Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 348: Mất tích




Ánh mắt của Hạ Tuyết nhíu lại, nhìn Hàn Văn Hạo vừa muốntranh luận, đã nghe tiếng ông lão mang hòm thuốc à nước rà đi tới, ói: "Nếu uốn nghỉ gơi, thân hể hai người ơi bị thương hếch nhác, rước phải ắm rửa ột chút, ồi thoa huốc ……. hỗ này ôi có quần áo của háu gái ôi trước hi kết hôn …….."

"Ồ …… làm ao không iết xấu ổ thế ày?" ạ Tuyết hìn ông ão nói.

"Không ó gì, không ó gì". Ông lão đem hòm huốc và ước trà đặt xuống, au đó bước hân khập hiễng đi a ngoài, Hạ Tuyết vừa nhìnthấy ông lão đi ra ngoài, cô lập tức như một con gà chọi, trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh đừng nằm mơ cho tôi đi, ngủcùng anh sao?

"Cô có thể ngủ trên sàn nhà! Dù sao sàn này cũng là gỗ ……."Hàn Văn Hạo ngồi bên bàn trà, rót nước trà, vừa định nâng ly uống, Hạ Tuyết đưa tay ôm bình trà, ngửa đầu lên, o o o uốngnước, vừa nói, vừa thở nói: "Tôi khát chết rồi!

Hàn Văn Hạo đang cầm ly, nhìn Hạ Tuyết, cau mày nói: "Danieldạy dỗ cô thế nào, sao không có thành tựu vậy!!

"Đừng nói đến hắn với tôi!!" Hạ Tuyết hơi sức vừa khôi phục, liền đem bình trà nện xuống, tức giận nói: "Hắn sẽ rất nhanh pháthiện tôi xảy chuyện!! Gấp không chết hắn!! Nói không chừng,hắn ước gì tôi chết đi!! Như vậy tôi và hắn liền xong hết mọichuyện!! Có thể hắn vẫn chưa phát hiện tôi đã xảy ra chuyện vì còn đang ngủ!!

******

Sáng sớm!

Biển gợn sóng

Phòng tổng thống!

Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.

Thanh Nhã cẩn thận nhận điện thoại, sau đó alô một tiếng, bình tĩnh nghe người gọi điện thoại nói, sau đó sắc mặt của cô càngngày càng hoảng sợ, luống cuống, cô lập tức cúp điện thoại, bước nhanh đi đến trước cửa phòng của Daniel, sốt ruột gõ cửa, gõthật lâu, thật lâu, bên trong không có chút phản ứng, cô cũng không đợi kịp nữa, lập tức nắm khóa, đẩy cửa đi vào, lo lắng đi qua bên trong phòng khách, nhìn thấy trên ghế sa lon phòng khách đặt một ly thủy tinh, trong ly còn có vài giọt rượu, cô thở dài, đi tới bên giường Daniel, nhìn Daniel mặc thường phục màutrắng đang ôm chăn ngủ sâu, ngủ bình yên, thong thả ……

Thanh Nhã vội vàng cúi người xuống, không ngừng lay ngườiDaniel, nói: "Chủ nhân!! Chủ nhân!! Tỉnh lại!! Đã xảy ra chuyện rồi!! Chủ nhân!!

Daniel nhướng mày, nửa bên mặt chôn trong chăn, nặng nề thởdốc, mở mắt nhìn Thanh Nhã, lim dim, mông lung, giọng khàn khàn hỏi: "Chuyện gì?"

Thanh Nhã nhìn Daniel cao giọng nói: "Hạ tiểu thư đã xảy ra chuyện!! Cô ấy mất tích rồi!!"

Daniel lập tức ngồi dậy, nhướng mày, cố gắng bình tĩnh, vội hỏi: "WHAT? Mất tích?"

Thanh Nhã hoảng hốt nói: "Lúc nảy tôi nhận được điện thoại của Isha, cô ấy nói tối hôm qua Hạ tiểu thư có thể vì nhớ ngài, sau đó suốt đêm trở về gặp ngài, nhưng không biết là tại sao, cô ấy lại vòng trở lại, trên đường về, xe lao xuống cầu!! Hiện tại người không rõ tung tích, cảnh sát đang toàn lực tìm kiếm!!"

Sắc mặt của Daniel tái nhợt, hai mắt chớp một cái, vén chăn, đi đến tủ áo, thay âu phục đơn giản, sau khi rửa mặt, cầm điện thoạidi động, vừa bấm số, vừa nhỏ giọng phân phó Thanh Nhã, nói: "Đừng nói cho Hi Văn biết, tránh cho con bé lo sợ! Trước khi không có tin tức của Hạ Tuyết, cô phải ở cùng với con bé, đừngđể cho nó kinh sợ!! Nếu như chuyện bị bại lộ, bất kể là lúc nào,Hi Văn có bất kỳ tình huống gì, cô nhất định phải gọi điện thoại cho tôi!!"

