Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 32: Độc quyền




“Viên Hạo. Hôm nay tôi muốn ra ngoài kiếm việc làm.” An Bình thấy hai ngày nay, Viên Hạo tinh thần không được tốt lắm, rõ ràng là cậu đã chịu đả kích rất lớn. Nơi này cùng xã hội mà trong tưởng tượng An Bình hoàn toàn không giống nhau. Cậu cần phải có thời gian để điều chỉnh tâm tình của mình.

“Ừm.” Viên Hạo thuận miệng đáp một câu, cũng không lên tiếng. An Bình còn đang chờ đợi cậu mang mình ra ngoài a. không gian này, chỉ có Viên Hạo mới có thể tùy ý ra vào, An Bình cùng An Tâm phải để Viên Hạo cầm tay mới có thể vào. Hai người trước đây, chưa từng nghe nói có chuyện như vậy, vẫn cho là do thiết bị nhà của Viên Hạo có công năng cản trở đặc thù, nhà của cậu quá đặc biệt, vì vậy mà rất biết điều không hỏi gì cả.

Chờ một lúc, còn không thấy Viên Hạo đứng lên, An Bình có chút cuống lên, lại nói thêm một tiếng. Viên Hạo lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cậu đang suy nghĩ về chuyện làm thế nào để no bụng được. Mấy ngày nay, mọi người đều chỉ có thể ăn lửng bụng, rất nhanh liền đói, khiến cho Viên Hạo bắt đầu suy nghĩ.

Bước thứ nhất trong kế hoạch của Viên Hạo chính là, tìm một hậu thuẫn, bởi vì hiện tại có hai người trong danh sách. Dương Phi cùng Lý Ích, tuy rằng cậu còn không biết hai người này ai lợi hại hơn, nhưng hai người bọn họ hiển nhiên cũng nguyện ý cùng mình giao thiệp, bất quá Viên Hạo cũng rõ ràng, bọn họ muốn bất quá cũng chỉ muốn đồ vật gần như không tưởng được trong tay mình mà thôi. Nhưng muốn để cho người khác đồng ý trợ giúp mình, đương nhiên chính mình cũng phải có lý do khiến bọn họ đồng ý, nói trắng ra, chính là song phương cùng có lợi. Viên Hạo nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết lựa chọn ai mới tốt, bởi vì cùng không quá hiểu rõ, hơn nữa rất nhiều thứ trong xã hội này cậu cũng biết nhiều. Chỉ có thể tìm An Bình cùng An Tâm thương lượng một chút, nghe ý kiến của bọn họ.

“Hai người các cậu cảm giác đối với Dương Phi cùng Lý Ích như thế nào?”

“Là người có tiền có quyền.” An Bình đáo, không biết vì sao cậu lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

“Cái này tôi cùng rõ ràng. Tôi chỉ là muốn biết một chút, chúng nên dựa vào người nào trong hai bọn họ?” Viên Hạo nói.

“Tại sao lại muốn dựa vào bọn họ?” An Tâm không rõ.

“Chúng ta đều ăn không đủ no bụng, dù sao cũng phải giải quyết vấn đề này trước tiên đi.”

“Chuyện này cùng bọn họ có quan hệ gì?” An Bình hỏi.

Hai tấm danh thiếp cầm trong tay Viên Hạo suýt chút nữa bị ném xuống, nói: “Với năng lực hiện nay của chúng ta mà nói, nếu không tìm một hậu thuẫn mạnh mẽ, sớm muộn cũng gặp phiền toái lớn.”

“Anh có tính toán gì?” An Tâm hỏi.

“Bọn họ không phải là rất hứng thú với dưa chuột hay sao? Đây chính là nguồn vốn của chúng ta.” Trong lòng Viên Hạo đã có chuẩn bị, chính là không biết chọn người nào thích hợp hơn, dù sao cậu cũng không biết gì về thế giới này.

“Lẽ nào anh muốn đem độc quyền kinh doanh dưa chuột phân cho bọn họ?” An Tâm sợ hãi kêu lên, An Bình cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Bất quá ngẫm lại chuyện này cũng là bình thường, vì vậy mà hai người rất nhanh liền bình tĩnh lại.

“Không chỉ là phân quyền kinh doanh, anh còn muốn trực tiếp đem hạt giống bán cho bọn họ, hoặc là chỉ bọn họ cách trồng dưa chuột.” Viên Hạo nói, khiến cho An Tâm cùng An Bình càng thêm chấn kinh. Chuyện hạt giống, ở đây có thể nói là một việc vô cùng bảo mật, đều là nằm trong tay một số cực ít người, mà Viên Hạo lại dễ dàng như vậy đem hạt giống dưa chuột bán cho người khác.

“Không phải nói với cậu sao? Chuyện hạt giống phải bí mật.” An Bình quả thực có chút không nói lên lời. Vừa nghĩ tới lúc mới gặp mặt, Viên Hạo không kiêng dè chút nào nói muốn đem hạt giống cho bọn họ, nghĩ cái tên này không phải là đến bây giờ cũng còn chưa hiểu hạt giống quan trọng như thế nào chứ?

“Không phải, chính là hạt giống dưa chuột gần như không tồn tại, tôi mới nghĩ có thể bán thêm chút tiền a.” Viên Hạo vung vung tay, ra hiệu bọn họ bình tĩnh một chút, chuyện này tương đương là hủy bỏ đọc quyền a.

“Nhưng là, sau đó cậu không thể hoàn toàn nắm giữ dưa chuột, hơn nữa bọn họ có thế lực lớn, nói không chừng còn có thể phát triển còn tốt hơn cả cậu.” An Bình lo lắng hỏi.

