Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 364: Cha, mẹ




"Văn Hạo ………" Rốt cuộc, Tần Thư Lôi thất thanh khóc rống lên, nhắm hướng Hàn Văn Hạo chạy như bay đến, au đó nhào ào trong gực của ắn, ôm hặt cổ ủa hắn, ỉm cười ơi lệ nói: "Trời ạ, rốtuộc chúng ôi đã tìm được anh ồi. Em lo ắng gần hết, em hớ thương uốn chết! rời ạ, anh không ao, thật ốt quá......"

Hàn ăn Hạo đứng tại hỗ, mặc ho vợ chưa ưới ôm ấy, ánh ắt nhìnhía trước, ai đứa m trai kích động, hai ắt đỏ ên nhìn ình, hắn hìn qua Daneil......

Daniel ũng kích động, vui sướng nhìn Hạ Tuyết, xúc động nở nụcười, hắn cũng không nói lời nào, chuyện gì cũng không muốnnói, chỉ đau đớn nhìn cô gái mà hắn muốn dốc hết một đời mộtkiếp để yêu......

Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Daniel, người đàn ông này yêu mình sáunăm, lại một lần nữa chân thực xuất hiện trước mặt mình, hắn đứng bên cạnh Văn Kiệt và Văn Vũ, lại càng tiều tụy hơn, cho tới bây giờ vẻ tao nhã, phong độ, áo sơ mi trắng đầy vết bẩn và trầyxước, đầu tóc rối bời, phất phơ trong gió, hai mắt thâm tình, nhìnchằm chằm cô, vẫn là thương tiếc và quý trọng, trong lòng của côchợt đau xót, nước mắt lăn xuống......

Daniel nhìn thấy Hạ Tuyết nước mắt, hắn chậm rãi cười, ánh mắtửng đỏ, từng bước, từng bước đi tới Hạ Tuyết.

Hàn Văn Hạo nhìn Daniel......

Daniel chậm rãi đi tới bên Hạ Tuyết, lúc đi qua bên cạnh HànVăn Hạo, khuôn mặt của hắn hơi nghiêng, ánh mắt hơi chớpđộng, hai tay nắm siết chặt, nhưng vẫn mỉm cười đi tới trước mặtcủa Hạ Tuyết, cúi đầu nhìn cô, hai ngày hai đêm không thấy cô, sắc mặt hồng hào, nhưng khóe mắt hơi sưng đỏ, chải hai bím tóc,mặc áo hoa đáng yêu, hắn đột nhiên cười, vươn tay nhẹ nhàng ôm đem Hạ Tuyết vào trong lòng, nhắm mắt hôn nhẹ lên tóc cô, nước mắt lăn xuống, thân thể kích động nhiệt huyết bắt đầu sôitrào, hắn run rẩy ôm chặt Hạ Tuyết, nghẹn ngào nói: "Anh biết em sẽ không có việc gì, anh biết rõ em nhất định sẽ không có việc gì, trong lòng anh cảm ứng em còn sống, anh đi vào núi rừng này,nhìn thấy sóc con khắp núi, sóc con luôn yêu thích em, chỉ cần em còn sống, bọn chúng sẽ vui vẻ ôm quả thông chạy xung quanh em, ở Pháp cũng vậy, cuối mùa thu năm ấy, em đi lạc đườngtrong rừng núi, anh đã đi theo sóc con tìm được em, lúc đó, em đang nằm trong đống lá phong, hát ca, vừa khóc, vừa hát ca...... Cám ơn ông trời, em còn sống, anh đi tới khúc cây cầu, nhìnvách núi vạn trượng, anh hận không được thay em đi chết, xinlỗi, anh tới chậm, thật xin lỗi, anh không nhận điện thoại của em,thật xin lỗi......"

Trên mặt Hạ Tuyết không có biểu cảm gì, nhưng thân thể rét lạnh co quắp, nước mắt từng dòng lăn xuống, tất cả tốt đẹp trước mắt, đều trở nên mơ hồ, bầu trời xanh bao la, mây trắng bay bay, núirừng trùng điệp vô tận, còn có từng quả táo chín đỏ, giờ đâytrống vắng, tất cả trở nên mơ hồ, cô khổ sở khóc, tất cả mọi thứxung quanh dường như trống rỗng......

Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết, hai mắt cũng ửng đỏ, giống như cảmthấy được trong lòng cô mâu thuẫn, hắn không đành lòng nhìn......

Hàn Văn Kiệt vẫn bình tĩnh nhìn cô, chậm rãi đi tới, đầu tiên đi tới trước mặt anh cả, nhìn anh cả thật sâu, Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhìn hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, Daniel đang ôm cô, hắn nắm nhẹ cổ tay củacô, bình tĩnh nghe mạch...... Hạ Tuyết ở trong ngực Daniel, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn chằm chằm......

