Vô Thượng Niết Bàn

Chương 36: Nhúng tay




Thường Phong nhanh chóng ném ra một tấm thuẫn,

Răng rắc!

Hai luồng lực lượng của hai bên va đập vào nhau. Chiến phủ trong tay Lưu Giang và chạm với Thuẫn bài của Thường Phong khiến chiến phủ của hắn kêu lên răng rắc rồi gãy thành mấy mảnh vụn. Một luồng kình khí từ trên người Thường Phong hùng hồn tỏa ra, cùng lúc đó trảo ấn khác nhanh như tia chớp chộp tới trước mặt Lưu Giang. Kình khí xé rách không gian, không khí chấn động liên tục. phát ra từng tiếng xé gió khiến răng người ta ê buốt.

Lưu Giang vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng lùi ra sau, vận chuyển vội vàng chân khí dồn tới dưới chân, lão vặn người gắng hết sức mới né tránh được.

Thường Phong cười âm trầm:

“Hôm nay ngươi chết chắc rồi”

Lưu Giang lùi lại rất nhanh nhưng tốc độ của Thường Phong cũng không chậm, trong phút chốc trường kiếm của Thường Phong tuy không chém tới Lưu Giang nhưng kinh khí từ nó phát ra đã quệt vào ngực lão., lực lượng cường đại bộc phát. Ngực Lưu Giang đau nhức, lão chợt cảm thấy hít thở không thông, dường như có một bàn tay bóp chặt ngực lão lại.

Mặt Lưu Giang xanh mét, nhanh chóng niệm pháp quyết, chân khí trong người lão lập tức tuôn ra. Tố Sắc Vân Giới Kì một lần nữa phất lên, Chân khí bộc phát, khí thế của Lưu Giang tăng vọt. Một một luồng sáng màu tím bay từ trên lá cờ ra ngưng tụ thành hình tia sét.

Lưu Giang hét to một tiếng

“Tử Lôi Diệt Không”

Tử lôi trong tay Lưu Giang biến thành hào quang bay ra, lôi vụ rít gào. Hào quang tàn phá cắt vỡ không gian chém mạnh vào hướng Thường Phong.

Đây là công pháp cao cấp nhất mà Lưu Giang biết, tu vi hắn không cao nên mặc dù được thừa hưởng Tố Sắc Vân Giới Kỳ nhưng cũng không phát được ra bao nhiêu uy lực,. Lúc này Lưu Giang sử dụng Lôi Vũ Diệt Không uy lực cũng khá kinh người, không gian dao động kịch liệt.

Cảm nhận khí thế của Lưu Giang đột nhiên mạnh hơn, Thường Phong kinh ngạc kêu lên:

“–Công pháp thực mạnh”

Kêu lên xong lão nhanh chóng thụt lùi, trường kiếm xoay ngang, vô số hào quang không ngừng tuôn ra. nghênh đón thế công của Lưu Giang đanng đến

Bùm bùm bùm!

Hai lực lượng cường đại va chạm, khí thế khủng khiếp phát tán ra xung quanh. Từng tiếng nổ điếc tai như tiếng xé lủa vang lên, tử lôi và chạm với trường kiếm phát ra vô số tiếng nổ như thiên băng địa liệt. Kình khí càn quét không gian xung quanh, xới tung mặt đất, phương xa đất đai nứt nẻ, các khe hở lan tràn, bụi đất mù mịt không gian.

“Khục khục”

Trong lực lượng cuồng bạo, Thường Phong, Lưu Giang cùng thụt lùi. Lưu Giang bị thương trước, miệng vết thương chảy máu ào ào, mặt trắng bệch. Lưu Giang sử dụng thân thông này uy lực cực kỳ cường đại, bề ngoài Thường Phong không bị gì nhưng gương mặt tái xanh, hẵn cũng bị thương nhẹ.

Thường Phong lạnh lùng nhìn Lưu Giang:

“– rất khá, để xem ngươi còn chống được bao lâu”

Thường Phong thầm than may mắn gã có vũ khí bí mật, không thì cũng chẳng làm gì Lưu Giang được.

Một thanh âm vang lên:

“Hắn không chống được nhưng còn có ta ở đây”

Một bóng người xuất hiện bên cạnh Lưu Giang.

Chính là Bạch Hàn Phong, nãy giờ hắn đã quyết định sẽ đứng về phe Lưu Giang mà cứu hắn một mạng.

Thường Phong nhìn Bạch Hàn Phong, hắn gằn giọng hỏi:

“Ngươi muốn gì?”

