Vô Tình

Chương 3




“Chưởng quầy!”



Dịch Thần lôi kéo Vô Tình đi tới Trạng Nguyên lâu, chọn lấy một bàn hai người tại vị trí ngày thường hắn vẫn yêu thích. Ngoài cửa sổ chính là sông Tô Châu, nước gợn lăn lăn, gió đem theo hơi nước phả vào khiến tòa lâu thêm vài phần mát mẻ.

“Công tử có gì phân phó?”

Tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn pha trà tiếp nước.

“Hôm nay Sóc Quyết ngư có tươi hay không?”

“Công tử, ngài điểm đồ ăn này xem như đúng rồi! Tiểu *** vừa mới nhập vào Quyết ngư tươi sống từ Thái Hồ vớt lên, giờ này đang còn đang bơi lội vui vẻ trong thùng nước đâu!”

“Tốt lắm!” Dịch Thần cười nói: “Hôm nay ta phải thỉnh vị huynh đài này, kêu các sư phụ* cần phải ra sức chút. Lập tức liền làm, ta muốn làm món hấp, phải lóc sạch xương cá, bỏ nhiều chút lòng đỏ trứng đánh bông, tỏi băm nhỏ, còn có măng, nấm hương, tôm bóc vỏ, dầu vừng… Những thứ gia vị cần có một chút cũng không được thiếu.” (* đầu bếp, bếp chính cũng là một kiểu “thợ cả” nên được xem là “thầy”, bếp phụ là học việc, là “thợ phụ”)

“Ngài cứ yên tâm đi, chất lượng của tiểu *** chính là nổi danh đó!”

“Ngươi muốn ăn cái gì? Nơi này món ngon nổi tiếng ngoại trừ Sóc Quyết ngư, còn có lươn suối chiên giòn, cua hấp cách thủy, phấn sư tử đầu, vịt mái áp dầu*… Đều thật không tồi!” (* đừng ai hỏi ta những câu kiểu như: lươn mà sống ở suối á? Phấn sư tử đầu là cái thứ gì? Ta hỏi trời, trời không nói, hỏi đất, đất không thưa a! TT^TT)

Dịch Thần hướng sang phía Mạc Vô Tình đang ngồi cứng đơ mà hỏi.

“Tùy tiện.”

“Ta mời ngươi, muốn ăn cái gì, cứ việc gọi.”

Dịch Thần còn tưởng rằng y ngại tốn tiền.

“Tùy tiện.”

“Gọi thêm cái cua hấp cách thủy được không, món này ta cũng có một đoạn thời gian không dùng .”

“Tùy tiện.”

“Như thế nào cái gì cũng đều tùy tiện!” Dịch Thần không khỏi oán giận một câu, chuyển hướng tiểu nhị.”Liền này đó đi, thêm hai vò Nữ nhi hồng thượng hạng.”

“Nguyệt Hải song hiệp hiện tại nơi nào?”

Đợi tiểu nhị đi xuống, Mạc Vô Tình liền bắt đầu truy vấn.

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, điền đầy bụng mới là quan trọng nhất. Vừa rồi cùng ngươi so mười chiêu, ta đã muốn đói choáng váng, đầu óc rỗng tuếch, căn bản cái gì đều không nhớ được.”

Nhìn thấy vẻ mặt cười vô tội của hắn, cho dù trong lòng thực sốt ruột, Mạc Vô Tình cũng không phát tác được.

Dịch Thần âm thầm đắc ý —— thật vất vả, ước chừng ba năm, mới đợi đến cơ hội này, lại hống lại lừa, y cuối cùng đã đồng ý cho hắn nhiều đãi một hồi, hắn sao có thể như vậy dễ dàng thả y đi?

Đồ ăn được mang lên, Mạc Vô Tình liền vùi đầu dùng bữa.

“Mấy món này thế nào?”

Dịch Thần cười sáng lạn, nhớ tới cảnh tượng y ăn đậu hủ của ba năm trước đây, khi lần đầu tiên hắn cùng y gặp mặt,.

“Ân.”

Mạc Vô Tình vùi đầu ăn, không có nửa điểm biểu tình.

“Lão huynh, làm ơn. Xem như ta cầu ngươi, lúc ăn cơm mời ngươi tốt xấu lộ ra chút thái độ được không, vô luận ăn ngon hay khó ăn cũng nên có chút tỏ vẻ đi!”

Dịch Thần thở dài.

Mạc Vô Tình lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục ăn.

Oa, y thật sự càng ngày càng có tính người! Hai mắt Dịch Thần nhất thời bắn ra nóng bỏng quang mang, nước miếng thiếu chút nữa lại nhỏ xuống dưới. (Hổng phải ảnh thèm đồ ăn của Trạng Nguyên lâu đâu à… ^0^)

Hắn đối với y thật sự là thèm nhỏ dãi đã lâu. Cổ nhân có câu: tú sắc khả xan*. Đối với hắn, khuôn mặt hàn băng này mặc dù có điểm lạnh buốt, nhưng khi ăn hẳn là phá lệ mỹ vị. (* chính là cái câu “tú mầu khả cơm” đó a, nghĩa là nhan sắc tuyệt thế có thể ăn (thay cơm) a! Hay là chỉ ngắm sắc đẹp cũng đã thấy thèm, thấy no a! ^o^)

Đương nhiên, hắn thông minh không nói ra miệng điểm này. Bởi vì kết cục của việc nói ra tuyệt đối chính là toàn thân bị đâm thành một cái đại tổ ong.

