Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 36: Nửa đêm




Về tới nhà cũng đã gần hai giờ.

Tiểu khu yên tĩnh vắng vẻ, không có bất cứ một âm thanh nào, chỉ có hai hàng đèn đường mờ nhạt và một bầu trời đầy sao.

Hứa Thanh tay để trong túi quần đi ở phía trước, Khương Hòa vững bước đi ở phía sau, không vội vàng, không chậm chạp, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.

Rõ ràng là hai người cùng đi, nhưng Hứa Thanh lại cảm thấy giống như chỉ có một mình. Giống như trước đây khi chơi "hai dô ta nào" đến nửa đêm, đến khi mình say rồi lại tự mình quay về.

Cảm giác này thật không tốt.

"Cô đi nhanh một chút, tới bên cạnh của tôi được không?" Anh ta mở lời "Như vậy thật giống với theo đuôi."

"Tôi không phải theo đuôi."

"Cô đi tới bên cạnh tôi thì sẽ không phải nữa."

Trước mắt có thể nhìn thấy hành lang rồi, chỉ có vài bước ngắn ngủi. Khương Hòa bước về phía trước hai bước, đến bên cạnh anh ta. Hai người bước đi không tới một phút là đã tới cửa.

Mở cửa bật đèn, Hứa Thanh cuối cùng cũng về tới nhà. Ngay lập tức anh ta nằm xuống sô pha. Nghiêng đầu nhìn Khương Hòa, sau đó dịch dịch mông cho cô ấy một chút chỗ ngồi.

"Trong đồn công an cô đã nói những gì?"

"Tôi là em gái của anh, cao trung, đi dự sinh nhật"

"Sau đó thì sao?"

"Hết rồi." Khương Hòa lắc đầu "Họ hỏi những thứ khác thì tôi không nói."

Hứa Thanh đã hiểu vì sao Tần Hạo lại nói Khương Hòa có chút ngốc rồi, cười nói: "Cô thật là.. Thông minh."

Sớm như vậy đã phải đi dạo một vòng ở đồn công an, làm anh ta bất ngờ không kịp phản ứng, còn lo lắng sẽ sảy ra sai sót ở chỗ nào đó. Bây giờ xem ra Khương Hòa đối với nơi này thích ứng rất tốt.

"Quan phủ ở đây hình như cũng không đáng sợ như vậy."

Khương Hòa suy xét mấy người mà mình gặp. Cái người nhỏ bé mặt đen, vẻ mặt tươi cười, giống như một tên ngốc, còn muốn làm anh trai của cô.

"Đáng sợ thì tất nhiên là không đáng sợ, chỉ cần cô không thể hiện ra mặt bạo lực, thì việc gì cũng sẽ không có. Bị giữ ở đó lâu còn được cho ăn cho uống. Được rồi, đi tắm rồi ngủ đi." Hứa Thanh nằm trên sô pha lười động, để cô ấy đi tắm trước "Chuyện hôm nay nháo thành.. Hình như cũng không tồi."

Cẩn thận suy nghĩ, đánh nhau một trận cũng không bị thiệt, đưa Khương Hòa dạo chơi một vòng ở đồn công an. Ngoài việc bị chậm trễ thời gian và một chút phiền phức thì tất cả đều rất tốt.

Điểm mấu chốt là, biểu hiện của Khương Hòa..

"Cô có phát hiện hay không, cô bây giờ rất ỷ lại vào tôi? Tôi nói cái gì thì nghe cái đó. Tên tiểu tử đó mắng cô nhưng cô lại nhẫn nhịn không động thủ." Hứa Thanh vui vẻ, nhìn theo hướng Khương Hòa đang đi về phòng, nói.

"Tôi cái gì cũng không biết, nên như vậy." Khương Hòa nói.

"Nghe lời như vậy, không sợ tôi đem cô đi bán hay sao?"

"Anh sẽ không."

Khương Hòa dừng một lúc, bổ xung nói: "Anh là người tốt."

Ăn của anh ta, dùng của anh ta, vẫn luôn nhận được sự giúp đỡ của anh ta. Nếu như không nghe lời dặn dò của anh ta, vậy không bằng rời khỏi nơi này, một mình ra ngoài lưu lang.

Trước khi hoàn toàn quen thuộc và dung nhập với thế giới này, trước mắt người có thể giúp đỡ cô chỉ có Hứa Thanh.

"Tôi đánh nhau còn bị đưa vào đồn côn an rồi mà vẫn là người tốt sao.. Chuyện này không thể để bố tôi biết, nếu không nhất định ông ấy sẽ cho tôi một khóa học chính trị."

Hứa Thanh nhớ tới điểm này liền ngồi dậy, từ trong túi quần lấy ra điện thoại, gửi tin nhắn cho Tần Hạo. Nếu tên này kể chuyện này cho lão gia tử nhà cậu ta, phỏng chừng sáng ngày mai Hứa Văn Bân cũng sẽ biết chuyện.

"Anh ta chưa sờ được vào mặt tôi." Khương Hòa nghĩ nghĩ sau đó giải thích nói.

"Tôi biết, nếu chạm vào mặt của cô rồi thì cô sớm đã cho làm cho hắn nằm bò ra, đứng cũng không đứng dậy được."

"..."

"Nhìn chúng tôi đánh nhau có giống trẻ con không?" Hứa Thanh sờ sờ mũi hỏi.

Khương Hòa không nói chuyện, nhưng từ biểu hiện của cô ấy cũng có thể nhìn ra, như vậy mà cũng gọi là đánh nhau?

