Vợ Tôi Là Nữ Phụ

Chương 45: Nơi ta bắt đầu






Pháp, một xứ sở của sự đẹp đẽ. Thơ mộng, thuần khiết và lãng mạn. Nơi họ đặt chân đến là Provence vùng nằm ở Đông Nam của nước Pháp, bên bờ biển Địa Trung Hải và gần với Ý. Provence nổi danh với những cánh đồng hoa Oải Hương trải dài tít đến tận chân trời, những cánh đồng bạt ngàn nên thơ đến ấm lòng. 
Bà Hiểu Hoa có một căn biệt thự cổ gần nơi đó, bà nói khi tới hè ngày nào bà cũng ra bàn gỗ ở tần thượng ngồi nhâm nhi tách trà nhìn ngắm ánh mặt trời bát ngát rội xuống cánh đồng hoa tím rực ấy, khung cảnh đẹp đến không thể nào cưỡng lại được. Bà còn nói, nếu ai đến với Provence mà không mang về cho mình một đóa Oải Hương khô hay chỉ một túi Oải Hương nhỏ mang về, thì đó chính là sự hối tiếc cả một đời ngừơi. Vì khi ai rời đi lại không luyến tiếc cái nét đẹp mộng mơ ấy, luyến tiếc cái cánh đồng tím bạt ngàn hương thơm gió mang lại ấy.
Vì giờ vẫn chưa tới mùa cho nên chỉ có thể thấy một màu xanh của cây lá, khi tới hè hoa mới có thể chớm nở. Đặt chân đến đây, cô mới có thể nhận ra được cái gì mới gọi là thuần khiết mà mọi người hay nói. Nơi đây thật sự rất đẹp, cảnh đẹp của nó đúng là không thể nào cưỡng lại được. Cô từng mơ mộng mình có thể sang Pháp dù chỉ một lần, đến với nơi tràn ngập hoa Oải Hương này. Nhìn ngắm nó, chạm vào nó, ngữi mùi hương dịu nhẹ của nó. Bây giờ thì ước muốn đã thành hiện thực rồi, tuy không thể nhìn một cánh đồng tím ngát ấy nhưng không sao. Đến được nơi đây cô cũng đã hạnh phác lắm rồi, cô có thể nghe được tiếng tim mình rạo rực vì nó, đập thật nhanh, nổi hạnh phúc lan toả khắp cơ thể. Xin chào, nước Pháp tôi yêu.
Anh cùng cô đi vào căn biệt thự, căn biệt thự này được sây theo phong cách cổ kính khiến cho ai khi bước vào đây cũng không kìm lòng đựơc mà ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của nó. Hàng dây leo xanh xanh bò trên hàng cổng đá, những cô gái Pháp mặc đồ làm nông đi ngang qua con đường đến cánh đồng làm việc, hàng cây, xung quanh là những cánh đồng Oải Hương rộng lớn làm cho khung cảnh thêm chan hoà. Cứ ngỡ như một tác phẩm nghệ thuật vậy, bức tranh của sự sống.  
Ở đây chỉ có một bá gái cỡ 40 tuổi cùng một người làm vườn khoảng 50. Vì mẹ Trịnh muốn an tĩnh nên không cần nhiều người phục vụ mình, chỉ có bác gái tên Mộc Hương sống ở đây phục vụ cho bà. Mọi người hay gọi bác ấy là thím Hương, cái tên sao thân quen.
Thím Hương đã biết hai người sẽ đến đây nghỉ dưỡng từ lâu cho nên mọi thứ đã chuẩn bị xong cả, chỉ việc hai người dọn đồ lên thôi. 
Anh và cô cùng đi lên căn phòng đã chuẩn bị sẵn, căn phòng cổ. Có lò sưởi, giường êm, ban công thông qua có thể nhìn thấy cánh đồng hoa Oải Hương thơ mộng cùng ánh nắng dịu nhẹ. Mọi thứ thật tuyệt vời, hai người dọn đồ xếp gọn vào tủ, xong tắm rửa nghỉ ngơi một chút rồi xuống dùng bữa. Buổi chiều nay có món súp lơ cùng thịt bò nướng kiểu Pháp ngon miệng, đơn giản nhưng lại rất ngon ấm lòng.