Thường Phong vẫn kiêng nể hắn vì lão không biết hắn có liên quan gì đến Bạch Thiên Ba hay không.

Bạch Hàn Phong nhướng mày nói:

“– Ta cảm thấy bên đó chính nghĩa hơn các ngươi”

Đầu mày Bạch Hàn Phong lạnh băng, chỉ về phía đám người Lưu Giang nói.

Thường Phong đánh giá Bạch Hàn Phong một lát sau, mở miệng nói:

“Tốt, tốt, hôm nay cho dù ngươi có là cháu của Bạch Thiên Ba ta cũng phải giết ngươi”

Bạch Hàn Phong hừ lạnh một tiếng:

“– Đến đây”

Bạch Hàn Phong quay đầu nói với Lưu Giang:

“Lưu lão, tiến lên đi, ta lo hai tên Linh Sư còn lại giao cho các ngươi”

Bạch Hàn Phong nhìn Lưu Giang, vết thương nặng trên ngực, sức chiến đấu giảm đi, không đánh lại Thường Phong được. đám người khác lại quá yếu, cho nên Bạch Hàn Phong đành phải đứng đầu nhận hai tên linh sư vậy.

Lưu Giang nói:

“ Công tử, như vậy quá nguy hiểm”

Bạch Hàn Phong nói nhanh:

“Không sao, cứ để đó cho ta”

Thường Phong thì tu vi Linh Sư hậu kỳ, Bạch Hàn Phong chỉ là trung kỳ không biết hắn có đánh đánh lại được không, Lưu Giang hơi ngờ vực sợ rằng vị cháu của Bạch Thiên Ba này sẽ chết mất. thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Hàn Phong thì

Lưu Giang đành nhắc nhở Bạch Hàn Phong:

– Vậy ngươi hãy cẩn thận”

Lưu Giang biết Bạch Hàn Phong chỉ mới là Linh Sư trung kỳ, hắn làm sao đánh lại?

Bạch Hàn Phong thản nhiên nói:

“– Không sao. Lưu lão hãy giải quyết những người kia đi, cứ giao hai người này cho ta.”

“Được, hôm nay Lưu Giang ta mang ơn ngươi, không cần biết ngươi có phải thân thuộc của bạch sư thúc hay không, sau này chỉ cần ngươi cần đến ta, Lưu Giang này sẽ không tiếc”

Lưu Giang nói xong rồi lao tới vòng hỗn chiến, lão bị thương không đánh lại Thường Phong nhưng đối phó đám đệ tử thì dư sức qua cầu, không cần tốn nhiều công sức.

Ầm ầm ầm!

Lưu Giang tham gia vòng chiến, chớp mắt có một đệ tử của phía Thường Phong hệ bị đánh bay mấy chục thước, tiếp theo bị đám đệ tử của L:ưu Giang hùa lên chém thành mấy khúc.

Thường Phong nhìn Bạch Hàn Phong chằm chằm, nét mặt sa sầm cười lạnh nói với Chu Nho

“ Nghe không Tiểu tử này mà cũng mơ đối phó với hai ta sao?

Chu nho và Thường Phong cười, tên này coi như hắn tu luyện từ lúc còn là thai nhi cũng không mạnh tới đâu, Thường Phong không thèm để hắn vào mắt. thực lực linh sư trung kỳ của Bạch hàn Phong, lão còn chưa coi vào đâu, hơn nữa hắn lại còn đòi lấy một địch hai. Chả khác gì tìm đường chết.

Bạch Hàn Phong cười ha ha nói:

“Hai vị yên tâm, ta đủ sức phục vụ hai ngươi, tuyệt đối đủ sức”

Thường Phong cười âm hiểm, khinh thường liếc Bạch Hàn Phong, nói:

“– Khục khục, giọng điệu thật cuồng ngạo, bằng vào nhãi ranh chưa dứt sữa nhà ngươi sao? Đúng là không biết trời cao đất rộng mà.

Bạch Hàn Phong không để ý Thường Phong trào phúng, hắn chậm rãi đến gần gã, khóe môi cong lên, chân khí tuôn ra. Hai kẻ phía trước là Linh Sư, hiện tại Bạch Hàn Phong cũng mới là Linh sư, Bạch Hàn Phong muốn thử xem công pháp cùng với thân thể này có thể vượt cấp khiêu chiến không.

Thấy Bạch Hàn Phong bước tới gần, đôi mắt Thường Phong càng lạnh lẽo, gã cảm nhận chân khí tuôn ra từ người hắn.