“Sao ngươi không ăn?”

Mạc Vô Tình nhìn thấy bàn thức ăn đầy ắp.

“Ta no rồi, ăn không vào.”

Dịch Thần cơ hồ là nấc cụt nói.

Mạc Vô Tình đột nhiên vươn tay, lấy nửa con Quyết ngư còn lại ở trước mặt hắn đặt đến trước mặt mình, một ngụm một ngụm ăn lên.

“Không cần phải tiết kiệm như vậy, nếu ngươi ăn no chịu không nổi ta cũng không chịu trách nhiệm, dù sao đây là ta mời khách.”

“Ngươi căn bản không biết qua cảm giác đói bụng.” Mạc Vô Tình thản nhiên nói.

Dịch Thần sửng sốt, cảm nhận được những lời này ý tại ngôn ngoại.

Trong lòng đột nhiên có điểm loáng thoáng đau xót, theo như lời y nói, y dường như từng chịu rất nhiều khổ sở…

“Nói đi!”

Đem thức ăn trên bàn quét sạch chỉ còn lại hư không, Mạc Vô Tình mới ngẩng đầu lên hỏi.

“Nói cái gì?”

“Nói tin tức ngươi đã đáp ứng nói cho ta biết.”

“Ngươi là nói Nguyệt Hải song hiệp?” Dịch Thần cười nói: “Tin truyền về là có người từng đi qua một đảo nhỏ tại Đông hải, gặp được một đôi hiệp lữ thường lui tới, hình dáng bên ngoài cùng mỹ nhân Hàn Nguyệt tiên tử cùng Khiếu hải đao Mộ Dung Hải hai mươi năm trước danh chấn giang hồ có chút giống nhau, ta nghĩ bọn họ hẳn là người ngươi muốn tìm.”

“Đông hải đảo nhỏ ngàn vạn, ngươi bảo ta như thế nào tìm?”

“Đây cũng không phải là chuyện của ta, ta chỉ phụ trách thay ngươi tìm hiểu tin tức.” Dịch Thần nhún nhún vai.

Mạc Vô Tình lạnh lùng nhìn thấy hắn, không nói.

“Vì cái gì nhìn ta như vậy?”

Dịch Thần cảm thấy từ trên người Mạc Vô Tình hàn khí bắn ra bốn phía, hắn không khỏi rùng mình một cái.

“Năm thứ nhất ngươi nói có người ở tái ngoại nhìn thấy Nguyệt Hải song hiệp, năm thứ hai ngươi nói là ở Trung Nguyên, lúc này đây ngươi lại còn nói là ở Đông hải! Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin tưởng sao?”

Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, hắn nghĩ y là đứa ngốc?

“Ta hoàn toàn không có lý do phải lừa gạt ngươi!” Dịch Thần bình thản nhìn y.”Nếu ngươi không tin, ta có thể cùng ngươi đi tìm.” (Mồi câu đã thả ra! =.=)

Mạc Vô Tình chăm chú nhìn hắn thật lâu, đột nhiên đứng lên.

“Ngươi lại muốn đi nơi nào?” Dịch Thần hoảng sợ, người này thế nào luôn hành động như gió?”Đông hải.”

“Đi tìm Nguyệt Hải song hiệp?”

“Đây là chuyện của ta.”

“Từ từ, ta với ngươi cùng đi, ta vừa lúc cũng nhàn rỗi không có việc gì. Bất quá ngươi trước chờ ta một chút, ta phải cùng lão bản ghi sổ nợ.” Dịch Thần cũng đứng lên.

“Ghi sổ nợ?”

“Đúng vậy, bởi vì ta không mang theo bạc!”

Dịch Thần ngượng ngùng sờ sờ mũi.

“Không mang bạc ngươi còn mời khách?”

Mạc Vô Tình nghe thấy thanh âm kia dường như thoát ra từ giữa hai hàm răng mình.

“Không mang bạc sẽ không thể mời khách hay sao? Ta cùng mọi người ở đây rất quen thuộc, thường xuyên nơi nơi ghi sổ a…” Dịch Thần tráng khí mà nói: “Sắc mặt của ngươi để làm chi khó coi như vậy, ta cũng không phải không trả tiền, chính là tạm thời thiếu nợ mà thôi.”

Mạc Vô Tình trừng mắt hắn, cực lực kiềm chế hai tay của mình. Nếu giờ phút này trong tay có kiếm, y không thể cam đoan mình sẽ không ở trên người hắn thông ra mười tám cái lỗ thủng. Không, nếu có thể, hẳn là phải nhiều hơn mười tám cái.

Quyết định không thèm cùng người như thế nhiều lời vô nghĩa, y đi thẳng xuống lầu, đến trước quầy tính tiền.

“Chưởng quầy, tính tiền.”

Y đưa tay vào vạt áo, lấy ra một mảnh vàng lá, vàng dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh huy.

“Nguyên lai ngươi có tiền như vậy!”

Dịch Thần trợn mắt há hốc miệng nhìn y, khắp cả trí não đều tràn ngập hình ảnh ba năm trước y ăn đậu hủ.