Bữa ăn kết thúc thì cùng nhau đi dạo quanh khu gần đó, anh đưa cô đi rất nhiều nơi có cảnh đẹp. Từ ngọn suối mát đang rã băng xa xa nhà cùng những chồm cây mộc lá non, cảnh tượng tan tuyết này thực sự khiến cho cô không thể nào quên được. 
Những ngày qua, cô cùng anh đi thăm thú rất nhiều nơi ở vùng Provence. Ngôi làng cổ, những ngôi nhà cổ kính có từ thời Hy Lạp cho đến xưởng làm rượu. Từng giờ từng khắc bên nhau, từng cái nắm tay cho đến chiếc bóng đôi chiếu trên đường đi khi mỗi chiều về làm cho cô thêm càng động tâm hơn, biết nếu như quá yêu sẽ khiến bản thân đau khổ. Nhưng cô không kìm được, mỗi khắc bên anh là thêm một sợi dây trối buộc.
Anh quá tốt, thực sự quá tốt. Nhưng chính cái đó sẽ giết chết cô, anh càng đối tốt thì cô càng không thể dứt ra được. Người đời hay nói chuyện dứt tình rất dễ dàng, nhưng họ có bao giờ gặp tình trạng ấy mà hiểu hay không. Khi người con gái ngốc nghếch được đối sử tốt bởi một người đàn ông xa lạ, họ không cần biết là sẽ nguy hiểm hay không vẫn cố chấp động tâm. Động tâm chính là một thứ sẽ giết họ sau này, một con dao hai lưỡi vô hình.
Biết là không thể nhưng vẫn yêu, đó gọi là sự ngu ngốc của một con người. Cô không phủ nhận cũng như chẳng có tư cách gì phủ nhận nó, vì nó quá đúng. Cho đến khi nhận ra thì đã quá muộn, cô đã lún quá sâu vào vũng bùn này rồi.
Có một hôm anh cùng cô ra ngoài vườn, đốt một đống lửa nhỏ để sưởi ấm, cho vào mấy củ khoai nướng chín. Buổi đêm trời ở đây rất lạnh, trên người cô mặc một lớp áo dầy, tay hơ lửa cho ấm, ánh mắt thấn thần nhìn ánh lửa đang cháy. Anh ngồi bên cạnh, mắt nhìn cô. Ánh mắt anh hôm nay có gì đó là lạ, Trịnh khương Nghị chỉ nhìn cô mà chẳng làm gì.
Bổng dưng anh khẽ cười, Tạ Yên Ninh thấy lạ quay sang hỏi. Nhưng trả lời chỉ là một câu "chẳng có gì" từ anh, cô cũng không bận tâm nữa quay sang tiếp tục hơ tay.
Một hồi lâu anh lên tiếng.
" Điều ước duy nhất của em là gì?"
Tạ Yên Ninh có chút ngạc nhiên vì câu hỏi của anh nhưng vẫn trả lời, cô suy nghĩ rồi nở một nụ cười nhẹ " Em ước sẽ có một ai đó vì mình tự tay làm một món quà tặng ngày sinh nhật"
" Chỉ vậy thôi"
Cô gật đầu. Trịnh Khương Nghị cười, trong lòng lại nói điều ước sao thật đơn giản. Anh lại hỏi " Em muốn món quà gì?"
" Sao anh lại hỏi về điều này?"
" Anh muốn làm một ai đó của em" Giọng anh trầm ấm, câu trả lời rất thật thà khiến cho cô có chút đỏ mặt.
Cô mỉm cười không nói, anh cảm thấy như cô không muốn nói cũng im lặng không hỏi tiếp nữa. Không khí có chút ngọt ngào nhưng lại pha chút tĩnh lặng, bầu trời đêm hôm nay thật lạnh nhưng cũng không vì đó mà tâm cũng lạnh, thay vào đó là sự ấm áp đến lạ. Nó không ấm vì đống lửa nhỏ trước mặt kia, mà có thể ấm vì nỗi chân tình tràn ngập trong tim cả hai.
Thời gian ở Pháp không lâu, chỉ có hai tuần. Hai người đã ở được 1 tuần 3 ngày, còn 4 ngày nữa sẽ trở về. Ngày mai, là sinh nhật của cô. Bây giờ cô mới nhận ra có một sự trùng hợp rằng cô cùng Tạ Yên Ninh ngày tháng năm sinh đều giống nhau, có thể như vậy cho nên cô mới xuyên qua đi.