Thường Phong lạnh nhạt nói:

“quá yếu, Một mình Chu Nho cũng hạ được ngươi”

Lão nói xong thì Chu Nho cũng hét to một tiếng:

“Tiểu tử, để ta dạy cho ngươi một bài học”!

Thường Phong thấy phương xa Lưu Giang hăng hái giết hai đệ tử của mình, cơn giận bùng cháy trong gã, chân khí hùng hồn bộc phát. Chân khí màu lam như hơi nước chấn động không gian xung quanh rung rinh, Bạch Hàn Phong thấy vậy liền lập tức ném pháp khí ra, ngăn cản Thường Phong chạy đến phía bên kia.

“Ầm”

Thường Phong tiếp thử một chiêu của Bạch Hàn Phong, vẻ mặt thản nhiên nhưng trong lòng thì không dám coi thường, kết thủ ấn lập tức bày thế tiến công. Kết hợp với Chu Nho thành thế gọng kìm vây Bạch Hàn Phong lại. lão vung tay ra. Kình phong cường đại quét tới làm Bạch Hàn Phong đau rát.

Bạch Hàn Phong né thoát công kích của Thường Phong, lạnh nhạt nói:

“– Chỉ có thế.|”

Thường Phong đánh hụt cũng sửng sốt, gã không ngờ đối phương phản ứng nhanh như vậy. lúc này Chu Nho cũng đánh hụt

Thường Phong nhìn ra điều gì đó lập tức thì thào:

“Nhanh như vậy”

Chu Nho sau khi đánh hụt thì lạnh lùng cười:

“Khá lắm, Tiểu tử, ta lại đến nữa!”

Chu Nho vận chuyển chân khí dưới chân, nhảy vọt lên cao. Kình khí cường đại tuôn ra, cùng lúc đó Thường Phong kết ấn giữa không trung, trảo ấn xuyên qua bao tay sắc bén bay ra như đao phong xé rách không khí. Tiếng xé gió sắc bén vang lên, chấn động sóng gợn không gian.

“Hừm”

Bạch Hàn Phong nhìn đòn công kích, hai tên Linh Sư đồng thời ra tay quả nhiên không tầm thường.

Bạch Hàn Phong nhanh chóng lùi lại,bốn năm luồng sáng nhạt nhanh như tia chớp bay vào mặt Thường Phong.

Thường Phong biến sắc mặt nói:

“Phù triện”

Thường Phong không ngờ trên người tên địch nhân này lại có lắm phù triện như vậy. Kiếm phong lập tức thay đổi quỹ tích công kích nhánh chóng tránh thoát đám phù.

Vù vù vù!

Nhưng lúc này dột nhiên năm tấm phù đột ngột hóa to, từ trong đống phù lẫn giữa đám tia sáng màu bạc kia, một cái vòng đột nhiên bay ra đập mạnh vào trảo ấn của Thường Phong.

Bùm!

tiếng nổ vang điếc tai khắp không gian, hoa lửa bắn tứ tung. Kiếm của Thường Phong va vào Kim cương trạc của Bạch Hàn Phong, khiến không gian tóe lửa.

Thường Phong kinh ngạc, trong mắt hắn tràn ngập sự khó tin..

Bạch Hàn Phong thầm nhủ:

“Tên này thật mạnh”

Bạch Hàn Phong thu lại Kim Cương Trạc, hai tay của hắn xuất hiện mười quả cầu lửa phân biệt đánh về phía Cho Nho và Thường Phong:

“Liệt hỏa”

Bạch Hàn Phong không dừng lại, mười luồng chỉ ấn nóng cháy bay ra, chỉ ấn rạch phá không gian nhanh chóng lao tới trước.

Thường Phong hừ lạnh một tiếng:

– Hừ!

Ánh sáng lam lấp lóe trên chân Thường Phong, gã biến mất. Năm hỏa cầu đánh hụt, không đánh trúng người Thường Phong. Thế nhưng Chu Nho không nhanh như vậy, hắn vội vàng gọi ra linh khí hộ thân để phòng ngự.

Lúc này Bạch Hàn Phong nhìn Thường Phong đột nhiên biến mất, con ngươi co rút, dường như hắn không bất ngờ gì. Rèn luyện nhiều năm khiến phản ứng của Bạch Hàn Phong đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, hắn nhanh chóng thụt lùi.

Bạch Hàn Phong vừa lùi lại thì Thường Phong như hồn ma xuất hiện sau lưng hắn. kiếm khí xen lẫn kình phong cuồng bạo,. Không gian sóng gợn trực tiếp chấn mở, lực lượng một kiếm này vô cùng cường đại, đánh thẳng vào lưng Bạch Hàn Phong./.