Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 42: Tôi nuôi cô a




"Cái này gọi là dầu, đây là muối, tương, bột ngọt.. Đợi lát nữa cô phải nhớ kĩ, nhìn tôi bỏ vào bao nhiêu."

Hứa sư phụ bắt tay vào dạy, vì cuộc sống sau này của chính mình mà cố gắng: "Đợi dầu nóng thì cho ớt vào.."

Khương Hòa bộ dáng nghiêm túc đứng ở một bên quan sát, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh ta.

Gia tăng độ thân mật.. Hai người cùng nhau sống tạo thành một gia đình nhỏ..

Ban ngày cùng ăn, ban đêm cùng ngủ?

"Nhớ chưa? Đồ gia vị không thể cho vào quá nhiều. Bột ngọt ăn quá nhiều sẽ biến thành người ngốc." Hứa Thanh cảm thấy sắc mặt của cô ấy có điểm kì quái.

"Nhớ rõ rồi."

Khương Hòa định thần, tránh đi tầm mắt của anh ta, nhìn về phía chiếc nồi xào đang kêu xèo xèo.

"Cô đang nghĩ gì vậy?"

"Không thẹn với lương tâm."

"Cái gì?" Hứa Thanh mơ hồ.

".. Tôi nói là rất thơm." Khương Hòa hé miệng.

"..."

Từ khi hai người ơ chung.. Phi, từ sau khi Khương Hòa được thu lưu, hai tháng nay lần đầu tiên tổ chức bữa ăn. Tự mình ở nhà nấu ăn, đó là một đĩa khoai tây thái sợi xào ớt rất to, cộng thêm một nồi cơm.

Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Hứa Thanh cũng không cảm thấy có gì không ổn. Cơm là dùng để ăn no, nếu muốn bữa ăn phong phú thì còn phải dựa vào hương Hòa sau này học được cách xào đồ ăn. Bây giờ chỉ là hướng dẫn cô ấy nền tảng cơ bản của việc nấu ăn, tùy tiện ăn một chút là được.

"Ngửi mùi rất thơm."

Khương Hòa cũng không kén ăn, còn có một chút kích động nhìn đĩa khoai tây xào. Vốn dĩ cô ấy cho rằng những đồ ăn ngon thì quá trình làm ra rất phức tạp, phải chế biến thật tinh vi, bình thường không thể làm được, cho nên mới mỗi ngày đều phải ra ngoài ăn mà không phải tự mình nhóm lửa nấu ăn.

Kết quả Hứa Thanh tùy tùy tiện tiện trở mình nấu ăn, trong thời gian ngắn đã có thể xào ra một đĩa thức ăn thơm như vậy.

Thần kì.

"Ăn rất ngon, loại khoai tây này cũng là từ trong đất trồng ra sao?" Cầm đũa nếm thử một chút, trong nháy mắt Khương Hòa bị chinh phục. Nhìn Hứa Thanh với ánh mắt không giống nhau.

Khương Hòa thấy trên Khoai tây có dính chút bùn. Cái này đại biểu cho việc chỉ cần mình có một mảnh đất là có thể tự mình trồng, tự mình làm.. Làm đồ ăn xem ra cũng rất đơn giản, không cần phải nhóm lửa.

Giống như tìm được một con đường.

Khương Hòa cảm thấy mình từ trước tới giờ nghĩ thế giới này quá phức tạp rồi, thực ra khác biệt không lớn, chỉ có nhiều hơn ngày trước một số thứ, như ăn, mặc, ở, đi lại, đều giống nhiều khác ít.

"Đúng vậy, nếu không chẳng lẽ còn có thể từ một chỗ trống rỗng nào đó biến ra hay sao?" Hứa Thanh thuận miệng nói.

Tay cầm hai củ khoai tây hấp trong nồi cơm lấy ra, lăn qua lăn lại trong tay "Cho cô một củ, thật nóng.. Trực tiếp đem hấp cách thủy cũng rất thơm, tôi thích ăn như vậy nhất."

Thấy Khương Hòa có vẻ đăm chiêu, anh ta nói: "Cô chưa từng nhìn thấy cũng là bình thường, đây là từ con quỷ Tây Dương truyền tới.

Nếu, tôi chỉ nói là nếu a, nếu một ngày nào đó cô có thể quay về thì cô hãy làm một chiếc thuyền thật lớn, xuôi theo.. Thẳng hướng đông nam, thẳng tiến, thì có thể đi tới một lục địa khác, đem nó cướp về, trực tiếp có thể lưu danh thiên cổ. Tôi có thể thấy người ta khen ngợi cô trên sách lịch sử."