"Vâng!!" Thanh Nhã lập tức gật đầu.

Daniel gọi điện thoại cho Sophie, ngay sau đó phân phó cho cô,nói: "Lập tức liên lạc với đại sứ quán Pháp, nói vợ chưa cưới của tôi ở trong nước đã xảy ra chuyện, xin bọn họ ra mặt phối hợpvới cảnh sát địa phương, toàn lực tìm kiếm! Còn phải phong tỏatin tức này, đề phòng có người nhân cơ hội làm hại!"

"Vâng!!" Sophie lập tức đáp ứng!

"Tối hôm qua, lúc cô và Hạ Tuyết nói chuyện điện thoại, sau khi muốn cúp điện thoại, cô ấy có nói với cô muốn đi nơi nào hay không?" Daniel vội vàng hỏi Sophie!

"Không có, nhưng cô tối hôm qua tâm tình cô ấy thật không tốt!"Sophie vội vàng nói.

Daniel lo lắng ra khỏi phòng, vừa đi, vừa nhanh chóng nói đầy ẩn ý: "Tôi thật sự đáng chết, tôi không biết tối hôm qua cô ấy trở lại!!" Truyện được copy tại Truyện FULL

"PA¬PA!" Hi Văn mặc váy nhỏ màu đỏ thẫm, mang tất chân màu trắng, vui vẻ đi ra, nhìn Daniel nói: "Con đã luyện đàn xong!"

"Great!" Daniel lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, ngồi xổmxuống, ôm lấy Hi Văn, lòng đau nhói, hôn trên mặt của cô bé, mỉm cười nói: "Bảo bối, ngoan như vậy, mẹ trở lại, nhất định rấtvui vẻ!"

Thanh Nhã lập tức nhìn cô bé Hi Văn!

Hi Văn ôm cổ của Daniel, mỉm cười nói: "PA¬PA, người muốn đi ra ngoài sao? Tối hôm qua ai trở về? Mẹ sao?"

"NO!" Daniel lập tức mỉm cười nói: "Là chú Nhạc Dương và dì Y Y, bọn họ trở lại. Hiện tại PA¬PA có chuyện, phải đi ra ngoàimột chuyến, con ngoan ngoãn ở nhà cùng với dì Thanh Nhã,được không?"

"Được!" Hi Văn cười gật đầu.

Daniel ôm chặt Hi Văn, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của côbé, nặng nề nói: "Bảo bối, PaPa yêu con, PaPa yêu con và mẹ!!"

"Con cũng yêu PaPa!" Hi Văn mỉm cười nói.

"OK! PaPa thật sự phải đi rồi! BEY!" Daniel vội buông Hi Văn, hôn trên mặt của cô bé, nhanh chóng đi ra ngoài, đi hết sức vộivã!

Lần đầu tiên Hi Văn nhìn PA¬PA vội vã như vậy, cô bé nhìnThanh Nhã, không hiểu hỏi: "Dì à, PA¬PA làm sao thế?"

"Không có gì!!" Thanh Nhã không dám lên tiếng, chỉ dắt cô bé Hi Văn trở về phòng, trước khi đi vào phòng, Hi Văn vẫn có chútkhông yên tâm, nhìn về phía cửa chính phòng tổng thống!!

Daniel nhanh chóng ngồi vào trong xe, nhìn tài xế nói: "Lập tức đến địa điểm xảy ra vụ án!!!"

"Vâng!" Tài xế lập tức nổ máy xe!

Điện thoại di động vang lên.

Daniel lập tức nhận điện thoại "Ừm!"

Sophie nhìn Daniel sốt ruột nói: "Tổng Tài vừa mới nhận được một tin tức khác, chiếc xe của Hàn thị Tổng Tài Hàn Văn Hạocũng dừng ở hiện trường xảy ra vụ án cách trạm xăng dầu khôngxa, mà Hàn Văn Hạo cũng mất tích!

Ánh mắt Daniel xẹt qua một chút mất mát, nhưng vẫn đè nén,bình tĩnh nói: "Hãy theo dõi kỹ tình huống!! Mặc kệ là tin tứcliên quan đến Hàn Tổng Tài hay Hạ Tuyết, tôi đều phải biết và theo dõi!! Còn có ……."

Hắn trầm ngâm một lát, căn dặn Sophie: "Phái người 24/24 giờ theo dõi tình huống người bạn của Hạ tiểu thư ở bệnh viện ………"

Sophie đã hiểu ý của Daniel, nói: "Tôi biết rồi ……"