Chân nhân bất lộ tướng, lộ chân tướng phi chân nhân!

“Nhưng lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi nhìn giống như… thực keo kiệt na!”

“Ai có thể giống ngươi, phùng má giả làm người mập*.” (* = thùng rỗng kêu to)

Mạc Vô Tình đáp trả không lưu tình chút nào.

Thật sự là cái đại kim chủ! Thật sự là vừa anh tuấn vừa nhiều tiền lại có tính cách!

Đi theo y, mau đi cùng y! Dịch Thần chỉ cảm thấy nước miếng của hắn cơ hồ đều nhỏ ra đến, chăm chú nhìn lại thì đã… di, người ni? Y đi sao mà nhanh như vậy?

“Mạc Vô Tình, không, Vô Tình đại hiệp… Vô Tình huynh… Chớ đi nhanh như vậy… Từ từ chờ ta…”

Phía sau truyền đến tiếng la thân thiết mà nịnh nọt, Mạc Vô Tình đang từng bước một chậm rãi đi về phía trước tự dưng run rẩy nổi lên một thân da gà.

(Em chú thích luôn với bà con, Thần Thần không phải vô lại chuyên ăn chịu a, toàn bộ tửu *** ảnh đến ăn đều là sản nghiệp nhà ảnh, ảnh trả tiền ai dám lấy mà chẳng quỵt! =.=)

***

Cho dù có tiền cũng không phải để phung phí như vậy đi!

Dịch Thần hai mắt đăm đăm nhìn Mạc Vô Tình cầm trong tay một mảnh vàng lá thỏa thuận với lão nhân chèo thuyền.

“Công tử, đây chỉ là chiếc thuyền nhỏ, đi gần bờ còn có thể, đi biển thì…” Lão nhân chèo thuyền trầm ngâm nói.

“Hai phiến vàng lá.”

Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, lại bỏ ra thêm một mảnh.

“Này… Ra viễn hải hẳn là có thể, bất quá thuyền nhỏ gần nhất mới từ biển bắt cá trở về, cần hảo hảo tu sửa một phen mới được, chỉ sợ tiêu tốn một chút thời gian.”

“Lập tức xuất phát.”

Mạc Vô Tình nói, lại bỏ thêm một mảnh vàng lá. (* Nuốt nước bọt*)

Trong nháy mắt này, Dịch Thần đột nhiên cảm thấy được, ánh mắt của lão nhân chèo thuyền kia bắn ra quang mang, cư nhiên so với vàng lá còn muốn sáng rực.

“Tuyệt đối không thành vấn đề, hai vị mời mau lên thuyền!”

Lão nhân chèo thuyền nhếch môi ha hả cười, một ngụm răng vàng, mừng rỡ toàn thân thẳng run lên.

Phảng phất nghe thấy tiếng mài dao ở không trung bay múa, trong đầu Dịch Thần lập tức hiện lên hình ảnh hai con gà bị cắt tiết.

“Không phải hai vị, là một vị.”

Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, đứng dậy lên thuyền.

“Vô Tình huynh, đừng bỏ lại ta!”

Dịch Thần kêu to, vô liêm sỉ bay nhanh nhảy lên thuyền, cọ đến Mạc Vô Tình bên người.

“Ta không nghĩ lại có nửa điểm quan hệ với ngươi.”

Mạc Vô Tình cùng hắn tránh ra một khoảng cách.

“Vô Tình huynh, ngươi hảo ngoan tâm, sao có thể cứ như vậy qua sông đoạn cầu đâu?” Dịch Thần đáng thương hề hề nói.

“Chính ngươi nói đây chỉ là một cuộc giao dịch.”

Mạc Vô Tình thật không hiểu, rõ ràng đã sớm thanh toán xong nợ nần, hắn như thế nào còn luôn âm hồn không tán bám theo mình?

“Nhưng mà Vô Tình huynh, trên biển gió to sóng lớn, trống trải tịch liêu, không có bạn đồng hành sẽ thực buồn a.”

Tốc độ thay đổi thái độ của hắn đủ để kẻ khác cảm thán, biểu tình đáng thương lập tức bị vẻ mặt cười xum xoe lấy lòng thay thế được.

“Ta không sợ buồn.”

“Tại hạ tuy không phải học phú ngũ xe, nhưng ít nhất thái độ làm người có điều sảng khoái.” Dịch Thần dõng dạc mà “đẩy mạnh tiêu thụ” cho bản thân. “Lại nói, ở nhà dựa vào cha mẹ, xuất môn dựa vào bằng hữu, vạn nhất phát sinh chuyện gì, ít nhất ngươi cũng có người giúp đỡ a.”

“Ta không cần!”

“Nói cũng không thể nói khẳng định tuyệt đối như vậy…” Dịch Thần một phen nắm lấy hai vai Mạc Vô Tình, cười đến thực sáng lạn: “Tại hạ có chút quen thuộc với đảo nhỏ trong khu vực Đông hải, ít nhất có thể giúp ngươi tìm a…”

Mạc Vô Tình lập tức cả người cứng ngắc, vẫn là không quen người khác chạm vào mình.

“Ngươi đáp ứng người ta thôi, Vô Tình…” (“Người ta”??? Má ơi!!!!)

