Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 1 - Chương 31: Ma quỷ, nàng là ma quỷ!




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Gió lạnh gào thét, thiếu nữ mặc y phục trắng như tuyết đứng ở dưới ánh mặt trời đầu mùa đông, lạnh nhạt nhìn thanh niên đã mất ý thức vì bị một kiếm của nàng đánh bay ra ngoài kia.

Thị vệ Mục gia đều bị thiếu nữ đột nhiên xuất hiện này dọa sợ đến choáng váng, mà khi nhìn thấy Mục Thanh nửa chết nửa sống, cắn chặt răng, nói: “Ngươi cũng dám đả thương thiếu gia của chúng ta, tìm chết!”

Ngay lập tức, đám thị vệ kia vung kiếm chém về phía Quân Thanh Vũ.

Quân Thanh Vũ chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ một cái, cũng không biết như thế nào, những người đó đều ném vũ khí xuống, ôm đầu kêu rên.

“A! Đầu của ta, ta đau đầu quá!”

“Thật là thống khổ, đầu như muốn nổ tung vậy!”

Nhìn bọn thị vệ ôm đầu đau kêu, mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng ở bọn họ trước mắt, Quân Thanh Vũ xoay người đi về phía Mục Thanh nằm liệt ở trên mặt đất không có ý thức.

“Biết ta ghét nhất là cái gì không?” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nâng mắt, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên: “Ta ghét nhất là ở lúc ta rời đi, bằng hữu của ta đã chịu tổn thương.”

Như kiếp trước.

Quân Thanh Vũ từ từ nhắm hai mắt lại, kiếp trước sau khi nàng bị đuổi ra khỏi Quân gia, mập mạp đã bị Quân Nhất Phàm đánh chết. Cho dù về sau nàng không phải là phế vật vô năng, nhưng vẫn không thể cứu hắn ra.

Bi kịch của kiếp trước, một đời này, nàng sẽ không để nó xảy ra nữa.

Cho dù là Quân gia cũng được, Mục gia cũng thế, phàm là có người dám tổn thương bằng hữu của nàng, vậy tất nhiên sẽ chịu một chút cái gọi là tàn nhẫn của nàng!

Lúc mở mắt ra, lạnh lẽo hiện ra, chân của Quân Thanh Vũ hung hăng đạp lên trên cổ tay của Mục Thanh, trực tiếp giẫm nát cổ tay của hắn.

“A!”

Đau đớn kịch liệt khiến Mục Thanh thanh tỉnh lại, thoáng chốc đối mặt với đôi mắt khiến cho người ta rùng mình.

Vào giờ phút này ý sợ hãi đã tràn đầy ở trong đầu, nhưng mà hắn còn chưa kịp xin tha, đã bị đau đớn tiếp theo chặn ở trong cổ họng.

Ma quỷ, người này là ma quỷ!

Nghe thấy từng tiếng kêu rên kia, mọi người vây xem đều nhịn không được run rẩy, nàng tra tấn hắn hành bộ dáng này, còn không bằng cho hắn chết thật thống khoái.

Nhưng nếu thân là ma quỷ, nàng còn để cho hắn chết thống khoái sao?

Kiếp trước đã trải qua sống không bằng chết, sớm đã khiến nàng vứt bỏ lòng thiện lương và đồng tình, cho dù dùng phương pháp tàn nhẫn đối xử với kẻ địch, nàng cũng sẽ không mềm lòng.

Rắc!

Rắc rắc!

Tiếng xương nứt vang lên, vang lên từng tiếng ở trên đường phố yên tĩnh.

Bọn người Quân Nhiên sợ ngây người, thiếu nữ này cũng tàn nhẫn với mình, còn ác với những người khác hơn! Nàng thật sự là Quân Thanh Vũ sao? Cô nhi mắng không cãi lại, đánh không đánh lại kia sao?

Thấy Quân Thanh Vũ thu tay lại, quần chúng vây xem đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng một màn tàn nhẫn này cũng kết thúc.

Lại vào lúc này, nàng vung kiếm lên, một kiếm khí lửa màu đỏ hung hăng chém về phía Mục Thanh.

“Không!”

Mắt của mọi người Mục gia như muốn nứt ra, tê tâm liệt phế hét.

Nhưng một kiếm kia vẫn không cắt đứt cổ của Mục Thanh, mà là chém về phía hạ thân của hắn……

“Phụt!”

Máu tươi và một dị vật bắn ra, Mục Thanh đau đến mức lại ngất đi lần nữa.

Nhìn thấy một màn kia, Quân Nhiên theo bản năng chụm hai chân lại, có lẽ là bởi vì sợ hãi mãnh liệt kia mà cơ thể không nhịn được run rẩy, sợ hãi rùng mình.

Gia hỏa này là ma quỷ nơi nào? Chỉ sợ ngay cả ma quỷ đều không bằng nàng!

Cắt đồ quan trọng nhất của nam nhân, vậy so với giết hắn còn phải khiến hắn sống không bằng chết! May mắn, may mắn lúc trước nàng không đối xử với mình như vậy, nếu không hắn cũng sẽ bi kịch như Mục Thanh.

Bây giờ Quân Nhiên thấy may mắn cỡ nào, vừa rồi không nghe theo châm ngòi của Mục Thanh mà phản bội Quân béo, bằng không người bây giờ ngã vào nơi đó tất nhiên sẽ có thêm hắn.

“Nâng thiếu gia của các ngươi trở về, thuận tiện nói cho gia chủ Mục gia các ngươi, Mục gia bọn họ thiếu ta, ta sẽ đòi về từng chút một!”

