Vô Thượng Sát Thần

Chương 10: Bát Phẩm Ngân Hoàng Đằng




Nhìn thấy Thủy Long to lớn kia, sắc mặt Tiêu Phàm hoàn toàn thay đổi, không chút do dự thi triển ra Phá Lãng Thủ, từng chường đánh ra.

Bất quá hắn vẫn xem nhẹ uy lực của Thủy Long, Phá Lãng Thủ căn bản không làm gì được Thủy Long, cỗ lực lượng bá đạo kia xông thẳng vào hắn.

"Thủy Long Ba này ít nhất là chiến kỹ Tam Phẩm." Tiêu Phàm con ngươi co rụt lại, không chút do dự hướng về một bên tránh đi, dù vậy vẫn bị Thủy Long chấn cho lục phủ ngũ tang *** tùng phèo. "Cô nương, cái này thực sự là hiểu lầm." Tiêu Phàm gian nan từ trong nước đứng lên, hướng về phía thiếu nữ giải thích, sắc mặt khó coi vô cùng.

Lên bờ lên không được, ở trong nước cũng không làm gì được thiếu nữ này, chẳng lẽ bản thân thật muốn đem mạng để lại chỗ này?

Tiêu Phàm biết rõ sự tình lần này không tốt chút nào, hắn trong lòng cực kỳ phiền muộn, bản thân mình chỉ muốn đi tắm ai ngờ tai bay vạ gió chẳng biết từ đâu ấp xuống.

"Lăn đi lên." Sắc mặt thiếu nữ không tốt, Tiêu Phàm không nói lời nào còn tốt, vừa nhắc tới sự tình khi nãy liền làm nàng càng thêm phẫn nộ.

"Rống ~" đúng lúc này, trong rừng đột nhiên phát ra một trận tiếng gầm, ngay sau đó một đầu sư tử toàn thân kim quang lóng lánh xuất hiện, sư tử dài chừng bốn mét, cao hai mét, uy phong lẫm lẫm, bá đạo phi phàm.

Đồng tử màu vàng của Hoàng Kim Sư Tử gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ, ánh mắt lộ ra khinh miệt cùng vẻ khinh thường.

Tiêu Phàm thần sắc khẽ động, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, đây chính là Tam Giai Hồn Thú: Kim Cuồng Sư, chiến lực của nó không hề thấp hơn Huyết Văn Lang, khí thế toàn thân bạo phát ra không chỉ là một đầu Hồn Thú Tam giai bình thường.

Lấy thực lực của hắng khi kích hoạt U Linh Chiến hồn mà nói thì khi đối mặt với Hồn Thú Tam Giai sơ kỳ cũng có thể dây dưa một hai, nếu đánh không lại cũng có thể bỏ chạy. Nhưng nếu là ở trước mặt Kim Cuồng Sư thì hắn lại không nắm điều gì.

Thiếu nữ kia xem ra cũng là cảnh giới Chiến Sư cũng không nhất định là đối thủ của Kim Cuồng Sư, nếu như hai người tàn sát lẫn nhau thì hắn không có cơ hội chạy trốn sao?

Nhưng mà sự thật cũng không có đơn giản như vậy, chỉ thấy thiếu nữ đột nhiên động thi triển Thân Pháp Chiến Kỹ đạp trên mặt nước, xuất hiện ở bờ sông đối diện, đang cười trên nổi đau của người khác.

"Thủy Long Ba!"

Lại là một kích vừa rồi, Thủy Long lại hiện ra, một cỗ sóng xung kích to lớn đánh về hướng hắn đem hắn đẩy về phía bờ đối diện.

Tiêu Phàm trong lòng có cảm giác xúc động muốn chửi lên, người đời đều nói nữ nhân như cọp mà thiếu nữ này so với cọp còn muốn ác độc hơn, vậy mà muốn đem mình làm thức ăn cho Kim Cuồng Sư.