Dịch Thần âm thầm nhịn cười, sử xuất chiêu bài của phong trần nữ tử*, gắt gao lôi kéo ống tay áo Vô Tình, rõ ràng lung lay nhõng nhẽo đến. (* Kỹ nữ)

Hắn xem vị này mặt lạnh vô tình có thể nghẹn ra nội thương hay không!

Một trận sợ run, khóe môi Mạc Vô Tình khẽ trừu một chút, chỉ cảm thấy cả người da gà bạo khởi, cái trán mạch máu thình thịch nhảy lên. Cho tới bây giờ y chưa từng đụng tới loại này tử khất bạch lại*. Nếu là bằng hữu, chỉ có thể thầm than bản thân giao hữu vô ý, cố tình y cùng hắn lại không tính là bằng hữu. Nếu là địch, một kiếm liền có thể giải quyết, cố tình cùng hắn cùng y lại vô thâm cừu đại hận. (* = tử triền lạn đánh)

Đau đầu! Nhìn thấy vẻ mặt hi da tươi cười của hắn, không hề có lấy nửa điểm đứng đắn, Mạc Vô Tình cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám.

“Không cho phép ngươi tới phiền ta!”

Rốt cuộc hiểu được nếu tiếp tục cùng hắn nháo cũng là uổng phí khí lực, Mạc Vô Tình xa xa né ra, tìm đến đầu thuyền, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Y không chú ý đến, Dịch Thần vừa cười đến giống y như một con mèo nhỏ thâu tinh.

Gặp được Thần Thần ta mới thực sự hiểu cái gì là “tử triền lạn đánh” “Âm hồn bất tán” chi kế a! Đúng là đại khai nhãn giới! =.=”

Xuôi theo dòng Tô Châu, qua Dũng Giang, Bắc Lôn cảng, liền tới cửa biển Đông hải.



Gió biển ***g lộng, cảm giác mát mẻ từng trận ùa tới, ngàn dặm trời quang, một mảnh khoáng đạt.

Một chiếc thuyền nhỏ nương thế gió ào ạt, vun vút bơi ra vùng biển Đông.

Từ vịnh ra tới thềm nước nông, lại nhập đại hải, nước biển hiện ra màu sắc bất đồng. Gần bờ nước trong suốt, ra xa thì nước sâu thăm thẳm, nhìn màu sắc giống như một khối ngọc bích, bóng bẩy như tơ lụa.

Nhìn ra phía xa, giữa trời và biển chỉ có một đường ngăn cách mờ nhạt, hải âu thành đàn, đẹp không sao tả xiết.

Rời bến đã được ba ngày, ba ngày qua thời tiết vẫn đều là tinh không vạn lí thật sự tốt, thật sự khiến lòng người khoan khoái.

“Cuồng phong đạp lãng hữu thì, thẳng quải vân phàm tể hải.”

Thanh âm trong trẻo bay đến từ một áo trắng nam tử đứng trên thuyền, hắn lười biếng khoanh tay mà đứng, lười biếng đón gió mà cười, bộ y phục rộng thùng thình trên người bị gió biển thổi phất mà dán sát vào thân hình thon dài anh tuấn, hơi hơi phất động.

“Công tử thật sự là hảo hưng trí!” Lý đại gia đứng ở khoang lái phía đầu thuyền không khỏi khen.

Nam tử kia nghe tiếng quay đầu lại cười, hai tròng mắt loan như trăng non, ánh mặt trời trở nên mờ nhạt.

Cùng lúc đó, một vị nam tử khác liền thật sự quá mức yên lặng. Trừ bỏ lần đầu tiên y lấy vàng lá gọi người khai thuyền rời bến, suốt ba ngày nay y vẫn lấy lặng yên là vàng.

“Vô Tình huynh, chúng ta cứ quanh quẩn như vậy tìm cũng không phải là biện pháp tốt.”

Dịch Thần ngồi xuống bên cạnh Mạc Vô Tình vẫn nhắm mắt dưỡng thần.”Suốt ba ngày nay, đảo lớn đảo nhỏ chúng ta đều đã đi qua không ít, nhưng phần lớn đều là núi hoang khô đảo, ngay cả bóng người đều không có, chúng ta vẫn là sớm quay về Giang Nam đi!”

“Ngươi có thể tự mình bơi trở về!”

Oa! Lời lẽ vẫn độc như trước!

Nói thêm gì nữa chỉ sợ sẽ bị cái tên xấu tính này ném xuống biển đi! Dịch Thần thức thời không bao giờ nhắc đến… nữa.

Trông về phía mặt biển xa xa, ba quang* lân lân, giống như nhung tơ, thật là tuyệt mĩ! (* ba: sóng, quang: ánh sáng. Có thể hiểu là ánh mặt trời rọi vào sóng nước, phát ra ánh sáng long lanh.)

Dịch Thần nhìn trộm nhìn sang Mạc Vô Tình ngồi bên cạnh mình.

Người này giống như một tòa điêu khắc trên băng vô cùng hoàn mỹ, không chút biểu tình, mỗi đường cong đều hàm chứa một cỗ lãnh ngạnh mị lực.

Cho dù là vô tình cũng khiến lòng người động.

Dịch Thần nghĩ vậy, không khỏi khẽ cười .