Dừng một chút, Hứa Thanh trong đầu sáng ngời, cầm điện thoại lên tra baidu, tra "khoai tây, thời đường", kết quả rõ ràng là không có, cách một lúc lại tra "thời đường, Khương Hòa", cũng không có tư liệu gì.

"Được rồi, tôi khẳng định cô không thể quay về được nữa."

"Hửm?" Khương Hòa buồn bực.

"Sau này cô sẽ biết, mau ăn đi."

Hứa Thanh cảm khái, thực ra đây là một chuyện rất rõ ràng, nếu có thể quay về thì bây giờ sẽ có thể tra được một chút dấu vết để lại. Giống như Vương Mãng, ông ta tồn tại ở hơn hai ngàn năm trước, nhưng vẫn luôn tồn tại ở trong lịch sử.

"Tôi đang nghĩ, có nên tìm một chỗ nào đó để khai khẩn một mảnh đất, như vậy tôi có thể cắm rễ ở đây rồi." Khương Hòa đang cầm bát cân nhắc, mở miệng nói.

"Đất?"

"Đúng, tự mình làm ruộng.. Tôi biết làm công việc đồng ruộng. Cho dù chưa từng nhìn thấy khoai tây, bánh ngọt gì đó, nhưng cũng có thể học làm những thứ đó." Khương Hòa nói.

"Ách.. Tôi khuyên cô nên xua tan cái ảo tưởng không thiết thực đó đi, bây giờ trồng trọt không thể dựa vào." Hứa Thanh bất đắc dĩ.

Người Viêm Hoàng thực sự đối với đất đai có một tình yêu sâu sắc, cho dù là khi nào đều muốn tự mình có một mảnh đất, có đất trong lòng liền kiên định, đại biểu cho cắm rễ.

Nhưng thời đại bất đồng.

"Tại sao lại không thể? Tôi có sức lực, chỉ cần tích góp một chút tiền, đem lương thực tích góp đủ, sau đó tìm một nơi không có người để khai hoang, đợi khi lương thực ăn hết lại.. Lại tạm thời nhờ anh thu lưu. Tôi sẽ kiếm tiền trả cho anh, bảo tồn lương thực, như vậy nhiều nhất mất khoảng ba bốn năm thời gian, tôi sẽ có một mảnh đất cho riêng mình rồi." Khương Hòa trong mắt lóe sáng.

Vấn đề lớn nhất khi khai hoang là không có lương thực qua đêm, cho nên khi đó khi hoang rất khó, thời gian dài thân thể phải lao động, không có thịt gà, không có cá, không có protein, không có chất béo để bổ xung. Ngũ cốc đã tiêu hóa sạch sẽ, lúc đó lại hao tổn sinh mệnh lực, lúc đó đem một chút dầu trong thân thể ép ra, khai hoang chính là đem mạng ra để đền.

Nhưng đồ ăn ở đây phong phú tiện lợi, vấn đề lớn nhất đã được giải quyết rồi. Cô ấy chỉ lo ở hoàn cảnh như hiện nay tất cả đất đai đều đã bị phân chia hết, không có đồng hoang, dù sao ở đây giàu có như vậy, rất có thể tất cả đồng hoang đã bị khai khẩn hết mới có thể làm được.

Về phần mua.. Trong nhận thức của Khương Hòa cũng không để ý tới, trong ý thức đã xem nhẹ vấn đề này. Đất đai chính là mạng, không nói đến chuyện buôn bán, cho dù có người phá sản phải bán, cũng không đến lượt một người ngoại lai như cô ấy mua.

"Có một mảnh đất của riêng mình, Tôi sẽ có thể.."

"Hey hey hey, dừng dừng, cô chờ đã." Hứa Thanh đau đầu "trước tiên hãy học được cách sống ở đây đi, sau này sẽ xem xét chuyện đó, được không?"

"..."

"Sau này cô sẽ thấy ý nghĩ bây giờ của cô có bao nhiêu nực cười." Anh ta nhìn Khương Hòa như vậy có chút không biết nói gì, còn dùng ba bốn năm để khai khẩn một mảnh đất.

* * *

Đến khi đó biến thành đen nhẻm, hai tay toàn vết chai, một bộ mặt bể dâu, một cô gái hơn hai mươi tuổi gần giống như một bác gái, làm cái lông a!

Không cho phép, tuyệt đối không cho phép.

"Tôi.." khương Hòa mở miệng, cuối cùng vẫn không tiếp tục kế hoạch đại nghiệp tự mình trồng trọt nữa.

Ở đây cô ấy giống như hoa lục bình, không có căn cơ, phiêu đãng trong xã hội phồn hoa, nhưng chốn chốn đều không liên quan đến cô ấy.

Một người không có nơi cư ngụ, chỉ có cô độc.

(1): Một cân của Trung Quốc bằng nửa cân của Việt Nam.