Hàn Văn Kiệt yên lặng xem mạch, đầu cũng không ngẩng lên, ngón tay dịu dàng và ấm áp chậm rãi truyền đến cổ tay của cô, từnhịp tim của cô, dường như có thể hiểu được lời nói trong lòngcô, hắn cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Xem ra, cô rơixuống vách núi, anh cả của tôi chăm sóc cô rất tốt, không có việcgì, tất cả thân thể rất bình thường........."

Rốt cuộc, ánh mắt bốn người giao nhau một chỗ.

Hạ Tuyết dựa vào trong ngực Daniel, lẫn tránh ánh mắt Hàn VănHạo, nhìn Tần Thư Lôi, Tần Thư Lôi cũng ở trong ngực Hàn VănHạo nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt hai cô gái vừa chạm nhau, trong ánh mắt của nhau, tìm thấy một loại cảm xúc khá quen thuộc, tronglòng hai người đều cảm thấy lạnh lẽo......

Hàn Văn Kiệt đứng ở giữa hai người đàn ông, chậm rãi bước đi, Hàn Văn Hạo và Daniel nhìn nhau, bọn họ một Cương, một Nhu,thật ra đều là loại đàn ông cơ trí nhất trên thế giới này, bọn họ cũng quá quen thuộc đối thủ, nhưng tạm thời vẻ mặt không cócách nào ôn hòa, chỉ khẽ gật đầu, Daniel ôm Hạ Tuyết, nhìn hắnchậm rãi, nói: "Cám ơn anh, đã chăm sóc Hạ Tuyết lâu như vậy......"

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết một cái......

Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Daniel, tránh khỏi ánh mắt của hắn,thở phì phò, biết Tần Thư Lôi vẫn dùng ánh mắt ẩn nhẫn và nghi ngờ nhìn mình, cô thở phì phò, tay không nhịn được, nắm nhẹcánh tay Daniel, trái tim đập thình thịch, từ trước đến giờ, cô không thói quen chiếm đoạt, cô chưa bao giờ dám chiếm đoạt...... Tất cả hiện thực này, hung hăng đập vào mặt mình, cô bắt đầu lo sợ và hốt hoảng, cô cảm thấy mình là người chiếm đoạt,nước mắt của cô lăn xuống, càng dựa sát vào người Daniel.

Hàn Văn Hạo nhìn cô nắm cánh tay Daniel, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, lạnh nhạt nói: "Không cần khách sáo...... Chămsóc vợ chưa cưới của anh...... nên như vậy......"

Nước mắt Hạ Tuyết tràn ra, cuối cùng buồn bã lăn xuống, cô mím chặt đôi môi, mặc cho nước mắt từ khóe miệng của mình lănxuống, lúc nảy hắn còn hôn lên môi cô, vẫn còn cảm giác khôngchân thật, trong lòng của cô đau nhói, nước mắt lại từng giọt lănxuống......

Daniel ôm chặt Hạ Tuyết, hôn lên tóc cô, xúc động nói: "Khôngsao, không sao, đều đã qua rồi......"

Thân thể Hạ Tuyết vẫn co quắp, nước mắt đau xót vẫn lăn xuống......

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nhau nhìn hai người này, cũng không đành lòng nhìn lại, quay đầu đi thì đã hấy Trần ão đứng ên cạnh àng rào rúc, nhìn ạ Tuyết à Hàn Văn ạo, sửng ốt......

Hàn ăn Hạo hư xin lỗi hìn Trần ão nói: "......... Trần ia gia......"

Hạ uyết ngẩng đầu lên, ăng thẳng hìn Trần ão, cô nhìn ông lãoghẹn ngào gọi: "Gia ia......"

Trần ão nhìn uan hệ phức ạp này, rên khuôn ặt già ua, thoáng ua một chút ất mát và thương tiếc, ông chậm rãi nhìn Hạ Tuyết gậtđầu, cũng không vạch rõ mối quan hệ này, chỉ hơi gật đầu nói:"Ừ...... ông hiểu...... Những người này đều là người nhàcủa các cháu sao?"

Hàn Văn Kiệt lập tức mỉm cười nhìn Trần lão, cung kính nói:"Chào Trần gia gia, cháu là Văn Kiệt, người này là anh hai của cháu, tên Văn Vũ, Văn Hạo là anh cả của bọn cháu, người bêncạnh anh cả cháu là chị dâu tương lai của bọn cháu, tên là ThưLôi...... vị nam sĩ bên cạnh Hạ Tuyết là Daniel, con trai TổngThống Pháp, cũng là chồng chưa cưới của Hạ Tuyết...... Lần này, vì anh cả cháu và Hạ Tuyết gặp sự cố rơi xuống vách núi, người nhà và bạn bè rất lo lắng. Tìm hai ngày, hai đêm, rốt cuộcbọn cháu theo dấu sóc con tìm được mọi người ở chỗ này, cháu thay mặt cho cha, mẹ cùng người thân của Hạ Tuyết và tất cả bạnbè, xin cám ơn ông...... Cám ơn ông......"