Nhưng đó là chuyện đã qua, bận tâm nữa cũng chẳng làm được gì. Tối hôm đó, cô đứng ngoài ban công nhìn ngắm bầu trời đêm. Ước cũng chỉ là ước, năm nay cũng như mọi năm chẳng có được một cái sinh nhật đàng hoàng. Lòng khẽ thở dài, mỉm cười mỉa mai.
Bổng căn phòng chốc tắc đèn đi, cô có chút giật mình quay sang nhìn. Chiếc cửa mở ra, lạ thay Trịnh Khương Nghị đi vào trên tay anh là một chiếc bánh sinh nhật màu tím nhạt. Chiếc bánh tuy không đẹp nhưng nó nhìn rất lạ mắt, lòng nhanh nghĩ đến điều gì đó mắt cô chợt xuất hiện một làn nước mỏng manh.
"Yên Ninh, chúc mừng sinh nhật"
Tạ Yên Ninh thật sự bị làm cho bất ngờ, tay đưa lên lau đi giọt nước mắt. Anh nhớ sinh nhật cô, còn tự mình chúc mừng!
"Xin lỗi, sinh nhật năm nay có lẽ chỉ có hai ta thôi. Em đừng buồn" Anh an ủi, đặt chiếc bánh lên bàn, khẽ kéo cô đến gần chiếc bánh.
"Em ước đi, rồi hãy thổi nến"
Cô nhìn anh rồi nhìn sang cái bánh kem trên bàn. Trịnh Khương Nghị thấy cô mãi nhìn có đôi chút xấu hổ " Xin lỗi, nó hơi kì đúng không. Anh đã cố hết sức có thể rồi, chỉ có vậy thôi"
Cô nghe anh nói thì lắc đầu " Không, nó rất đẹp" Cô hít sâu chấp tay ước, sau rồi thổi nến. 
Cô suy nghĩ lại rồi, sinh nhật năm nay đã khác với những năm trước. Vì năm nay đã có người nhớ đến ngày sinh nhật của cô, còn tự tay làm bánh kem tặng cô. Thì ra có một bữa sinh nhật, còn có món quà lại vui vẻ đến như vậy, thì ra hạnh phúc khi có ai đó nhớ đến mình là đây.
Trịnh Khương Nghị mỉm cười nhìn cô, anh nói " Ngày mai, cùng anh đi đây một chút nhé. Anh còn một món quà lớn dành tặng cho em"
Tạ Yên Ninh ngạc nhiên " Còn một món quà nữa sao?"
Anh gật đầu. 
Đêm đó là đêm cô ngủ ngon giất nhất từ trước đến giờ, hạnh phúc tuy ngắn ngủi, lướt qua thật nhanh nhưng nó lại động trong lòng cô thật sâu sắc khiến cho cô không thể nào quên.
Buổi sáng hôm sau, như lời hứa anh dẫn cô đi một nơi được gọi là xưởng sản xuất các vật phẩm được tạo từ hoa Oải Hương như hoa khô, nước hoa, xà phòng,... rất nhiều thứ khác. Cô cùng anh đi một vòng lớn thăm quan, anh dẫn cô đi xem rất nhiều thứ, từ nơi sản xuất túi hoa khô cho đến hương liệu. Mùi hương nhàn nhạt của hoa Oải Hương bay khắp nơi, chỉ ngữi thôi cũng thấy lòng dịu nhẹ.
Dừng chân, anh bổng quay sang hỏi cô " Em thích cái nào?"
Tạ Yên Ninh khó hiểu vì lời nói của anh.
" Em thích gì từ Oải Hương?"
"Túi hương" Cô suy nghĩ rồi nói, câu trả lời rất đơn giản. Trịnh Khương Nghị gật đầu như đã hiểu, sau đó anh cầm tay dẫn cô đến một nơi sản xuất túi hương liệu. 
Bây giờ thì cô mới hiểu vì sao anh dẫn cô đến nơi này, anh biết cô có một sự yêu thích đặc biệt với Oải Hương cho nên đã tự ý muốn làm một món quà từ hoa Oải Hương dành tặng cho cô. Lòng chợt ấm áp lạ thường, anh bảo cô cứ đứng đó nhìn anh tự tay làm món quà ấy. Cô đứng nhìn, nhìn sự vụng về mỗi khi anh tắch hoa từ cây ra, những bông hoa khô nho nhỏ nhưng lại chứa đựng một mùi hương nồng nàn. Nhìn anh tự mình khâu chiếc túi bằng vải chính tay mình chòn, sự chật vật, non nớt trong việc mình chưa từng làm ấy khiến cho cô mỗi khắc trên môi luôn động một nụ cười nhẹ nhàng hạnh phúc.