"Ở đây chính là như vậy.. sau này vạn nhất, tôi chỉ nói là vạn nhất a, nếu có tiện nhân nào chọc tới cô, làm cô không thể nhẫn nhịn, nhiều nhất chỉ dùng lực đạo như vậy thôi, đừng làm người ta bị thương. Chỉ cần làm hắn đau là được, nếu không sẽ phải ngồi nhà lao."

"Tại sao anh đánh anh ta?"

"Bởi vì hắn ta đê tiện, gặp phải người đê tiện là phải đánh cho một trận, hắn ta chó má."

Hứa Thanh nằm ngửa trên sô pha, chậm rì rì nói: "Trên thế giới này có rất nhiều kẻ đê tiện

Không chỉ là ở hiện tại, ở chỗ cô phỏng chừng cũng có. Ví dụ những người đó thích mặc đẹp, đi giày hàng hiệu, nhưng tự mình lại không thể mua được. Sau đó nhìn thấy cô mặc chúng, hắn ta liền cảm thấy không thích, chua ngoa và đối với cô âm dương quái khí.. Còn cố tình đối với người thân thiết như vậy. Những thứ đó hơn hắn ta rất nhiều, ngược lại lại cảm thấy đó là theo lí thường, cảm thấy mình so với người khác thấp hơn một cái đầu. Người ta xứng đáng được giàu có, chỉ là người bên cạnh có cuộc sống tốt hơn hắn ta thì hắn sẽ thì khó chịu.. Đê tiện hay không đê tiện a, loại người như vậy là tâm lý biến thái."

Khương Hòa nghĩ nghĩ một lúc mới có thể miễn cưỡng hiểu được "Còn có loại chuyện này?"

"Ha ha, chính là như vậy, con mẹ nó, còn có loại chuyện như vậy. Đánh cho hắn ta một trận, thật chó má."

Hứa Thanh vui vẻ "Có hai loại người mà tôi không vừa mắt, một là loại âm dương quái khí, hai là loại chó liếm, tên đó cố tình lại chiếm cả hai."

"Chó liếm là gì?"

"Là một loại sinh vật, hoặc là có tất cả, hoặc là phải chết, sau này cô sẽ biết."

".. Tôi đi tắm." Khương Hòa lắc lắc đầu.

"Ừm, đi đi."

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Hứa Thanh từ từ nhắm mắt, nằm trên sô pha dưỡng thần.

Thực ra trong nhà có một người để nói chuyện thực không tồi, nếu có thể tắm xong, ôm vào lòng, cùng nhau ngủ..

Anh ta bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn lên trần nhà, chớp chớp mắt.

Tại sao lại có thể có ý nghĩ kì quái như vậy?

Đợi Khương Hòa tắm xong đi ra, mặt bị khí nóng của hơi nước làm cho hồng nhuận, trơn bóng. Những giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống. Lúc cô ấy tìm ra máy sấy tóc nhìn về hướng Hứa Thanh, Hứa Thanh phát hiện chính mình không thể bình tĩnh được nữa.

"Cô tự mình sấy cho khô đi, tôi cũng đi tắm."

Khống chế ý nghĩ rối loạn trong đầu, anh ta giả vờ khoát tay, đi về phòng tìm quần áo ngủ, bước vào nhà tắm.

Khí nóng bốc hơi, còn đem theo mùi thơm của sữa tắm.

Hứa Thanh vỗ vỗ đầu, muốn vứt bỏ những ý nghĩ lung tung, chống cự lại bản năng nguyên thủy của mình.

Thực sự là thử thách người mà.

Khương hòa nhọc nhằn dùng máy sấy để sấy tóc, tuy rằng bây giờ dùng vẫn chưa quen lắm, nhưng thứ này thực sự là một vật rất tốt, có thể làm cho tóc khô rất nhanh.

"Tôi nhìn thấy ở trên đường có rất nhiều cô gái tóc ngắn, ở chỗ này của các anh cạo đầu là điều rất bình thường đúng không?"

Hứa Thanh tắm xong đi ra, cô ấy hỏi.

"Kiểu tóc là tự do của mỗi người, nếu thích có thể cạo sạch đều được" Hứa Thanh thuận miệng trả lời, nghĩ nghĩ nói: "Cô muốn cắt tóc?"

"Chỉ là hỏi một chút."

Khương Hòa quả thực cảm thấy tóc ngắn rất tiện, không cần phí lực gội, cũng không cần phí lực sấy. Nhưng quan niệm dài lâu khiến cô ấy vẫn chưa thể tiếp nhận, sau này xem tình hình rồi lại tính.

"Đừng cắt a, đen dài thẳng đẹp biết bao nhêu.."

Bước chân quay về phòng của Hứa Thanh dừng lại, trực tiếp quay người "Tôi giúp cô sấy, cái này khi sấy phải liên tục lay động, sấy đều đặn một chút.."

Khương Hòa ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nghe Hứa Thanh lải nhải, đột nhiên dường như nghĩ tới cái gì đó, hỏi: "Ở đây giúp con gái sấy tóc có phải cũng là một chuyện rất bình thường đúng không?"

".. Bình thường, bình thường, vô cùng bình thường."

Cô nam quả nữ, sống chung một phòng, sấy tóc.. Đây đều là những chuyện thường thấy, những chuyện rất bình thường.

Hứa Thanh trong lòng thầm nghĩ, ý đồ thuyết phục chính mình.

Đêm

Hai giờ sáng.

Trong phòng khách sáng đèn, tiếng máy sấy tóc vù vù, thổi ra khí nóng. Ai cũng đều không nói chuyện, trong phòng dâng lên một bầu không khí kì quái.

Cả hai người đều nhận thấy được điểm này, bầu không khí càng thêm cổ quái. Nhưng ai cũng không mở miệng, tiếp tục giả vờ bình thường.