Vô Tình Chi Lộ

Chương 30: Giác ngộ sinh tử




"Lâm Vũ,ngươi đã lập công rất lớn, sau chuyện này nếu thành công bắt được Thanh Lôi hổ, ta nhất định sẽ tiến cử cho ngươi thành Lâm gia chi nội."

Nam tử mặc hắc bào nhàn nhạt nói, kèm theo đó là bá khí không thuyên giảm.

"Đóng góp một phần cho Lâm gia là trách nhiệm của ta nên làm."

Bên cạnh, Lâm Vũ vẻ mặt bên ngoài bình tĩnh mà nói nhưng nội tâm âm thầm cười lạnh.

Hắc Liên dưới thời gian lâu như vậy chỉ có chết mất xác, hơn nữa mười tên đi theo hắn lúc trước ngoài tên bị Thanh Lôi hổ giết còn lại đều đã bị hắn diệt sát.

Như vậy nhân chứng đã không còn.

Công này hắn nhận hết rồi.

Nhẹ nhàng gật đầu một cái, nam tử mặc hắc bào tay phải giơ lên gia hiệu, ngay lập tức sáu vị võ giả hậu thiên lục trọng trong đó có Lâm Vũ tự biết ý chia ra, vòng xung quanh ý đồ bao vây bốn phía Thanh Lôi hổ.

"Còn lại, theo ta đối đầu trực tiếp." Nam tử mặc hắc bào quát lớn, cước bộ nhanh chóng dẫn theo một đám võ giả tiền thẳng mà đi.

Rít! Từng luồng sát khí, từng hơi thở hoang dã nồng nặc tỏa lan ra xung quanh.

Thanh Lôi chớp động, bàng bạc bộ lông, răng nanh chằng chịt khủng bố, phía dưới chân chính là một vũng máu, mùi tanh hôi theo gió lan tỏa.

Đôi mắt đỏ ngày đầy phẫn nộ cùng tham lam mà nhìn đoàn người trước mắt.

"Không, ta muốn về."

"Chết tiệt thế này đấu làm sao."

Không ngừng có võ giả kinh hoàng sợ hãi kêu lên, thực sự yêu thú trước mặt sự khủng bố vượt ngoài tưởng tượng.

Lục tục võ giả thoái ý, thân ảnh như muốn lùi sâu về phía sau.

"Muốn đi." Nam tử mặc hắc y bất chợt hừ lạnh, hậu thiên thất trọng khủng bố uy áp thả ra, kèm theo đó chính là thủ trảo bắt lấy một tên võ giả gần đó.

"Rắc!" Xương sọ vỡ vụn, khí tuyệt bỏ mình, cứ như thế hậu thiên tứ trọng võ giả không sức phản kháng chết một cách thảm trạng.

Đám người vừa sợ vừa giận lớn tiếng chất vấn, tuy nhiên lại không dám ngo ngoe lộ ra sát khí: "Trần Khung Mệnh, ngươi đây là đang làm cái gì?"

"Ngươi thật sự muốn giết hét bọn ta sao."

"Ngươi điên rồi."

"Uổng công chúng ta tin tưởng uy tín Phong Long đoàn trưởng người."

...

Không hề quay đầu lại dù chỉ một chút, nam tử mặc hắc y ánh mắt lạnh lùng âm trầm đến cực điểm, giọng gằn từng chữ:

"Các ngươi đã đồng ý tự nguyện đi cùng với Phong Long đoàn tức cũng phải giác ngộ sinh tử, bây giờ thoái ý muốn rút lui sao, chết."

Ngay lập tức Phong Long đoàn thành viên lấy một tốc độ không tưởng bao vây chặn hết mọi đầu, kiếm cùng đao trên tay tùy thời có thể động.

Ý vị rõ ràng.

Rút lui đồng nghĩa với chết.