“Bằng không, chúng ta lấy cái gì để đầu quân cho người khác a, chỉ có thể lấy thứ mà bọn họ hứng thú, bọn họ sẽ đưa ra thứ ta muốn.” Viên Hạo rất rõ ràng, chính mình hiện tại có thể nói là không có thế lực nào. Nhìn Lý Ích hiện tại mắt cũng không chớp giết nhiều người như vậy (tuy rằng những người kia thực sự đáng chết) cậu đều rõ ràng, đây là một xã hội cá lớn nuốt cá bé, ngươi chỉ có thể trở nên vô cùng mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ chính mình. Mà cậu hiện tại ngoài trừ dưa chuột mọi người đều muốn, còn lại thực sự không có cái gì đáng giá khác. Mà mọi người đều muốn thứ này, sớm muộn cũng sẽ trở thành phiền phức, vì vậy mà không bằng thừa lúc đem phiền toái này phân cho người có năng lực.

“Nhưng mà liền như vậy đem cho bọn họ thật không cam long a.” An Tâm không tình nguyện nói.

“Thì cũng làm gì có biện pháp nào khác. Trước hết phải giải quyết vấn đề ăn cơm đã. Hơn nữa em xem chúng ta vừa đi ra, liền gặp chuyện. Không thể mỗi lần như thế, đều được người đến cứu. Lại nói chúng ta còn bí đỏ, khoai lang, những thứ đồ này ở trong tay ta, không có người ngoài nào biết. Vì vậy mà dưa chuột cũng không tính là cái gì to tát quá.” Viên Hạo an ủi bọn họ. Lấy dưa chuột đi đổi an toàn cùng lương thực cho mọi người, vẫn rất là có lời.

An Tâm cùng An Bình hiển nhiên là không nghĩ tới dự định của Viên Hạo, nhưng bọn họ cũng rõ ràng, cái gọi là hoài bích kỳ tội ( có báu vật là mang tội), bọn họ bây giờ trong mắt người khác chính là dưa chuột. Mà những quả dưa chuột này không có bất kì năng lực tự vệ nào, người khác muốn cắn liền cắn. Nếu như dưa chuột lập tức trở thành thứ không quý giá, ở đâu cũng có, cũng không có người trăm phương ngàn kế muốn bắt bọn họ tới tay.

“Không bằng như vậy đi. Đem dưa chuột phân cho hai nhà bọn họ.” An Tâm nghe Viên Hạo giải thích xong, trong lòng nghĩ không bằng bọn họ đều lấy chút lợi từ hai nhà. Không thể không nói, An Tâm là một gia hỏa rất có lòng tham, từ lúc hắn bán dưa chuột liền có thể thấy được.

“Cũng được. Ngược lại phân quyền kinh doanh, cũng không phải chỉ có thể cho một nhà.” An Bình ngược lại rất tán thành ý nghĩ của An Tâm. Muốn bán liền chọn cách mang lại lợi ích tốt nhất.

“Vậy cứ như thế đi. Chúng ta ngày mai hẹn bọn họ nói chuyện, xem xem xử lý như thế nào. Hiện tại chủ yếu là liêt kê ra những đồ vật chúng ta muốn.” Viên Hạo cũng đồng ý.

“Đương nhiên là muốn một số tiền lớn, hơn nữa tốt nhất là để bọn họ cho mình một mảnh đất, có công trưởng của chính mình rồi, sau đó chúng ta tự lấy những đồ vật chúng ta muốn, hơn nữa nhà của cậu bí mật như vậy, không thể để cho người khác biết. Cuối cùng, tốt nhất là có thể xin mời mấy người đến bảo vệ chúng ta.” An Tâm cùng An Bình thương lượng một chút, tạm thời chỉ nghĩ tới những vấn đề này.

“Có một vấn đề trước tiên phải giải quyết, chính là hộ khẩu của tôi. Không thể để cho người khác biết lai lịch của tôi.” Viên Hạo gật gù. Cậu dám đem mọi thứ nói cho An Bình cùng An Tâm, cũng là bởi vì mới đầu gặp gỡ bọn họ, lại cùng bọn họ rất có duyên. Hơn nữa cậu đối với bọn họ cũng là nửa giả nửa thật, quan trọng nhất chính là, cậu có thể ra vào không gian bất cứ lúc nào, người khác cũng không thể dễ dàng xúc phạm tới cậu. Nhưng cậu cũng rõ ràng, chuyện của cậu càng ít người biết càng tốt, vì vậy mà làm một cái hộ khẩu là chuyện rất quan trọng.

“Ừm. Trước hết là để bọn họ giúp cậu làm một cái hộ khẩu, sau đó xin một cái nông trường. Lại lấy một khoản tiền, mời mấy người bảo tiêu, an cư lạc nghiệp rồi tính tiếp.” An Bình vẫn lão luyện hơn nhiều hắn lập tức liền đem hết thảy những gì Viên Hạo nghĩ tới sắp xếp lại một lượt.

Bọn họ đi lên trấn liên lạc với Dương Phi cùng Lý Ích, hai người đều xác định hai ngày sau cùng bọn họ gặp mặt. Viên Hạo cũng nói rõ, là cùng bọn họ bàn chuyện về dưa chuột. Thừa cơ hội này, ba người lại mua chút đồ ăn. Trong nhà đồ ăn đã hết, một chút tiền trên tay, cũng không dám mua hết, vì vậy mà chỉ dám mua mười lăm bao dịch dinh dưỡng cùng với ba cân gạo, coi như vậy, cũng chỉ còn thừa không dưới mười mấy ngân tệ. Hiện tại chỉ hi vọng Lý Ích cùng Dương Phi đem tiền đến đây.