉ sợ nàng cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Quân gia.

Trừ phi nàng có thể chiến thắng Quân Nhất Phàm, nhưng có khả năng sao?

Quân Nhất Phàm là Hậu Thiên tứ cấp, nàng căn bản không phải là đối thủ.

“Quân Thanh Vũ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ để ngươi chết thống khoái một chút!” Khẽ nheo hai mắt lại, khóe môi Quân Nhất Phàm cong lên một ý cười đậm, khuôn mặt tuấn lãng cũng không có biểu tình vào lúc này.

Cả người đều toả ra một cổ sát khí lạnh lẽo.

“Ba tháng trước, ngươi ở Tàng Thư Các hạ chiến thư với ta, sinh tử bất luận! Nếu ngươi muốn quyết chiến sinh tử với ta như vậy, sao ta không thành toàn cho ngươi? Nhưng, nể tình ngươi can đảm, ta sẽ giữ lại cho ngươi toàn thây.”

“Âm!”

Quân Nhất Phàm rút đại kiếm ra, một cổ khí thế như chẻ tre đánh về phía Quân Thanh Vũ.

Lá phong lay động rơi ở quanh người, bị khí lực kéo đến trước mặt đối phương, tóc đen ở trong gió khẽ bay, Quân Nhất Phàm cong môi cười lạnh, giơ cao đại kiếm trong tay lên, chém về phía cổ của Quân Thanh Vũ.

Cuồng phong thổi tung bụi đất ở trong sân luận võ lên, khiến mọi người đều không mở hai mắt ra được.

“Khụ khụ!”

Trong lúc nhất thời, xung quanh vang lên tiếng ho khan mãnh liệt trong võ trường.

Khi mọi người có thể nhìn thấy tình tiết giữ võ trường, hơi ngẩn ra một chút.

Trong sân to như vậy, chỉ có Quân Nhất Phàm tay cầm đại kiếm, đứng thẳng ở dưới nắng sớm trong võ trường, khi nhìn thấy bộ dáng nắm chắc thắng lợi kia, chẳng lẽ Quân Thanh Vũ đã táng thân ở dưới kiếm của hắn?

Xem ra cũng chỉ có một tình huống này……

Ngay vào lúc này, bên trong tro bụi còn chưa kịp tan đi ở phía trước hắn kia truyền đến một hơi thở cũng không yếu thế. Nhưng mà, không chờ người nhìn, một tuyết y không dính bụi trần từ trong tro bụi đi ra.

Nữ tử y phục trắng như tuyết, tóc đen khẽ bay, khuôn mặt gầy yếu kia không biết từ khi nào đã trổ mã thanh lệ như thế, một đôi mắt đen như đêm đen hiện ra tia sáng nhàn nhạt, lại lạnh nhạt dễ khiến người ta bỏ qua.

Sắc mặt của Quân Nhất Phàm khẽ biến, trong mắt dần lộ ra vài tia ngưng trọng.

“Quân Thanh Vũ, sao ngươi lại trốn công kích của ta?”

Mỉm cười nhún vai, Quân Thanh Vũ không nóng không lạnh nói: “Ta chỉ là tốc độ nhanh một chút mà thôi, cho nên thiếu chút nữa ngươi có thể tổn thương đến ta.”

“Hừ!” Quân Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng, lần này thật sự không mở miệng châm chọc.

Với thực lực của mình, hắn vẫn là rất có tin tưởng, phế vật này có thể chạy thoát khỏi công kích của hắn, tốc độ tuyệt đối không đơn giản nhanh một chút như vậy.

Chính là hai tháng trước nàng chỉ là Hậu Thiên hai cấp, chẳng lẽ ở trong hai tháng lại đột phá đến tứ cấp? Một tháng một bậc, đây căn bản là không thể! Chỉ sợ Quân Mộng Liên đều không có thiên phú như vậy.

“Phàm Nhi, con còn thất thần làm gì?” Quân nhị gia bất mãn nhíu mày: “Tiếp theo tuyệt đối không thể nhường nữa, không cần phải lưu tình với phế vật này, nàng không phải là người Quân gia!”

Hiển nhiên Quân nhị gia còn cho rằng Quân Nhất Phàm đang nhường, Quân Thanh Vũ mới có thể đứng ở trong sân luận võ. Nhưng Quân Nhất Phàm cũng hiểu được, hắn căn bản không nhường!

“Quân Thanh Vũ, mặc kệ như thế nào, trận tỷ thí này ta là tuyệt đối sẽ không thua!” Quân Nhất Phàm cắn chặt răng, hắn đều hiểu rõ tỷ thí này đại biểu cho cái gì hơn bất kì kẻ nào.

Nếu thua ở trong tay một phế vật, cả đời này hắn đều không thể quật khởi.

“Keng!”

Chém ngang đại kiếm, một luồng gió sắc bén chém về phía Quân Thanh Vũ.

Lúc này mọi người chỉ thấy được thiếu nữ vốn còn đứng yên ở trong sân kia đột nhiên có động tác, nàng khẽ nâng chân lên, như nước chảy mây trôi tránh thoát khỏi công kích của Quân Một Phàm.

Rồi sau đó trên tay bao lấy một ngọn lửa, trong nháy mắt, như có một sóng nhiệt thổi quét đến, đánh về phía khuôn mặt tuấn tú của Quân Nhất Phàm.

“Ầm!”

Quân Nhất Phàm vội vàng vung kiếm ngăn cản, sóng nhiệt cường đại hung hăng đập ở trên thân kiếm, chấn động đến bàn tay hắn tê dại, nhưng lại cố tình không biểu hiện ra ngoài.

“Hậu Thiên tứ cấp!”

Hung hăng hít một ngụm khí lạnh, nháy mắt lòng của Quân Nhất Phàm loạn cả lên.
Sao nàng có thể đột phá hai cấp ở trong hai tháng?

Đúng rồi, nhất định là nàng không phải là phế vật, mấy năm nay vẫn luôn che giấu, trận tỷ thí với Quân Nhiên kia cũng không lấy ra toàn bộ bản lĩnh, mà hiệp ước ba tháng hoàn toàn là nghe nhìn không rõ.

Nhưng khiến Quân Nhất Phàm nghĩ không ra là, vì sao bây giờ nàng lại không tiếp tục che giấu nữa? Nhưng mà trừ giải thích này, cũng chẳng có cái khác có thể nói rõ vấn đề này.

“Ta cmn!”

Nhìn bóng dáng trên đài tỷ thí, Quân béo nhịn không được thầm mắng một câu.

So với Quân Nhất Phàm, hắn biết ở ba tháng trước, Quân Thanh Vũ xác thật sự là một phế vật không thể tu luyện……