Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 239: Lời nói kỳ quái




Hạ Tuyết lái xe đến cửa hàng quần áo trước cửa bệnh viện, chọn mua một chiếc váy dài màu xanh nhạt mặc vào, mang đôi giày vải bố màu trắng, ngồi xổm trên mặt đất buộc dây giày, vừa nghĩ đến con gái rốt cuộc muốn đi tìm chú bác sĩ, nói những lời kỳ quái làm cho người ta giật mình thì không chịu nổi, cô cột chắc dây giày, buộc tóc thật cao, đeo mắt kính to, chọn túi xách màu trắng ở cửa hàng quần áo, dưới trời mưa đi vào bệnh viện. . . . . .

Bệnh viện vẫn như nhiều năm trước, cảm giác vẫn quen thuộc, an toàn, có chút căng thẳng, khi Hạ Tuyết chuẩn bị đi qua đại sảnh bệnh viện, quẹo trái đến phòng khám của Hàn Văn Kiệt, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn khu nội trú, hành lang thật dài, dường như cô nhìn thấy hình ảnh mình lúc 20 tuổi, cô đã từng trải qua cuộc sống đau khổ nhất và hạnh phúc nhất, thậm chí cô nhìn thấy bản thân mình sau khi trải qua đau khổ, bước chân vô cùng thoải mái, quay đầu lại nơi hành lang này, nhìn tương lai sáng lạng của mình, chuyện cũ từng cảnh, từng cảnh thoáng qua trong nháy mắt, tất cả đều hợp thành một bức tranh của quá khứ. Hạ Tuyết đột nhiên hiểu rõ, cười một tiếng, chậm rãi đi đến phòng khám của Hàn Văn Kiệt. . . . . .

Hiện tại phòng khám của Hàn Văn Kiệt có không ít người bệnh, bọn họ đều ngồi ở hàng ghế dành cho người bệnh ngoài cửa phòng khám yên lặng chờ đợi, Hạ Tuyết đứng ở đầu bên kia phòng khám nhìn ánh sáng nơi cánh cửa nhỏ, dường như có thể nhìn thấy bên trong có một người đàn ông thiện lương dịu dàng, nho nhã, lúc nhìn người ta, đều nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười thầm lặng, rất thoát tục, có lẽ bởi vì hắn bỏ qua sinh mệnh, có thái độ bình tĩnh đối với cuộc sống . . . . . .

Hạ Tuyết thở dài một hơi, bước nhẹ tới cửa phòng, cẩn thận thò đầu vào bên trong, quả nhiên thấy Hàn Văn Kiệt đang xoay người, cầm tấm phim đưa lên ánh đèn, đưa lưng về phía mình, trầm ngâm phân tích hình ảnh, cô nhìn bóng lưng của hắn mỉm cười, sau đó nhìn vào phía trong phòng khám, quả nhiên nhìn thấy con gái của mình, không chút xa lạ nằm trên sofa, trên người đắp hai tấm chăn, tóc trên trán có chút xốc xếch, ngủ rất ngon, thói quen ngủ thiếp đi hay chu môi ra, hơi thở nhè nhẹ, bàn tay nhỏ bé mềm mại, vạch trên sofa, ngón trỏ thỉnh thoảng khều nhẹ. . . . . .

Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn hình ảnh này rất hài hòa, dường như đây là hình ảnh do ông trời sắp đặt, cô có chút hồi hộp ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Kiệt vươn ngón tay thon dài, đẹp như ngọc, cầm lấy bút máy, giảng giải hình chụp xoang mũi cho người bệnh, sau khi nói xong, hắn nói với người bệnh rằng tình huống này có thể nghiêm trọng, đề nghị ông ta nằm viện theo dõi, người bệnh có chút lo lắng, Hàn Văn Kiệt mỉm cười khích lệ ông ta, nói cho dù có chút nghiêm trọng, nhưng chỉ cần đối mặt là được. . . . . .

Người bệnh đành phải gật đầu cười cười, lúc này Hàn Văn Kiệt xoay người, cũng không nhìn ra cửa, chỉ ngồi trước bàn, viết giấy cho ông ta nằm viện, vừa viết giấy, vừa mỉm cười nói chuyện cho người bệnh thoải mái . . . . . .

Lúc này Hạ Tuyết phát hiện, hắn đã khác với trước kia, đối người bệnh cười nhiều hơn, cổ vũ hơn, thân thiết hơn một chút, mặc dù thái độ vẫn bình tĩnh thong dong, cô nhìn hắn, trong bất chợt muốn nhìn mãi!

