Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 74: Gặp lại ngoại công




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Thành chủ, Quân cô nương đã bế quan một năm, sao còn chưa xong?”

Phủ đệ thành chủ, bên trong sân đứng đầy người, tất cả mọi người tràn ngập lo âu nhìn không trung đỏ bừng kia, có chút thấp thỏm bất an.

“Một năm, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chúng ta nhất định phải nhân lúc còn sớm trở về thông báo hành động của Lạc Nguyệt Đảo cho môn chủ.”

Trưởng lão Thanh Môn than nhẹ một tiếng, ông chỉ cần nghĩ đến tôn nữ Điệp Nhi chết, trong lòng đã hận không thể bầm thây vạn đoạn những người của Lạc Nguyệt Đảo đó.

Còn có người của Thiên Sơn Môn cũng lo lắng vạn phần.

Đệ tử của môn chủ lại chết ở trong tay Lạc Nguyệt Đảo, bọn họ cần phải mau chóng bẩm báo chuyện này cho môn chủ, nói cách khác, không biết Lạc Nguyệt Đảo sẽ làm ra chuyện gì nữa……

Lúc này, dưới ngọn lửa, nữ tử khoanh chân ngồi, dòng khí dao động, ngọn lửa kia dũng mãnh xông vào thân thể của nàng, ở trongđan điền biến thành chân khí dao động……

Ầm!

Bỗng nhiên, lực lượng cường đại từ trên thân thể bùng nổ ra, hình thành một cổ dao động, mọi người ở xa cảm nhận được khác thường bên này, đồng thời đưa ánh mắt đầu nhìn lại.

“Tiên Thiên, nàng đột phá đến Tiên Thiên……”

“Các ngươi xem, ngọn lửa trên bầu trời không còn, rốt cuộc Nghiệp Hỏa vây quanh phủ thành chủ cũng được hóa giải.”

Mọi người đại hỉ trong lòng, vào lúc này tâm tình chợt kích động.

Rồi sau đó ở dưới ánh mắt của bọn họ, bạch y kia từ từ đi đến, đập vào từng đôi mắt……

“Quân cô nương, chúc mừng ngươi.”

Thành chủ mỉm cười tiến lên ôm quyền, chân thành tha thiết nói: “Lúc này đã làm phiền cô nương ngươi, nếu không mà nói……”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt: “Ta cũng coi như là làm việc không mất công.”

Lúc này, không chỉ nàng đột phá đến Tiên Thiên, dù là Tiểu Hoàng Nhi cũng đều tiến vào Tiên Thiên cao cấp, linh thú khác tu luyện ở dưới ngọn lửa cũng tiến bộ vượt bậc.

Hồng Ngọc vốn sau khi kết thúc ở trận thi đấu thứ hai, đã thông qua nội đan đạt được trong cấm địa đạt tới Tiên Thiên trung cấp, hiện giờ tu luyện một năm, tuy không đột phá đến cao cấp nhưng cũng không xa.

Xích Tiêu cũng như thế, chẳng qua nó cách cao cấp chỉ có một bước xa……

“Quân cô nương, vốn ta là muốn đi xuống tính sổ với Lạc Nguyệt Đảo, nhưng phủ thành chủ hư hỏng nghiêm trọng, ta cần ở lại giải quyết tốt hậu quả công tác, cho nên tạm thời không đi tìm các ngươi, không biết có thể làm để Mị Nhi lại hay không?” Ánh mắt của thành chủ chứa tia chờ mong.

“Cái này……” Quân Thanh Vũ có chút do dự: “Hẳn là xem quyết định của Mị Nhi.”

Nghe vậy, ánh mắt của thành chủ nhìn về phía Mị Nhi: “Mị Nhi, con có nguyện ý ở lại phủ thành chủ hay không?”

Nhìn mong đợi trong mắt thành chủ, Mị Nhi ngẩn ra một chút, nàng nhíu mày trầm tư nửa ngày, lắc đầu, nói: “Con muốn trở về Lưu Nguyệt Môn, nhưng……”

Mắt thấy ánh mắt của đối phương tối sầm một chút, Mị Nhi tiếp tục nói: “Chờ chuyện của người hoàn thành thì có thể đi tìm con, con cũng có thể tùy thời đi thăm người.”

Thành chủ kinh hỉ ngẩng đầu lên, lời nói run rẩy: “Con…… Con tha thứ cho ta?”