Thời gian làm không dài, không lâu sau đã xong. Nhưng lạ một điều, anh không nhanh tặng nó cho cô mà lại tiếp tục đưa cô đi nhiều nơi xa lạ khác. Hôm nay anh rất lạ, cảm giác xung quanh anh luôn tản ra một thứ gì đó không giống như mọi ngày. Thắc mắc cũng chỉ là thắc mắc, cô không hỏi anh vì cô nghĩ dù có hỏi thì ắt chưa hẵn nhận được câu trả lời.
Cùng nhau tản bộ thăm thú cho đến chiều, anh và cô dạo quanh cánh đồng Oải Hương rộng lớn. Đây là lần thứ năm cô đặt chân đến cách đồng này khi còn ở đây, vẫn vậy, cái cảm giác xao xuyến khi mỗi lần nhìn ngắm nó vẫn không đổi thay.
Anh dừng bước, xoay người cô lại đối mặt cùng mình. Anh cười, nụ cười trong nắng chiều rất đẹp đẽ. " Tặng em, món quà sinh nhật"
Tạ Yên Ninh hơi ngạc nhiên vì bây giờ anh mới đưa cho cô, nhưng rồi cũng nhận lấy và nói lời cảm ơn.
"Em mở ra đi" Anh bảo.
Cô nhìn anh kì lạ, mở túi hương ra theo lời anh nói. Mùi hương thơm từ hoa Oải Hương toả ra làm cho tâm cô như nhẹ hẵn, nhưng chẳng mấy chốc cô lại tiếp tục nhận một sự bất ngờ khác từ anh. Thân không kìm được mà run run, tay lấy thứ bên trong túi hương nho nhỏ ra.
Là một chiếc nhẫn màu bạc, trên có đính một viên kim cương nhỏ. Kiểu dáng lạ mắt. Nó óng ánh, sắc sảo, đến tuyệt đẹp. Chiếc nhẫn kim cương mà đối với cô nó giờ như là một vật vô giá vậy. Nước mắt không kìm được rơi xuống, thái độ bình tĩnh lúc trứơc giờ không còn nữa mà thay vào đó là sự vui sứơng vỡ oà. Cái cảm giác được người mình yêu thương đáp lại tình cảm, nó hạnh phúc đến cỡ nào. Thì ra, món quà lớn mà anh nói là đây sao!
Chiếc nhẫn, là sự minh chứng cho tình yêu mà cả hai dành cho nhau. Bao khuất mắc, giận hờn, bao đau thương hiểu lầm giờ đã nguôi ngoai. Giờ đây chỉ còn tình yêu chân chính hiện hữu, nó không lớn lao như bao thứ tình cảm khác mà mọi người tưởng tượng. Nó đơn giản chỉ là một chữ yêu, yêu vì ta cảm thấy cần được trao gữi và trân trọng.
Không cần phải là lời ngon tiếng ngọt, không cần phải là câu anh yêu em, cũng chẳng cần nụ hôn nồng cháy. Chỉ đơn giản là một chiếc nhẫn màu bạc, cũng đủ để cho cô hiểu lời anh muốn nói là gì.
"Yên Ninh, đừng làm lọ lem nữa. Làm hoàng hậu của anh được không?"
Giọt lệ chảy xuống này không phải là giọt lệ của sự đau khổ như trước, mà là của sự hạnh phúc cùng sung sướng trong lòng. Cô dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt, lại càng xinh đẹp hơn bao giờ hết.
"Em đồng ý" 
Lúc trước vẫn vậy, bây giờ vẫn vậy. Vẫn là câu luôn đồng ý dành cho anh, mãi là như thế không hề thay đổi.
Đôi khi, một câu nói ngắn ngủi. Nhưng lại chất chứa bao điều ý nghĩ, làm cho lòng người ta hạnh phúc.
Sự thay đổi lớn này khiến cho cuộc sống của cả hai càng thêm nhiệm màu, một bức tranh được vẽ lên bằng bảy màu khác nhau đặc biệt. 