"Để nguyên các ngươi còn có thể có được ưu ái của ta sống lâu thêm một chút, giờ đây không thuộc Phong Long đoàn ngươi lên hết cho ta." Lâm Khung Mệnh vô tình nói ra, biểu hiện thập phần dứt khoát.

Lên hoặc không lên.

Không lên chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ, còn lên dù phía trước thập phần nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng nhưng ít ra vẫn còn có một tia hi vọng sống tiếp.

Lên hay không lên.

Trong đầu tư tượng một trận giằng co khốc liệt.

"Chết tiệt, chúng ta lên." Một nữ tử cắn răng dứt khoát tiến lên, chân khí trong đan điền khuấy động, thân pháp võ kĩ tất tần tật toàn bộ lôi hết ra sử dụng oanh sát lên người Thanh Lôi hổ.

"Lên, lão tử không tin mình hôm nay phải chết ở đây."

"Cùng lắm là chết một trận oanh liệt."

Như diều được gió mà lên, khí thế cùng chiến ý của đám người trong nháy mắt được đề thăng lên mấy cái cấp bậc, quyết tâm sục sôi.

"Nhất kiếm phá phong."

"Đoạt mệnh trảo."

"Hỏa long quyền."

...

Hàng loạt võ kĩ trong nháy mắt được phô diễn, đủ mọi màu sắc, oanh sát toàn bộ lên người Thanh Lôi hổ.

Chỉ thấy Thanh Lôi hổ gầm lên giận dữ, miệng phun thanh lôi, vuốt sắc quét ngang.

Thân hình đứt đoạn, tiên huyết phun trào.

Tràng cảnh cực kì thảm thiết đang diễn ra.

...

Sau khi võ giả cuối cùng xông lên thân tử đạo tiêu, Lâm Khung Mệnh cũng nhếch miệng cười lạnh lẽo, ánh mắt thoáng u ám:

"Xem ra mấy con sâu bộ này cũng không phải là không có ích, kéo dài cho chúng ta vừa đủ thời gian."

Xong hắn quát to: "Nhanh kích hoạt trận pháp." Âm thanh vang lên hòa vào hư không truyền vào tai Thanh Lôi hổ.

Gào!!! Thanh Lôi hổ một lần nữa sát khí đỏ đậm vờn quanh, thân ảnh cấp tốc lao về phía trước nhằm về hướng Lâm Khung Mệnh.

Chỉ thấy Lâm Khung Mệnh nội tâm không một gợn sóng, vẻ mặt bình thản đến tột cùng, xung quanh Phong Long đoàn thành viên hầu như hơi thở đều trở nên gấp rút cùng lo lắng.

Rít! Chỉ còn cách mục tiêu đúng hai mét, bất ngờ sáu đạo cột sáng màu tím từ trong rừng bay ra khóa trụ lấy thân thể Thanh Lôi hổ, hình thành lồng giam nhỏ, trong phút chốc mọi cử động đều đình trệ.

Theo đó, từ từ sáu thân ảnh mới chậm rãi từ trong bóng tối bước ra, trên tay chính là cầm một mai lệnh bài, chân khí giờ giờ khắc khắc đều truyền vào trong đó, mà tử sắc cột sáng chính là thoát ra tại đó.

Chịu tải chân khí cùng tinh thần lực tiêu hao nên vẻ mặt của sáu người dần tái xám lại, hiển nhiên chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn.

Chỉ có thể vây khốn Thanh Lôi hổ trong thời gian ngắn, nếu cứ như vậy một lúc nữa chính là tử kì của mấy người.

"Đoàn trưởng, nhanh, thời gian tối đa là một phút." Một người trong số đó gấp rút nói ra, hơi thở lúc nhanh lúc chậm khó bình tĩnh.

Gào, gào! Từng tiếng gầm rú vang lên, đinh tai nhức nhóc, Thanh Lôi hổ mãnh liệt chống cự, theo thời gian chống cự ngày càng mạnh, sáu người chân khí tiêu hao lại càng lớn.