“Vâng.”

Mị Nhi gật đầu.

Nàng vĩnh viễn sẽ không quên màn một năm trước kia, ở lúc mình gặp phải nguy hiểm, người nam nhân này phấn đấu quên mình chặn lại một kiếm kia cho mình……

Có lẽ bắt đầu tư khi đó, nàng cũng đã bỏ xuống cừu hận trong lòng.

“Thành chủ, ta có một việc cần ngươi hỗ trợ.” Quân Thanh Vũ nhướng mày nhìn về phía thành chủ.

“Quân cô nương có việc cứ nói đừng ngại.”

“Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là muốn mượn ngươi năm Thánh Cảnh.”

“A?” Rốt cuộc thành chủ thu ánh mắt lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Quân Thanh Vũ: “Không biết cô nương muốn những Thánh Cảnh đó là……”

“Một năm trước, không ít Thánh Cảnh rời khỏi Thần Cảnh đi vào đại lục, ta lo lắng bên ngoài sẽ có biến cố gì đó, cho nên mượn ngươi những người này, cũng có thể ở lúc nguy nan có chút trợ giúp.”

“Ha ha!” Thành chủ ngửa đầu cười to hai tiếng: “Ngươi nói không có sai, ta đây cho ngươi mượn năm người trong đội thánh vệ, Quân cô nương, nếu có việc thì tùy thời có thể tìm ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực đi thực hiện của yêu cầu cô nương.”

“Vậy cảm ơn?”

Trên mặt Quân Thanh Vũ lộ ra tươi cười, trong lòng lại đang tức giận mắng người của Lạc Nguyệt Đảo. Nếu không phải là vì bọn họ, mình cũng không cần thiếu một nhân tình lớn như thế……

“Đi thôi.”

Hỏa Vân phất tay, trên mặt mang theo vẻ đắc ý.

Ai bảo đệ tử ưu tú như vậy là người của Lưu Nguyệt Môn bọn họ? Ông không thể không đắc ý, không thấy được những người khác muốn nuốt ánh mắt của mình sao? Có bản lĩnh ngươi cũng tìm một đệ tử ưu tú như vậy đi.

Sau khi cưỡi phi mã rời khỏi phủ thành chủ, đông đảo người thế lực sôi nổi cáo từ rời đi, Quân Thanh Vũ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói: “Đúng rồi, lần này trở về Lưu Nguyệt Môn, trùng hợp đi ngang qua Nhật Lạc Lĩnh, ta muốn đi Tiêu gia của Nhật Lạc Lĩnh xem một chút……”

“Tiêu gia?”

“Không sai.” Quân Thanh Vũ gật đầu: “Là gia tộc của ngoại công ta, đã rất lâu rồi ta không trở về, nên muốn đi thăm bọn họ.”

Hỏa Vân trầm mặc nửa ngày, nói: “Chúng ta cũng đi cùng, dù sao cũng không vội chạy về môn phái.”

“Được.”

Nhật Lạc Lĩnh cách Phong Vân Thành khá xa, cho dù là dốc hết toàn lực lên đường, cũng ở trên đường bốn tháng.

Mùa thu đầu tháng bảy.

Tiêu lão gia tử đang nói chuyện với Tiêu Kiếm gì đó, một giọng nói vội vàng từ ngoài cửa truyền đến: “Gia chủ, thiếu chủ, biểu tiểu thư đã trở lại……”

“Cái gì?”

Tiêu lão gia tử bỗng nhiên đứng lên, kinh hỉ nói: “Thanh Vũ đã trở lại? Mau, Kiếm Nhi, chúng ta mau đi ra nghênh đón!”

Nói xong lời này cũng không đợi Tiêu Kiếm trả lời, đã vội vàng đi ra ngoài cửa.

Vừa đuổi tới sân, ánh mắt của ông đã dừng ở trên người Quân Thanh Vũ, rốt cuộc không thể dời ánh mắt đi.

Từ lúc trước nàng rời khỏi Nhật Lạc Lĩnh đến Lưu Nguyệt Môn, đều chưa từng gặp qua, bây giờ nghĩ đến cũng đã ba bốn năm rồi……

Ba bốn năm biến hóa, khiến nàng không còn là thiếu nữ mảnh khảnh của trước kia nữa, khuôn mặt thanh tú kia đã thoát biến càng thêm khuynh quốc khuynh thành.