Tiêu Phàm cũng không muốn cùng Thủy Long ngạnh kháng, một kích này nếu hắn ngạnh kháng sẽ làm tiêu hao toàn bộ chiến lực của hắn, trong lòng hung ác quyết định mượn cỗ lực lượng kia bay đến chỗ Kim Cuồng Sư.

"Tiểu Ma Nữ, lần sau đừng để rơi vào tay ta, bằng không ta nhất định đem ngươi giải quyết tại chỗ." Tiêu Phàm cực kỳ tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu nữ, sau đó nhảy lên hướng về bờ kia mà đi.

Con ngươi lạnh lẽo của Kim Cuồng Sư nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, tựa như đang chờ con mồi đưa đến miệng.

Vào lúc Tiêu Phàm nhảy lên, sau lưng hắn xuất hiện một đạo hắc ảnh, U Linh Chiến Hồn xuất ra, Nhị Phẩm Chiến Kỹ: Phi Hồng Kiếm chém xuống lang vang lên tiếng nổ ầm ầm, bá đạo tuyệt luân, cơ hồ hao hết toàn bộ khí lực Tiêu Phàm.

"Rống!" Kim Cuồng Sư nhìn thấy tên tiểu tử này dám khiêu khích quyền uy của nó liền gầm lên giận dữ, chân trước sắc bén quét ra, ngay tại lúc đó, Tiêu Phàm vọt đến một bên dùng kiếm thép ngăn cản trước người!

"Ầm!" Lợi trảo trảm đánh vào bên trên kiếm thép, răng rắc một tiếng trường kiếm vỡ vụn, thân thể hắn bay ngượi ra ngoài đập thẳng vào một cây đại thụ, đại thụ sụp đổ, lục phủ ngũ tạng của hắn bị chấn động liền phun một ngụm máu tươi ra.

Tuy bị thương nhưng hắn không chần chờ chút nào,thân thể khẽ động thi triển ra Mê Tung Bộ đến cực hạn chạy trốn vào trong rừng.

"Đăng đồ tử, đừng chạy!" Thiếu nữ tức giận, nguyên bản nàng xem như Tiêu Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ, làm sao biết một kích của Kim Cuồng Sư vậy mà không có giết hắn.

Nàng không chần chờ liền thi triển thân pháp bay đến bờ bên kia chuẩn bị đuổi theo Tiêu Phàm.

Lúc này, Kim Cuồng Sư phẫn nộ gào thét một tiếng xông thẳng đến thiếu nữ, Tiêu Phàm có thể chạy trốn khỏi món vuốt của nó đã làm nó triệt để nổi giận, cơn giận này liền trút lên người của thiếu nữ kia.

Thiếu nữ bị dọa đến hoa dung thất sắc, nàng mặc dù là Chiến Sư trung kỳ nhưng nàng có thể nhìn ra đầu Kim Cuồng Sư này là Chiến Sư đỉnh phong, nàng không dám chính diện giao phong lắc mình một cái liền biến mất vào bên trong tùng lâm.

"Rống!" Kim Cuồng Sư gầm nhẹ một tiếng trực tiếp truy theo, rất hiển nhiên thiếu nữ Chiến Sư cảnh làm nó hứng thú hơn so với Chiến Sĩ cảnh Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cấp tốc chạy trốn, trong miệng thỉnh thoảng phun ra mấy ngụm máu, lần này thụ thương quá nặng, sự cường đại của Tam Giai Hồn Thú vượt qua hắn tưởng tượng.

Từ trong hành trang lấy ra một khỏa Hồn Tinh Nhị Giai nhét vào trong miệng, Hồn Lực bành trướng rót vào bên trong kinh mạch, đá màu trắng tản ra từng đạo từng đạo yếu ớt quang mang, khôi phục kinh mạch cho hắn.

"Đá màu trắng rốt cục là đồ vật gì, không phải Chiến Hồn nhưng lại có khả năng trị liệu như Chiến Kỹ của Chiến Hồn." Tiêu Phàm nghi hoặc trong lòng không thôi, chỉ là suy nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được.