Chỉ sợ một phút thời gian cũng không đến Thanh Lôi hổ có thể thoát khỏi.

"Hừ!" Trần Khung Mệnh hừ lạnh, từ trong túi trữ vậy lấy ra một cuộn giấy trắng.

Hai tay nhanh chóng cởi bỏ giây buộc vén ra toàn cảnh trang giấy. Mặt sau màu trắng tinh nhưng mặt trước chính là chằng chịt chữ viết mực đen.

Hướng mặt có chữ viết vào phía Thanh Lôi hổ, Trần Khung Mệnh chân khí trong đan điền toàn lực chảy vào cuộn giấy.

Không đến mười giây dị biến phát sinh.

Ong ong! Từng tiếng chấn động nhè nhẹ vang lên, như đã đạt thành điều kiện, cuộn giấy chữ viết mặt trên hóa thành vô số xích sắt bay ra nhằm hướng Thanh Lôi hổ mà tiến.

Phập! Đinh sắt đầu sắc nhọn đâm xuyên qua da thịt của Thanh Lôi hổ tiến sâu vào bên trong bao khỏa lấy toàn bộ trái tim, số khác quấn lấy xương cốt khóa trụ động tác chống cự.

Nhục thân của yêu thú cấp một đỉnh phong cứng rắn như sắt thép vậy mà giờ đây một chút ngăn cản lực cũng không có mà ngay lập tức xích sắt nhẹ nhàng đâm xuyên, như bùn nhão một dạng.

Bên ngoài, Thanh Lôi hổ chính là trải một trận đau đớn đến tận xương tủy, những cơn đau kéo dài liên miên không dứt truyền từ khắp nơi trên cơ thể. Chống cự theo đó cũng yếu ớt đi cho đến hoàn toàn ngừng hắn.

"Thu!" Sáu đạo tử sắc cột sáng như hoàn toàn sứ mênh mà rút về bên trong lệnh bài, sáu người ngay lập tức thoát được gánh nặng kéo theo mà vô lực ngồi bệt xuống đất, miệng điên cuồng thở dốc.

Lúc này chỉ còn mỗi Lâm Khung Mệnh là vẫn chưa xong, chỉ thấy sắc mặt hắn cũng không khá hơn, trắng xám lại, mồ hôi chảy ngày càng nhiều, hai con mắt chằng chịt tơ máu.

Chờ cho Thanh Lôi hổ ý thức hoàn toàn mất đi, xích sắt mới bắt đầu quấn theo Thanh Lôi hổ mà chui vào bên trong cuộn giấy trắng.

Một bức tranh đủ màu sắc theo đó hiện ra chói mắt.

Thu lại cuộn giấy vào trong túi trữ vật, Lâm Khung Mệnh mới thở ra một hơi mệt nhọc, thân hình lảo đảo ngã xuống, may mắn có một võ giả ngay gần đó đỡ được.

"Nhiệm vụ hoàn thành, tất cả nghỉ ngơi một lúc lấy lại tính thần rồi rút về trại." Lâm Khung Mệnh buông ra một câu rồi nặng nhọc thở dốc.

Xem ra việc duy trì cho cuộn giấy hoạt động không phải là công việc dễ dàng, nếu không một võ giả hậu thiên thất trọng như hắn cũng không cần phải tỏ ra quá sức như thế này.

Đúng lúc này một tiếng cười hung tàn phát ra: "Ha ha ha, bội thu, bội thu rồi." Cùng với đó nơi phát ra tiếng cười bất thình lình xuất hiện một thân ảnh.

Toàn bộ ánh mắt cùng chú ý đổ dồn lại, nghi vấn, tò mò cùng khó hiểu đủ mọi loại tâm tình xuất hiện.

Bất chợt Lâm Vũ đồng tử co rụt lại, nội tâm gợi lên một trận sóng to gió lớn.

Không thể nào Hắc Liên hắn còn sống.