Hàn Văn Kiệt viết xong giấy nằm viện cho người bệnh, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tuyết đứng nơi cửa, ánh mắt của hắn lập tức trở nên dịu dàng, dường như đã sớm biết cô sẽ đến, im lặng vẫy vẫy tay với cô, bảo cô đi vào ngồi ở sofa, cô mỉm cười gật đầu, đi vào phòng khám, ngồi bên cạnh con gái, có chút bất đắc dĩ nhìn con gái ngủ say như vậy, cô thở dài, kéo tấm chăn lông, choàng trên người con gái, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt chăm chú nhìn người bệnh, cô bất đắc dĩ cười một tiếng. . . . . .

Thời gian từng giờ trôi qua, Hạ Tuyết vô cùng an tĩnh ngồi trên sofa, chậm rãi nhìn mưa bay bên ngoài cửa sổ, dường như bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy bão tuyết đang bay tán loạn như lông ngỗng, bây giờ dường như là thay đổi cuối mùa, trong nháy mắt cũng đã sáu năm trôi qua. . . . . .

“Cầm toa thuốc này đi lấy thuốc, nhớ có thời gian trở lại tái khám, uống thuốc đúng quy định, đừng lười biếng!" Hàn Văn Kiệt nhắc nhở bệnh nhân cuối cùng . . . . .

"Tốt, cám ơn bác sĩ!" Người bệnh mỉm cười đi ra ngoài, lúc đi ra, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết cảm thấy có chút quen mặt, mới rời khỏi. . . . . .

Rốt cuộc Hàn Văn Kiệt thở nhẹ, nhìn thời gian đã gần 12 giờ 30, quay đầu lại, thấy Hạ Tuyết ngồi trên sofa, có chút mệt mỏi, ngủ thiếp đi, đầu dựa vào con gái, tay cầm bàn tay nhỏ của con gái, hai mắt nhắm chặt, mặc chiếc váy dài cùng màu với con gái, nhìn vô cùng kỳ diệu, hắn yên lặng mỉm cười, lặng yên đứng dậy, cẩn thận đóng nhẹ cửa phòng khám lại, cởi áo bác sĩ, choàng trên người Hạ Tuyết. . . . . .

Có lẽ Hạ Tuyết cảm nhận cử động rất nhỏ, lim dim mở mắt, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt ngồi trên ghế bên bàn làm việc, mỉm cười nhìn mình, mặt cô đỏ lên, vội vã ngồi dậy, nói với Hàn Văn Kiệt: "Xin lỗi anh, tôi ngủ thiếp đi. . . . . ."

Hàn Văn Kiệt cầm ly sứ trắng, uống một ngụm trà xanh, mỉm cười hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon giấc sao?"

"Uh`m. . . . . . không ngừng gặp ác mộng. . . . . ." Ánh mắt Hạ Tuyết có chút lim dim mỉm cười nói xong, hai tay khẽ che miệng, ngáp nhẹ.

Hàn Văn Kiệt nghe cô nói xong, đặt cái ly xuống, hơi di chuyển ghế dựa, ngồi trước mặt Hạ Tuyết nói: "Đến đây. . . . . . Tôi xem một chút. . . . . ."

Hạ Tuyết bất đắc dĩ nở nụ cười, đành phải ngồi thẳng người, nhìn hắn nói: "Tại sao tôi cảm thấy trong mắt anh, tôi vĩnh viễn là người bệnh?".

"Nói nhảm". Hàn Văn Kiệt mỉm cười, vươn tay, nhẹ nhàng đè mí mắt của Hạ Tuyết nhìn nhìn, cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Hạ Tuyết, đặt trên đầu gối mình, vẻ mặt hơi trầm ngâm, ánh mắt chăm chú, ngón tay dịu dàng đặt giữa tĩnh mạch nơi cổ tay cô, nghe mạch. . . . . .

Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu, nhìn bộ dáng chăm chú của Hàn Văn Kiệt, cười hỏi: "Bảo bối của tôi tại sao. . . . . . Đột nhiên chạy đến tìm anh vậy? Cũng không nói lời gì kỳ quái chứ?"

Hàn Văn Kiệt vừa nghe mạch, vừa cười nhạt hỏi: "Ví dụ như lời kỳ quái gì?"