“Thanh Vũ, con đã trở lại.”

Tiêu lão gia tử trộm lau nước mắt ở khóe mắt, có chút trách cứ nói: “Sao lâu như vậy con không trở lại thăm ngoại công?”

“Không phải con đã trở lại sao?” Hai mắt Quân Thanh Vũ mỉm cười, nàng nhìn lão gia tử trước mặt, lại đưa ánh mắt về phía Tiêu Kiếm đang bước ra, nhàn nhạt cười nói: “Ngoại công, cữu cữu, gần đây các người thế nào? Biểu ca đâu?”

Mặt già của lão gia tử hơi trầm xuống, ngay cả Tiêu Kiến cũng mang theo vẻ khó coi.

“Thanh Vũ, không biết những người này là……” Lão gia tử bỗng nhiên phát hiện mọi người phía sau Quân Thanh Vũ, trong lòng hơi cảm thấy khiếp sợ.

Bởi vì ông rõ ràng phát hiện, thực lực của những người này đều ở trên mình.

“Bọn họ đều là bằng hữu của con.” Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Rốt cuộc Tiêu gia đã xảy ra chuyện gì?”

Lão gia tử trầm mặc nửa ngày, nói: “Chúng ta tiến vào rồi nói.”

Trong đại sảnh, lão gia tử ra lệnh cho nha hoàn dâng trà lên cho mọi người, ông khẽ phẩm một ngụm rồi đặt xuống, than nhẹ một tiếng: “Biểu ca của con ở hậu viện luyện công, sau đó ta sẽ để người đi truyền hắn, chẳng qua gần đây Tiêu gia xác thật xảy ra một chút vấn đề.”

Lòng của Quân Thanh Vũ từ từ trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia thanh lãnh: “Có phải ta sau khi con đi có người đánh chủ ý lên Tiêu gia hay không?”

“Phụ thân, việc này để con nói đi.” Tiêu Kiếm ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt, khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười khổ.

“Từ khi con đi, Tiêu gia ngược lại rất là thái bình, không có người dám can đảm đắc tội Tiêu gia chúng ta, cho đến một năm trước, một gia tộc trong Nhật Lạc Lĩnh đột nhiên quật khởi, so với chúng ta Tiêu gia càng thêm cường đại, nghe nói sau lưng gia tộc kia có một cường giả Thánh Cảnh, kia chính là Thánh Cảnh, chúng ta là người thường sao có lá gan đối kháng với Thánh Cảnh? Cho dù Thánh Cảnh kia chưa từng xuất thủ, nhưng gia tộc kia cường đại chúng ta cũng đã thấy ở trong mắt, gần đây ông ta muốn thống ngự toàn bộ Nhật Lạc Lĩnh, rất nhiều người đều thuộc về ông ta, nhưng……”

Tiêu Kiếm cười lạnh một tiếng: “Sao Tiêu gia chúng ta nguyện ý khuất phục với loại người này? Cho nên từ chối ông ta, từ đây về sau cuộc sống của Tiêu gia không thế nào bình yên, rất nhiều cửa hàng đều bị ép đóng cửa.”

Xác thật, với người thường đều coi những Tiên Thiên đó như thần mà sùng bái mà nói, Thánh Cảnh chính là siêu thần……

Bọn họ sao có thể là đối thủ của Thánh Cảnh?

“Thánh Cảnh?” Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Có mấy người?”

Tiêu Kiếm nhíu mày trầm tư: “Đại khái là một người đi, lời này là chính Hồng gia nói, chống lưng sau lưng ông ta chính là một cường giả Thánh Cảnh.”

“Ư.” Quân Thanh Vũ yên lặng gật đầu: “Cữu cữu, người biết gần đây đại lục đã xảy ra gì không? Tỷ như những môn phái nhất lưu đó có phải thái bình hay không?”

“Cái này…… Ta không rõ lắm.” Tiêu Kiếm lắc đầu, cười khổ nói: “Nhật Lạc Lĩnh chúng ta vốn dĩ không đủ phát đạt tin tức, chuyện của những môn phái đó tự nhiên không biết.”