Tuy rằng ba năm nay, người này đều là một bộ tính tình xấu không chỗ khen, lại không thích để ý người khác, nhưng có thể cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên cạnh y, hắn đã cảm thấy thực thỏa mãn.

Hắn đột nhiên cảm thấy nếu có thể cứ như vậy mà qua cả đời, thật cũng không sai!

“Nhìn ta như vậy làm gì?”

Bất đắc dĩ mở mắt ra, Mạc Vô Tình hé mắt lãnh nghễ cái tên đang cười với vẻ mặt ngu ngốc ngồi bên cạnh y.

“Bởi vì bộ dáng ngươi hảo khán* nha.” (* đẹp mắt, dễ nhìn. Từ hồi xem Thích Cố, ta mê luôn hai từ “hảo khán”, ka ka ka…)

Dịch Thần cười đến thực ngọt ngào sáng lạn.

“Ta không phải là nữ nhân.” Mạc Vô Tình thần sắc lại trừu rút một chút.

“Ta đương nhiên biết… Như vậy nói ngươi bộ dáng anh tuấn là được đi!”

“Hừ!”

Ngu ngốc chính là ngu ngốc, Mạc Vô Tình hừ lạnh một tiếng.

“Nguyệt Hải song hiệp… ” Dịch Thần không khỏi nhớ kỹ tên này, ngạc nhiên nói: “Cứ nghe hai mươi năm trước, trong chốn võ lâm công nhận Đệ nhất mỹ nhân Hàn Nguyệt tiên tử cùng Khiếu Hải đao Mộ Dung Hải là một đôi phu thê hiệp lữ, cũng xưng Nguyệt Hải song hiệp, ở trong chốn giang hồ tung hoành một thời, hai người đao kiếm hợp bích, không người cản nổi. Nhưng là phu thê bọn họ đã sớm quy ẩn giang hồ. Ngươi vì sao phải vội vã tìm bọn họ như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?”

Thấy Mạc Vô Tình không để ý tới hắn, hắn lại tự hỏi tự trả lời.”Chẳng lẽ là tình cừu? Không quá giống, Hàn Nguyệt tiên tử tuy rằng đẹp thật, nhưng hiện tại đã là từ nương bán lão, ngươi chỉ là một người trẻ tuổi. Thân cừu? Bọn họ giết phụ mẫu ngươi? Chuyện này thật ra cũng có thể… Hoặc là… ”

“Người nhiều chuyện thường không sống lâu.”

Mạc Vô Tình không thể nhịn được nữa, cắt ngang dự đoán của hắn.

“Hảo hảo… Xem như ta không hỏi.” Dịch Thần ngoan ngoãn đổi đề tài.

“Vô Tình huynh, năm đó ngươi một mình một kiếm đấu với cửu đại kiếm phái, đại thắng khải hoàn, do đó đi lên vị trí số một của Kiếm Khách Bảng, xem như Thiên hạ Đệ nhất kiếm trẻ tuổi nhất trong chốn võ lâm từ trước tới nay. Có… bí quyết gì không, truyền thụ một chút?”

Mạc Vô Tình lạnh lùng liếc hắn một cái, trầm mặc sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Kiếm pháp thực sự cao cường chỉ có một loại, đó là —— tuyệt tình tuyệt ái, vô ham vô cầu.”

” Tuyệt tình tuyệt ái, vô ham vô cầu?”

“Chỉ có tâm không nhiễu loạn, mới có thể luyện thành thiên hạ Đệ nhất cao thủ.”

Khó trách người này rõ ràng có tiền, cũng không nguyện ý tiêu, nơi nơi tiết kiệm khắc kỷ, Dịch Thần lập tức hiểu được.

“Nhưng làm như vậy nhân sinh còn có gì lạc thú?” Hắn không khỏi phản bác nói.

“Đây là lạc thúcủa ta.”

Lúc này đến phiên Dịch Thần đột nhiên ngậm miệng không nói. Hắn chính là lẳng lặng nhìn về phía Vô Tình nhắm mắt ngồi yên, đột nhiên cảm thấy nam nhân băng lãnh trước mắt hắn thế nhưng có một loại cô đơn tịch mịch nói không nên lời.

Thiên hạ Đệ nhất, võ lâm xưng hùng. Một cái danh hiệu quang huy biết mấy, lại tịch mịch biết mấy!

“Nhị vị công tử, đây là canh cá Thanh nhi vừa nấu, nhị vị dùng một ít đi.”

Từ đuôi thuyền đi tới một nữ tử khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, một thân y phục vải thô, ánh mắt lại thập phần thanh tú động lòng người. Đúng là con gái của Lý đại gia.

“Cảm ơn Thanh nhi.” Dịch Thần mỉm cười tiếp nhận canh cá, uống một ngụm, khen không thôi: “Hảo uống, hảo uống! So với ‘Chỉ bạc tiên lý thang’ của Trạng Nguyên lâu còn hơn thập bội, Thanh nhi cô nương không chỉ có tú ngoại tuệ trung*, không nghĩ tới trù nghệ cũng là có một không hai thiên hạ, ai có thể lấy được thê tử hiền tuệ giống Thanh nhi như vậy, thật là cuộc đời này chi hạnh, ha hả…” (* Ngoài xinh xắn, trong thông tuệ)

Dịch Thần ở chốn phố phường lăn lộn đã lâu, lại nhận môn chủ Bách Hành Môn là nghĩa phụ, nhuần nhuyễn công phu vuốt mông ngựa*, học được mười phần mười. Hơn nữa hắn trời sinh tính phong lưu, ở trước mặt mỹ nữ, tự nhiên là lại muốn chòng ghẹo. (* nịnh bợ)

“Công tử thật sự khen thưởng quá lời.”