Bất quá đây cũng là chuyện tốt, có đá màu trắng giúp thì thương thế của hắn rất nhanh liền có thể khôi phục.

"Cút ngay!" Đột nhiên, hậu phương truyền đến một trận khẽ kêu âm thanh, cái này thanh âm Tiêu Phàm thế nhưng là rất tinh tường, không phải liền là cái kia Tiểu Ma Nữ sao? Chẳng lẽ nàng bị Kim Cuồng Sư cuốn lấy?

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm trong lòng liền mừng rỡ, chân đạp Mê Tung Bộ yên lặng không một tiếng động hướng về phía sau.

Hai đạo thân ảnh liền nhanh chóng xuất hiện trong mắt Tiêu Phàm, chính là Tiểu Ma Nữ cùng Kim Cuồng Sư, cả hai đang tại điên cuồng chiến đấu.

Kim Cuồng Sư thực lực bá đạo, vững vàng áp chế Tiểu Ma Nữ, bất quá thực lực Tiểu Ma Nữ cũng cực kỳ bất phàm, sử dụng chiến kỹ cường đại nhiều lần thoát khỏi công kích tất sát của Kim Cuồng Sư.

Kim Cuồng Sư nhất thời không làm gì được Tiểu Ma Nữ liền giống như phát cuồng, toàn thân phát ra kim quang, tốc độ bỗng tăng lên gấp đôi, chỉ bất quá công kích của nó lại yếu hôn rõ ràng.

"Phốc!" Do không kịp chuẩn bị nên Tiểu Ma Nữ bị lợi trảo của Kim Cuồng Sư đánh bay bay, váy trắng bị xé nứt, cánh tay trắng như ngọc chảy xuống một dòng máu đỏ.

"Nghiệt súc, ta muốn giết ngươi!" Tiểu Ma Nữ vô cùng phẫn nộ, trong tay cầm một thanh bạch sắc trường kiếm phá không mà ra, phía sau nàng đột nhiên xuất hiện một hư ảnh màu trắng bạc.

Từng chùm sáng màu trắng bạc bắn ra, trong nháy mắt cuốn lấy tứ chi cùng đầu của Kim Cuồng Sư, lợi kiếm trong tay trong nháy mắt xuyên thủng chân trước Kim Cuồng Sư.

"Bát Phẩm Chiến Hồn Ngân Hoàng Đằng?" con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, kinh ngạc nhìn Tiểu Ma Nữ, hắn phát hiện bản thân vẫn đánh giá quá thấp Tiểu Ma Nữ.

Khó trách nàng trẻ tuổi như thế đã đột phá đến Chiến Sư cảnh, không ngờ nàng vậy mà nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn.

Phải biết rằng toàn bộ Đại Yên Vương Triều, người nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn gần như không có a.

Đại Yên Vương Triều chỉ có vài chục tòa thành trì, cũng rất ít nghe được có ai nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn, lại càng không cần phải nói Tiêu Thành, cái loại này thành thị nhỏ nhoi này làm sao mà biết Bát Phẩm Chiến Hồn là dạng gì, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể thông qua thư tịch mà biết đến.

Chân trước cơ hồ bị chém rụng, Kim Cuồng Sư cũng triệt để điên cuồng, ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể cực đại tại hư không quay cuồng mấy lần, mặc dù trong lúc nhất thời căn bản không tránh được trói buộc của Ngân Hoàng Đằng, nhưng trong nháy mắt cũng đã đém đứt mấy nhánh.

Tiểu Ma Nữ sắc mặt trắng bệch, xem chừng thi triển Bát Phẩm Chiến Hồn: Ngân Hoàng Đằng đối với nàng cũng tiêu hao cũng cực lớn.

"Ngân Nguyệt Trảm!" Tiểu Ma Nữ đột nhiên quát một tiếng chói tai, Bát Phẩm Chiến Hồn: Ngân Hoàng Đằng xuất ra vô số giống như từng thanh tuyệt thế lợi kiếm đánh úp về phía Kim Cuồng Sư.