Khi sự tôn trọng lẫn nhau được thay thế bằng tình yêu, thì mọi thứ trong cuộc sống cũng đổi khác. Tình yêu của anh và cô nó không rực lửa ánh màu, cũng chẳng cháy bỏng nồng nhiệt. Nó chỉ giản đơn bằng sự nhẹ nhàng, trân trọng từng giờ từng khắc bên nhau. Không phải là mỗi ngày đều ôm nhau mặn nồng quấn quýt vào buổi sáng hay là nồng nàn trên giường vào buổi đêm, không phải là những cái nũng nịu khi bên nhau hay là sự cưng chìu như trong tiểu thuyết nói đến.
Chỉ là đơn giản bằng cái hôn môi nhẹ chào nhau buổi sáng khi đi làm và cũng là một cái hôn nhẹ chào nhau khi đi ngủ, đơn giản là cùng nhau ngồi ăn những món do chính tay người con gái ấy nấu vào mỗi bữa, đơn giản là cùng nhau phân chia nữa công việc nhà phụ giúp, đơn giản là mỗi đêm khi làm việc về khuya luôn có một tách trà nóng trên bàn do chính tay người con gái ấy pha cho và cuối cùng đơn giản là cùng nhau ngủ trên một chiếc giường không còn chiếc gối dài phân cách nhau ngày nào.
Mọi thứ đều sảy ra rất nhẹ nhàng nhưng lại chất chứa sự nồng nàn, điều vui sướng của một gia đình thật sự mà ai cũng ao ước.
...
Sau khi chuyện ở Pháp đã qua, tình cảm của hai người vẫn như ngày nào. Mỗi ngày anh sẽ đưa cô đến quán làm việc rồi mình sẽ đến công ty sau, anh không chê cô làm công việc nghèo hèn không xứng với anh, anh tôn trọng cô như cách mà cô tôn trọng anh. Đến trưa sẽ là một phần cơm do tự tay cô nấu mang đến cho anh rồi đến chiều cùng đèo nhau về nhà, cuộc sống êm đềm mà lại vui vẻ, đó thực sự giống như những gì Trịnh Khương Nghị từng ao ước.
Một cuộc sống bình thường như bao người.
Đã lâu rồi, không còn thấy sự xuất hiện của Lưu Y Nhan. Cô cũng không muốn hỏi anh, chỉ vì không muốn khơi lại chuyện cũ. Nhưng nghe đâu, cô ta vẫn đi làm nhưng được chuyễn sang chổ khác. Vẫn là Thư Ký của Tổng Giám Đốc nhưng đã không còn ở đối diện phòng Trịnh Khương Nghị nữa, nghe Trợ Lý Bách kể lại. Đó là ý của Chủ Tịch tức là ba Trịnh, ông không muốn Lưu Y Nhan cảm trở sự phát triển tình cảm của anh và cô cho nên đã tự ý ra lệnh chuyễn chổ làm cho Lưu Y Nhan ở căn phòng khác.
Trịnh Khương Nghị nghe tin nhưng cũng không nói gì, cô biết anh không phải là người vô tình, nhưng nếu bản thân đã thực sự xác định được mối quan hệ của cả hai là gì, anh sẽ nhanh bình tĩnh mà suy nghĩ lại thôi. Dù gì cô cũng không muốn quan tâm nữa, truyện đã không còn là truyện mà cô đã đọc nữa rồi.
...
Ban đêm.
" Mai anh sẽ đi nói chuyện với Lưu Y Nhan" Giọng anh trầm thấp, trong căn phòng không một tiếng động này tiếng của anh càng thêm rõ ràng hơn.
Tạ Yên Ninh nằm lưng xoay về phía anh, bàn tay anh vòng qua ôm cô vào lòng. Cô nhìn về phía ban công cửa kính lớn, ánh trăng tròn sáng trong trẻo. Buổi đêm trăng đầy sao sáng chối, mỗi một ngôi sao đều sáng lấp lánh khác nhau.
"..." Cô im lặng không lên tiếng.
Trịnh Khương Nghị càng thêm ôm chặt cô vào lòng, anh nói " Thôi ngủ đi, em đừng bận tâm"
"Em không bận tâm" Cô khẽ nói
" Ừ, anh chỉ muốn ói cho em biết thôi. Chúc ngủ ngon" Anh nhẹ gật đầu.
"Ngủ ngon"
Trịnh Khương Nghị nhìn mái tốt xoã dài trên gối của cô rồi lại nhìn ra ban công cửa lớn, suy nghĩ đến thất thần.