“Con hiểu rồi.” Ngón tay của Quân Thanh Vũ khẽ gõ lên mặt bàn, khẽ cong khóe môi lên: “Lần này con đi ngang qua nơi này, nếu không giải quyết chuyện này cũng không thể yên tâm rời đi”

Tiêu Kiếm kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, bất đắc dĩ nói: “Thanh Vũ, cữu cữu biết năng lực của con rất mạnh, nhưng đó là cường giả Thánh Cảnh, con không phải là đối thủ của hắn.”

Quân Thanh Vũ không hề nói thêm cái gì, nàng từ trên ghế đứng lên, trong ánh mắt mang theo tia thanh lãnh: “Gia tộc kia tên là gì?”

“Hồng gia!”

Hồng gia?

Nàng nở nụ cười, xoay người nhìn mọi người Lưu Nguyệt Môn: “Đi thôi, chúng ta đi giải quyết cái gọi là Hồng gia kia.”

“Thật tốt quá.” Mị Nhi hưng phấn xoa quyền, mị nhãn mỉm cười nói: “Lại có thứ không có mắt đụng lên trên đầu, bây giờ chúng ta lại có thể hoạt động gân cốt rồi.”

Tiêu lão gia tử và Tiêu Kiếm đồng thời ngây ngẩn cả người.

Vì sao bọn họ biết địch nhân là cường giả Thánh Cảnh, lại không ai sợ hãi, ngược lại bộ dáng đều nóng lòng muốn thử?

Kia chính là Thánh Cảnh một chiêu là có thể hủy diệt một thành trì, không phải võ giả Hậu Thiên gì, ngay cả Tiên Thiên ở dưới cưỡng ép của Thánh Cảnh đều chỉ có nháy mắt bị hạ gục……

Nhưng nếu phụ tử Tiêu gia biết được trong những người này có năm Thánh Cảnh, chỉ sợ sẽ trực tiếp dọa ngốc……

Ngoài cửa Hồng gia, một đạo kiếm khí hung hăng chém vào cửa, ầm một tiếng, bụi mù đầy trời, đại môn màu đỏ thắm nháy mắt bị chém thành hai nửa rơi ở trên mặt đất.

Rất nhanh có một đám người từ trong Hồng gia đi ra.

Dẫn đầu chính là một nam tử trung niên, bất ngờ đó là gia chủ Hồng gia Hồng Thiên, mặt mày kia nghiêm túc lạnh lẽo, giọng nói khí phách truyền khắp toàn bộ không trung.

“Các ngươi là ai? Lại tới Hồng gia ta quấy rối!”

Trước kia Hồng gia là tiểu gia tộc bé nhỏ không đáng kể, từ khi Lâm Dịch đại nhân xuất hiện, chẳng những dùng bí pháp giúp bọn họ tăng thực lực lên, còn ở sau lưng bảo vệ bọn họ, cho nên, đã hơn một năm không ai dám khinh nhục Hồng gia.

Những người này thật sự là rất to gan!

Ánh mắt thanh lãnh của Quân Thanh Vũ bắn về phía Hồng Thiên: “Nửa Tiên Thiên? Đáng tiếc bởi vì mạnh mẽ tăng thực lực lên, đời này không còn khả năng đột phá!”

“Chuyện này ta tự nhiên biết.” Hồng Thiên lạnh lùng cười, “Nếu ta không tiếp thu phương pháp của Lâm Dịch đại nhân, cả đời này cũng không tới được nửa Tiên Thiên.”

Nhưng khiến Hồng Thiên nghi hoặc chính là, làm sao nữ nhân này lại biết được? Chẳng lẽ là Hồng gia có gian tế? Mặc kệ như thế nào, nếu những người này dám đến Hồng gia quấy rối, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Đáy mắt ông ta hiện lên sát khí lạnh lẽo, khí thế thuộc về nửa Tiên Thiên ầm ầm phát ra, toàn bộ cơ thể như một thanh kiếm sắc xông về phía Quân Thanh Vũ……

“Thanh Vũ!”

Phụ tử tiêu gia mới vừa tới trùng hợp thấy được một màn này, sợ tới mức trái tim đều nhảy một nhịp.

Nhưng mà ngay ở lúc Hồng Thiên tới trước mặt Quân Thanh Vũ, lại thấy nàng không nhanh không chậm nâng tay lên……

Bốp!

Một tiếng bàn tay thanh thúy khiến cho cả đường phố đều yên tĩnh lại.

Chính là cái tát này lại bình thường, thậm chí ngay cả chân khí đều không dùng, đã đánh Hồng Thiên ngã ra ngoài, phịch một tiếng ngã ở trong góc.