Quả nhiên má đào của Thanh nhi xấu hổ đến đỏ bừng, rất động lòng người.

“Vị công tử này… ”

Thấy Mạc Vô Tình vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, không thèm quan tâm đến nàng, Thanh nhi vẫn cầm bát canh cá, bất đắc dĩ hướng ánh mắt khó xử về phía Dịch Thần xin giúp đỡ.

“Không cần sợ, ta đưa cho hắn.”

Ai, sao có thể đối với xinh đẹp Tiểu cô nương lãnh đạm như thế đâu? Nữ nhân như hoa, sinh ra là để người hảo hảo đau yêu a!

Dịch Thần vươn tay đi, nhất thời vô ý, đụng phải ngón tay nhỏ nhắn của nàng. (Vô ý thiệt hông? =.=)

“Ôi…”

Thanh nhi thất thanh kinh hô, tay run lên, canh cá suýt nữa rơi, Dịch Thần nhanh nhẹn đỡ lấy bát.

“Bị phỏng sao? Để cho ta xem xem.”

Hắn một phen cầm lấy bàn tay Thanh nhi, coi thương thế. Hoàn hảo, ngọc chưởng trơn bóng không tỳ vết, mềm mại không xương, mùi thơm thiếu nữ từng trận truyền đến, gọi lòng người chao đảo.

“Công tử…”

Thanh nhi yếu ớt kêu một tiếng, thẹn thùng cúi đầu.

Có cái gì đó không đúng!

Trong lòng bỗng nhiên xẹt qua mãnh liệt dự cảm, Dịch Thần lại không biết dự cảm này rốt cuộc nói lên cái gì!

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh cắt ngang bầu không khí vô cùng ám muội giữa hai người, Mạc Vô Tình mở hai mắt. (* Có người khó chịu a! Ta cá là chính Vô Tình kaka cũng không bít mình khó chịu cái gì! Ka ka ka…^^)

Phát hiện mình thế nhưng vẫn là cầm bàn tay Thanh nhi không rời, Dịch Thần lập tức buông ra.

“Thực xin lỗi.” Hắn nói.

Thanh nhi đỏ mặt, giống như trốn mà nép sát vào Lý đại gia.

Trời xanh, biển đẹp, phong đạm, vân khinh… Hết thảy xem ra đều tốt lắm.

Rốt cuộc có cái gì không đúng!? Dịch Thần hơi hơi nhíu mi.

“Tròng mắt đều nhanh rơi xuống .”

Mạc Vô Tình lạnh lùng nói. (Có dấm chua! Ủa, ở đâu có dấm chua???)

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thôi.” Dịch Thần phục hồi tinh thần, lơ đễnh cười nói, bưng canh cá, “Đến, uống một ngụm đi, từ khi rời bến tới nay, dường như ngươi cũng chưa ăn gì.”

Mùi tanh thoang thoảng của cá bay sát đến bên mũi, Mạc Vô Tình không khỏi ngửa người ra sau né tránh.

“Làm sao vậy? Cũng không phải độc dược.”

Dịch Thần lại để sát bát canh vào hắn.

“Tránh xa ta một chút, ta không đói bụng.”

Mạc Vô Tình chỉ cảm thấy dạ dày từng trận từng trận bốc lên.

“Ngoan, đừng như thế mà.” Dịch Thần đem canh cá nâng đến bên môi Mạc Vô Tình.”Tuy rằng ngươi phải luyện cho bản thân vô ham vô cầu, nhưng cũng không thể không ăn gì đi! Canh cá rất có dinh dưỡng, lại tươi ngon lại mỹ vị… ”

Vẻ mặt tươi cười hồn nhiên như hài đồng, nhưng ở trong mắt Mạc Vô Tình, cùng ác ma không kém là mấy.

“Cút ngay!”

Ra sức ném ra hai chữ này, nhẫn nại đã đến cực điểm, Mạc Vô Tình một phen đẩy Dịch Thần ra, mạnh bổ nhào vào mép thuyền, nôn thốc nôn tháo. (Úy, đã … gì đâu mà nôn rồi??? Không lẽ là “nắm tay nhau cũng mang thai” trong truyền thuyết? Ka ka ka ka ka.. ^o^)

Lục phủ ngũ tạng tựa hồ đều nôn cả ra đây, dạ dày vốn không có gì, sau khi nôn ọe một hồi đúng là nôn ra cả mật xanh mật vàng.

“Ngươi sao say sóng say đến lợi hại như vậy!”

Dịch Thần chấn động, tiến lên giúp y vuốt vuốt lưng.

“Không cần ngươi quan tâm.” (Gió biển mạnh vậy mà sao chưa hết mùi dấm a!=.=)

Tuy rằng bàn tay của hắn khiến y thập phần thoải mái, nhưng Mạc Vô Tình vẫn là giãy dụa nghĩ muốn thoát ra.

“Ngươi say sóng sao không nói sớm, dám tự mình chống chọi!”

