Vô Tình Lướt Qua (Tiểu Nha Đầu... Thầy Yêu Em)

Chương 6




Chẳng nói chẳng rằng gì nữa hắn bế bổng tôi lên nhẹ nhàng đặt xuống gối.

" Nếu không đồng ý! Em có thể ngủ ngoài kia ".

Nghĩ đến con rắn lúc nãy người tôi lại thấy ớn lạnh, thôi chấp nhận số phận ngủ thôi mà có gì đâu.

Tiếng chó sói, tiếng côn trùng ngoài kia khiến tôi bất giác cảm thấy hơi sợ quay sang nhìn hắn :

" Sao! Sợ rồi hả."

" Cũng có chút...chút ".

" Há há há... "

Tôi: "... ".

Hắn quay người ôm tôi " Hết sợ chưa! Ngủ đi ".

Tôi: "...".

" Đừng nghĩ linh tinh! Ngủ đi ".

Tôi: "... ".

Người nghĩ linh tinh phải là hắn mới đúng.

Tiếng chó sói vang lên trong đêm tôi, tôi xoay người ôm người nam nhân bên cạnh chặt hơn.

Đêm dài lắm mộng từ từ trôi.

Sáng sớm tôi rùng mình tỉnh dậy, nhìn sang cạnh một khuôn mặt phóng to ra trước mắt tay hắn đang ôm lấy cơ thể tôi, nằm sát không cách 1cm nào. Đã thế hơi thở hắn chuyền vào tai tôi khuyến tôi rùng mình tỉnh dậy kiểu này đây.

Tôi hơi trở mình một chút cầm điện thoại lên xem mới có 05: 10. Tắt điện thoại đi lại thấy có vẻ hắn sắp tỉnh, tôi nằm nhắm mắt vờ ngủ.

Vòng tay hắn ôm chặt hơn lúc nãy.

Tôi: "...".

Sao hắn không buông ra rõ ràng tỉnh rồi mà.

Hai phút trôi qua không có động tĩnh gì tôi muốn quay qua hét vào mặt hắn một cái nhưng.... suy đi thì xét lại không thể đắc tội với tên này, thầy giáo mà... trừ hạnh kiểm một phát là học sinh chăm ngoan của lớp như tôi sẽ tụt xuống mất.

Tôi trở mình ném tay hắn qua một bên.

" Tỉnh rồi hả ? ".

" Dạ, chào buổi sáng thầy ".

" Ừm ".

Tôi ra khỏi lều nhảy lò cò tới cuối hang bỗng nhiên thấy cả người được nhấc bổng lên một giọng nói quen thuộc cất lên:

" Muốn đi đâu? " .

Một phần do trời tối, một phần do sắc mặt hắn chẳng biểu cảm gì, khiến tôi cũng khó đoán được hắn đang nghĩ gì.

Tôi ngại đếm chín cả mặt " Muốn... muốn đi vệ sinh. "

Hắn chẳng nói gì bế tôi đến cuối hang thả tôi ở đó tự động cầm điện thoại quay qua chỗ khác.

Từ hôm qua vẫn chưa được giải quyết sao khi xong tôi cảm thấy rất thoải mái tâm trạng cũng được cải thiện đáng kể.

Hắn nói " Dù gì đây cũng là một chuyến du lịch em muốn đi chơi không. "

Tôi hưng phấn: " Muốn! Muốn. "

Sao khi bế tôi đến miệng hang:

" Nào, lên đây ".

Quen rồi tôi không còn ngại ngùng như lúc đầu nữa nhảy tót lên lưng hắn được hắn cõng đi cảm giác... rất dễ chịu.

Hắn chậm rãi cõng tôi đi trên con con đường còn vương chút sương sớm . Cuối cùng dừng lại trước một tảng đá gần đỉnh núi.

Vừa tầm ngắm được cảnh bình minh tôi và hắn ngồi lại đấy, khinh cảnh mở ra trước mắt chúng tôi rất đẹp. Một màu xanh mướt bên dưới thi thoảng còn lác đác mấy ngôi nhà bé tý tẹo. Khung khí ở đây còn rất trong lành đặc biệt bình minh ở đây... rất đẹp.

Tôi bất giác hỏi hắn: " em đã chia sẻ hết mọi thứ của em cho thầy biết rồi, thầy chia sẻ một chút gì đó về thầy đi."

Hắn quay sang mỉm cười với tôi nói: " nhà tôi sở hữu một bệnh viện, ba tôi là người quản lý nó ".

Tôi sửng sốt miệng chữ o mắt chữ a, gia thế tốt như vậy mà vẫn làm thầy giáo, đúng là ước mơ vẫn là ước mơ.

Tôi nói : " thế còn chuyện tình cảm ".

Lúc này hắn không nhìn tôi mà nhìn đến một khoảng không xa xa nói.

" ừm, có yêu một người.. "

" Nhưng chúng tôi chia tay nhau lâu rồi ".

Tôi hơi hụt hẫng từ sâu tận đáy lòng có chút nhói đau.

Định sẽ hỏi thêm vài câu nữa, nhưng lại im lặng chẳng nói câu nào. Tôi làm sao thế này tự nhiên lại cảm thấy buồn là sao.

Nói đến đây hắn bất giác mỉm cười, trái với nụ cười khiến người ta mệt tim của hắn trái tim tôi cứ nhói lên từng nhịp.

Tôi chẳng nói gì thêm khuôn mặt tươi cười vui vẻ của tôi lúc nãy bay đi đâu mất.

Tại sao tôi lại thấy buồn thế này? Tại sao tim tôi lại nhói đến như vậy?.

Tôi nhìn về phía khoảng không thầm nghĩ về những điều tựa mơ hồ! Xa lạ.

Ánh nắng sớm mai bao hai người, cảnh đẹp như trong mộng.