Phụ tử Tiêu gia ngây ngẩn cả người, như là thấy quỷ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn nữ tử bạch y thanh lãnh ở dưới gió thu.

Đây là giả sao?

Nàng lại ngay cả chân khí đều không dùng, đã một cái tát đánh Hồng Thiên bay ra ngoài? Kia rốt cuộc có bao nhiêu thực lực mới có thể làm được mức hiện giờ?

“Khụ khụ!”

Hồng Thiên dùng sức khụ ra hai ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ: “Ngươi…… Ngươi là Tiên Thiên?”

Không có khả năng!

Sao có thể có Tiên Thiên trẻ tuổi như vậy?

“Chậc chậc, thì ra đây là Hồng gia?” Mị Nhi cong môi nở nụ cười: “Xem ra cũng chỉ như thế sao, ngục đầu, loại rác rưởi này ngươi không cần động thủ, để chúng ta giải quyết là đủ rồi.”

Giờ khắc này, tất cả mọi người không hề che dấu khí thế trên người, khi thấy nhiều uy áp Tiên Thiên khuếch tán ra như vậy, trực tiếp áp Hồng Thiên đến sắc mặt tái nhợt, không thể hít thở, trong đôi mắt toát ra tia hoảng sợ……

“Phụ than.” Tiêu Kiếm hung hăng nuốt nước miếng, kinh ngạc nói: “Những bằng hữu này của Thanh Vũ đ là từ đâu tới? Vì sao một đám đều là Tiên Thiên, còn nghe lời của nàng? Còn muốn dọa người như vậy hay không?”

Tiêu Kiếm còn tương đối chịu đựng được, lão gia tử lại hai mắt trợn to thiếu chút nữa ngất đi, nếu không phải kịp thời đỡ, đoán chừng ông sẽ trực tiếp đặt mông ngã trên mặt đất.

Lại vào lúc này, một tiếng rống giận từ trong Hồng gia truyền ra, khí thế sắc bén ép thằng vào mọi người.

“Là Lâm Dịch đại nhân!” Hồng Thiên đại hỉ trong lòng, đắc ý nhìn mọi người phía trước: “Ta khuyên các ngươi vẫn nên đầu hàng đi, Lâm Dịch đại nhân xuất hiện, các ngươi nhất định phải chết!”

Khi nói chuyện một y phục màu xanh đen xuất hiện ở giữa không trung.

Chỉ thấy khuôn mặt của nam nhân tương đối bình thường, nhưng có một đôi mắt màu xám làm người khó quên, sắc bén mà hiện tia lạnh lẽo, ánh mắt hắn đảo qua đã dừng ở trên người mọi người phía dưới, lạnh giọng nói: “Hồng gia này là ta che chở! Không biết các ngươi là ai, cũng dám tới địa bàn của ta quấy rối!”

Hô hấp của mọi người cứng lại. Ánh mắt của nam nhân này như một thanh kiếm, khiến người ta không chỗ che giấu.

“Lăng không phi hành? Thánh Cảnh?” Sắc mặt của Tiêu lão gia tử đại biến, vội vàng hét: “Thanh Vũ, hắn chính là vị Thánh Cảnh kia, chúng ta đi mau!”

Nhưng mà, Quân Thanh Vũ như không nghe được lão gia tử nói, nhướng mày nhìn nam nhân phía trước: “Cũng chỉ có một Thánh Cảnh ngươi?”

Nam nhân khẽ nhíu mày, giọng lãnh lệ nói: “Không sai, một mình ta!”

“A.” Lúc này Quân Thanh Vũ mới khẽ thở phào, trong ánh mắt thanh lãnh tụ đầy ý cười: “Chỉ có một thì dễ làm, ta thật lo lắng các ngươi sẽ kết bè kết đội ở bên nhau.”

Hồng Thiên vốn định nhìn thấy những người này khóc thút thít xin tha, nhưng vì Quân Thanh Vũ nói mà trợn tròn mắt, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, dùng ánh mắt như ngu ngốc kia nhìn nàng.

Nha đầu này là bị dọa choáng váng sao? Phải biết rằng nàng đối mặt chính là cường giả Thánh Cảnh, kết quả nàng nói cái gì? Chỉ có một thì dễ làm? Nếu không phải choáng váng, sao sẽ nói ra lời như vậy?