Khó trách y suốt ngày nhắm mắt ngồi im, Dịch Thần phát giác ra nam nhân này vừa thích cậy mạnh, lại tử sĩ diện. Tính tình phá hư, nói chuyện lại độc, đúng là một viên đá thô dưới hầm cầu—— vừa thối lại vừa cứng.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt y trắng bệch, lộ ra vẻ mặt suy yếu, oán giận có nhiều đến mấy chăng nữa cũng bị nỗi thương tiếc tràn đầy khắp ***g ngực thay thế.

“Thanh nhi, ngươi có phương thuốc trị chứng say sóng không? ” Dịch Thần cao giọng kêu lên.

“Ta lập tức sắc cho ngài!” Thanh nhi đáp.

Đột nhiên một tiếng sét đánh, phía tây nam chân trời không biết từ khi nào đã cuồn cuộn tầng tầng mây xám,ánh mặt trời bị che lấp hầu như không còn.

Gió biển gào thét, con thuyền vi hoảng.

Xem ra bão táp sắp xảy ra!

Đỡ Mạc Vô Tình vào trong khoang thuyền, Dịch Thần thoáng nhìn qua sắc trời, dự cảm điềm xấu trong lòng càng thêm dày đặc!

***

Tiếng gió càng thêm mạnh mẽ, ngọn đèn dầu trên đỉnh khoang thuyền tả hữu chớp lên, ném xuống vô số toái ảnh.

“Công tử, thuốc đã sắc tốt lắm.”

Chỉ chốc lát sau, Thanh nhi liền đem dược thang đưa đến.

“Đa tạ!”

Dịch Thần tiếp nhận bát, ngồi ở bên giường, đưa cho Mạc Vô Tình.

Mạc Vô Tình tiếp nhận chén thuốc, hai bàn tay suy yếu run nhè nhẹ, ở trên biển say tàu ba ngày, võ công cao cường tới đâu cũng không thể không cởi giáp đầu hàng.

Có chút nhìn không đành lòng, Dịch Thần đỡ lấy tay y, giúp y cầm chén cho ổn, đưa đến bên môi.

Đó là một đôi bàn tay thô ráp mà cứng rắn, khớp xương rõ ràng, bàn tay do trường kỳ cầm kiếm mà ma ra tầng tầng vết chai.

Không tốt!

Trong đầu linh quang chợt lóe!

“Phanh… ” Chén thuốc bị Dịch Thần một chưởng hất bay, té lên trên boong tàu!

Một âm thanh xèo xèo kỳ quái vang lên, một trận lục nhạt khói nhẹ qua đi, boong thuyền bị ăn mòn ra một cái hố to.

Thật là một thứ kịch độc lợi hại!

Dịch Thần lập tức bật người dậy, che trước mặt Mạc Vô Tình.

“Lại là Đường môn! Lần trước ở Trạng Nguyên lâu các ngươi nhận giáo huấn còn chưa đủ hay sao? Lần này lại giả trang thành một đôi phụ tử ngư dân, các ngươi thật đúng là không sợ mệt!”

Dịch Thần tay phải vung lên, Lưu Tinh kiếm đoạt sao mà ra. Khó trách hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp, chính là bàn tay nàng! Một đôi ngọc thủ không hề tỳ vết, một đôi tay tuyệt không giống như ngư dân nữ tử phải có.

Kiếm phong lạnh lẽo, chiếu rọi ra một đôi mắt âm hiểm trên khuôn mặt mỹ lệ như hoa như ngọc của Thanh nhi.

“Nếu đã bị ngươi nhìn thấu, ta sẽ không khách khí .”

Một lớp mặt nạ bị lột ra, phía sau đúng là một khuôn mặt nữ tử thành thục âm mị hoặc nhân.

“Chúng ta chỉ muốn mạng Mạc Vô Tình. Thức thời thì cút xa một chút, chúng ta còn có thể tha cho ngươimột mạng!”

Một đạo ngân xà nhuyễn tiên* như tia chớp bức thẳng hướng Mạc Vô Tình. (* Roi mềm)

“Cút đi.” Mạc Vô Tình hừ lạnh, một phen đẩy ra Dịch Thần.

Thân hình cao lớn như chim ưng bạt khởi, né khỏi nhuyễn tiên, thân hình vừa chuyển, Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm như lưỡi trượt xuyên ra, hàn quang bốn phía.

Cơ hồ cùng lúc đó, mấy đạo ám khi gào thét đánh úp về phía đại huyệt trên thân Mạc Vô Tình cùng Dịch Thần.

“Ngươi cũng quá vô tình đi!” Dịch Thần một kiếm ngăn lại trung niên nam tử giả trang lão ngư dân, lớn tiếng kêu lên: “Tốt xấu chúng ta cũng coi như đồng hội đồng thuyền, muốn đem ta bỏ qua một bên cũng không dễ dàng như vậy.”

Ba năm, y cũng chưa thể đem hắn vứt bỏ một bên, nghĩ muốn tại đây một khắc ném hắn? Không có cửa đâu!

“Nghĩ muốn cùng chết thì chiều ý ngươi!”

Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, phản thủ một kiếm, kiếm cùng nhuyễn tiên giao thủ, hỏa hoa văng khắp nơi.

“Cùng chết thì cùng chết!”