Quân Thanh Vũ nhìn sắc mặt trắng bệch của thị vệ Mục gia, nói ra lời lạnh lùng không có một độ ấm.

Đuổi giết một tháng trước, nàng sẽ không từ bỏ ý đồ!

Từ từ nâng mắt nhìn về phía trời xanh, đôi mắt của Quân Thanh Vũ híp lại, lần này trở về, cuối cùng cũng phải tính sổ với Quân Nhất Phàm  một chút, Kiếp trước hắn đánh chết Quân béo, sao nàng có thể chỉ phế đi hắn?

Sở dĩ làm như vậy, là muốn phát tiết thay Quân béo một chút vì bị hắn bắt nạt rất nhiều.

Bây giờ, nói vậy cũng đã phát tiết không sai biệt lắm……

“Quân Thanh Vũ, ta biết gia hỏa ngươi không đoản mệnh như vậy, không phải có một câu nói rất đúng sao, người tốt không dài thọ tai họa để lại ngàn năm, Quân Thanh Vũ ngươi chính là một tai họa, tất cả mọi người chết sạch ngươi cũng không thể chết.”

Tuy nói như vậy, nhưng Quân béo vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người Quân Nhiên cười chua xót, đoán chừng ở Quân gia, cũng chỉ có Quân béo dám nói như thế với ma quỷ này.

Ánh mắt nhìn về phía đám người Quân Nhiên, Quân Thanh Vũ khẽ nheo mắt lại, sao mập mạp lại ở chung với những người này? Nàng nhớ rõ lúc trước những người này không ít lần bắt nạt hắn.

“Ha ha.” Hiển nhiên mập mạp biết nghi ngờ trong lòng nàng, cười to vỗ bả vai của Quân Nhiên, nói: “Quân Thanh Vũ, gia hỏa Quân Nhiên này trước kia thật sự rất hỗn đản, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi, mập mạp ta lớn lên là người đại lượng, nên cho hắn một cơ hội hối cải để làm người mới, ngươi nói có phải hay không, huynh đệ?”

“Béo ca nói rất đúng, Quân Nhiên ta đã cải tà quy chính.” Khuôn mặt của Quân Nhiên nở nụ cười nịnh nọt, trong lòng lại thầm mắng mập mạp này mấy trăm lần.

Cái gì huynh đệ? Tên mập chết tiệt này tha thứ cho hắn, còn không phải là vì xem hắn là tiểu đệ mà sai khiến, đến giúp uy phong của hắn sao? Mà tiểu đệ hắn còn đáng chết khi cam tâm tình nguyện.

Nhún vai, Quân Thanh Vũ thu ánh mắt lại: “Mập mạp, chúng ta trở về Quân gia đi, có lẽ hôm nay Quân gia sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.”

Nói đến đây nàng nở nụ cười lạnh, nếu quỹ đạo thời gian không xảy ra biến hóa, ngày này, chính là ngày Quân Mộng Liên trở về……

Hít sâu một hơi, Quân Thanh Vũ kiềm chế hận ý ở trong ngực, đi về phía Quân gia.

Có vẻ hôm nay Quân gia vô cùng bình tĩnh, nhưng phần bình tĩnh này đã biến mất sau khi Quân Thanh Vũ xuất hiện.

“Cái gì?” Nhị gia vỗ bàn đứng lên, nhìn chằm chằm người đến thông báo: “Ngươi nói cái gì? Nha đầu chết tiệt Quân Thanh Vũ kia đã trở lại? Sao có thể? Nàng hẳn là đã chết mới đúng chứ!”

Nha đầu chết tiệt kia làm hại Phàm Nhi của ông thảm như vậy, ông quyết sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng!

Lúc này, thiếu niên tuấn lãng ngồi ở bên cạnh nhị gia sắc mặt âm trầm, giữa mày lại không có kiêu ngạo ương ngạnh như lúc trước kia.

Quân Thanh Vũ!

Trong lòng hắn mặc niệm tên này, hận ý vô biên thiếu chút nữa cắn nuốt hắn,
hắn sẽ không quên, hơn một tháng trước, chính là tiện nhân kia đập nát cao ngạo và tự tôn của mình, đánh nát đan điền của hắn, khiến hắn cả đời không thể tu luyện!

Nếu không phải là nàng, sao mình lại bị đại bá đuổi đến Tây viện?

Có trời mới biết trong một tháng này hắn bị tra tấn bao nhiêu, chẳng những châm chọc mỉa mai đến từ người khác, còn có những tay đấm chân đá đó, hơn nữa thường xuyên ăn không đủ no, nếu không phải mạng của hắn lớn, có lẽ đã sớm chết rồi!

Quan trọng nhất chính là, hắn ẩn nhẫn nhiều năm, thậm chí biến mình trở thành ăn chơi trác táng, còn không phải là vì Quân gia sao? Nếu để đại bá biết tâm tính thật sự của hắn, căn bản không sống đến ngày hôm nay.

Đáng tiếc, bay giờ hắn trở thành phế vật, cái gì cũng đều không làm được.

Mà nếu không phải vừa rồi đại bá đi đón Quân Mộng Liên trở về, phụ thân cũng sẽ không có cơ hội để hắn đến đây thương lượng chuyện tiếp theo.

Hắn cũng không thể rời khỏi Tây Viện lụi bại.

Bởi vì với đại bá mà nói, thân là phế vật chính là lãng phí lương thực, còn không bằng sớm chết sớm siêu sinh.

“Phụ thân, con muốn nàng chết!”

Hung hăng cắn chặt răng, Quân Nhất Phàm gằn từng chữ một nói.