Dịch Thần trầm giọng nói, hồn nhiên không nhận ra khẩu khí của chính mình giờ phút này có bao nhiểu kiên định.

“Ào ào… Ào ào…”

Sóng biển điên cuồng gào thét, gió thổi mạnh mẽ. Con thuyền kịch liệt xóc nảy, một chút bị đẩy lên trên đầu sóng, ngay lập tức lại bị hung hăng ngã xuống, trời đất cơ hồ bị đảo lộn.

Mạc Vô Tình không quen chịu sóng gió, vừa rồi lại nôn ọe mất sức, trên đất bằng mười phần võ công, ở trong khoang thuyền chỉ có thể thi triển ra ba phần, hơn nữa nghiêm trọng say tàu, lại giảm thấp đi công lực.

“Mạc Vô Tình, lần này ngươi chết chắc rồi!” Nàng kia lạnh lẽo nói: “Thuyền đã sớm bị chúng ta hủy hoại, trừ bỏ táng thân đáy biển, ngươi đã không còn đường có thể đi! Ngươi ở Trạng Nguyên lâu sát hại chưởng môn đại sư tỷ cùng đại sư huynh của ta, huyết hải thâm cừu này hôm nay phi báo không thể!”

Mạc Vô Tình hừ lạnh một tiếng, trong mắt hàn phong càng nồng.

Có thể nhẫn một vài lần không có nghĩa là nhẫn được vĩnh viễn! Tuy là người trong giang hồ, y lại ít giao thiệp với giang hồ, nhưng y thật sự xem không vừa mắt sự hoành hành độc ác bá đạo của Đường môn mà xuất thủ, liền bị bọn họ ghi hận đến bây giờ!

“Nhìn ngươi có bản lĩnh đó hay không!”

Mạc Vô Tình nói, lui về phía sau một bước, lòng bàn chân chợt lạnh, nước biển đã từ lỗ hổng dưới đáy thuyền khuynh dũng mà vào.

“Vô Tình huynh, ta đã sớm nói với ngươi, Đường môn là môn phái khó chơi, nhìn xem, bọn họ nhanh như vậy tìm lên đến cửa. Ai, cái ngai vị võ lâm Đệ nhất kiếm của ngươi thật sự không dễ làm a, người muốn mạng của ngươi nhiều lắm!”

Dịch Thần cười khổ nói, đâu lưng cùng Mạc Vô Tình*, xuất kiếm như gió, đem độc chiêu nhất nhất hóa giải. Từ sau lưng hắn có thể cảm giác được hơi thở thoáng hiển hỗn loạn của Mạc Vô Tình, lòng không khỏi một trận lo lắng. (* hai người dựa lưng vào nhau)

Sẽ không thật sự táng thân tại đây đi! Nhưng vô luận thế nào, hắn cũng tuyệt không để cho y bị thương!

“Nín hơi!” Phát hiện trong không khí tràn ngập sương khói màu tím nhạt quỷ dị, Mạc Vô Tình vội vàng nhắc nhở Dịch Thần, nước biển đã tẩm nhập đến bắp chân họ.

“Chi… Khách… Chi… ” Không chịu nổi nước biển mãnh liệt ập đến, boong thuyền một trận quái vang, thân thuyền tả hữu loạn hoảng, đã sắp hỏng mất!

“Thất tinh liên hoàn phiêu!”

Thanh âm âm nhu quỷ mị, bảy mai ám khí kịch độc mỏng như lông trâu, một trước một sau ập đến trước mặt hai người.

Lưu phong như tinh!

Như ánh sáng sao lấp lánh kiều diễm giữa đêm hè!

“Thiên Địa Vô Cực!” Mạc Vô Tình hừ lạnh một tiếng, Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm phá không mà ra, như giao long đằng hải, kiếm khi bức người thổi quét mà đến, tràn ngập sát khí!

Năm mai phi châm bị hất bật trở lại, bị Mạc Vô Tình “Ngự kiếm khí” khống chế, hướng về phía chủ nhân của chung mà phi.

Trong tiếng kêu thảm, hai người ngã xuống đất.

“Rầm… ”

Mạc Vô Tình chỉ cảm thấy dưới chân trầm xuống, boong thuyền đã hoàn toàn gãy mở.

“Cẩn thận!” Chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng hô của Dịch Thần, một đạo ám khí đột như pháo hoa bạo liệt tung ra, quang hoa như ngọc, tuy mĩ đắc kinh người, nhưng cũng mĩ đắc trí mạng!

“Thiên Địa Vô Cực” là Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm pháp chiêu tối hậu, cũng là chiêu tối tổn hại công lực. Hổ khẩu* hơi hơi nhức mỏi, khí huyết cuồn cuộn, nội lực dĩ nhiên không đông đảo. (* Cổ tay, nơi có huyệt mạch môn là huyệt chí mạng của người luyện võ.)

Mạc Vô Tình đang muốn nhắm mắt đợi tử thần, bỗng cảm thấy một cỗ ấm áp mạnh áp sát lên mình, theo bản năng y ôm chặt lấy, hai người cùng nhau rơi vào trong nước biển lạnh như băng.

Triều dâng gào thét, sóng lớn đào thiên.

Biển rộng vốn tựa phong vân luân chuyển, không thể dự tính những đột biến sắp tới!