Trần lão nghe Hàn Văn Kiệt tỉ mỉ giải thích, ông cũng đã hiểu, nhìn về phía Tuyết Nha Đầu, khẽ nhếch nụ cười, chậm rãi nói:"Thậm chí gia gia không ngờ được, cháu có người chồng chưa cưới có thân phận hiển hách, cũng không nghĩ đến, Tuyết Nha Đầu là đứa bé cao quý như vậy, lại có thể ở trong ngôi nhà đơnsơ của ông, sống vui vẻ...... Tốt...... Tốt......"

Hạ Tuyết nghe, trong lòng đau xót, nhìn Trần lão, khóc nói: "Giagia …… Thật xin lỗi …… Thật xin lỗi …… Cháu không cố ý …… cháu không cố ý ……."

Trần lãi biết cô đang nói cái gì, cũng gật đầu giơ tay cười nói: "Nha đầu ngốc, sáng nay không phải gia gia đã dạy cháu, mặc kệxảy ra chuyện gì, cũng phải bình tĩnh, hiểu không?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hạ Tuyết khóc, đành gật đầu......

"Các cháu đã tới rồi, bây giờ đã là sau giữa trưa, một nhóm người lớn như vậy, lúc này xuống núi nguy hiểm, không bây giờ ngủ lại chỗ này, sáng mai rời khỏi núi đi......" Trần lão hiếu kháchtiếp đãi, nói.

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Làm sao lại dám quấy rầy? Hộ vệ của bọn cháu có mang theo lương thực bên người, một chút nữa máy bay trực thăng sẽ tới, cho nên bây giờ bọn cháu nhân lúc trước hoàng hôn, sớm rời núi thôi......"

Trần lão quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, đứa bé này bình tĩnh và lễ độ, mỉm cười nói: "Ông rất quen thuộc đường núi, sương mù dày đặc, máy bay trực thăng tới đây, cũng phải tốn nhiều thời gian, tạm thời không vội, cũng không làm phiền.

Hãy ngủ lại một đêm đi, các cháu đi hai ngày đường rừng núi,cũng mệt mỏi rồi...... Vào đi......"

Mọi người thấy Trần lão khách khí như vậy, chỉ đành phải đồngý, Hàn Văn Kiệt phân phó vệ sĩ đến bảo vệ xung quanh, sau đó hắn, Hàn Văn Vũ, Hứa Mặc, Nhậm Phong và Daniel cùng với haivệ sĩ Mặc Nhã và Hạo Vũ đi theo đi trước vào trong sân, ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe lên, đành phải ôm nhẹ Tần Thư Lôi đi vào sân, Daniel cũng ôm Hạ Tuyết đi vào, bốn người đều có tâm sựcủa mình, nhưng tất cả đều làm như không có chuyện gì xảy ra......

Tần Thư Lôi vừa đi vào trong sân, nâng nhẹ gương mặt của Hàn Văn Hạo, đau lòng nói: "Văn Hạo...... Hai ngày nay, anh chịukhổ rồi, xem xem anh này, gầy đi, có phải ăn không ngon, ngủkhông ngon hay không?"

Trần lão mỉm cười mang băng ghế dài ra, nói: "Nơi thâm sơnhoang dã này, trong nhà rất đơn sơ, tôi lại ăn chay, cho nên cũngđành phải ủy khuất hai đứa bé này......"

Tần Thư Lôi đỏ mặt, lúc này mới biết mình nói sai, vừa muốn nóixin lỗi, Hàn Văn Hạo đã ôm lấy vợ chưa cưới, mỉm cười nhìnTrần lão, nói: "Nơi này là nhân gian tiên cảnh, người ở trongthành thị vừa tới, tự nhiên không thể hiểu được mùi vị, vợ chưacưới của cháu đều ở trong khuê các, cho nên không hiểu đượccảnh vật, mong ông đừng phiền lòng......"

Hàn Văn Kiệt nhận lấy băng ghế dài trong tay Trần lão, Trần lão mỉm cười sảng khoái, nói: "Vậy...... xem ra ông đã già, các cháu đều còn trẻ......, ngồi đi...... Đi hai ngày đường núi, ăn lương khô nhất định rất khó chịu, ông làm cho các cháu mộtchút thức ăn sơn dã …… thằng bé kia?" Trần lão gọi Hàn Văn Vũ......

Hàn Văn Vũ đang ngồi bên cạnh ngẩn người, vừa nghe Trần lãogọi hắn, hắn "ah" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Trần lão, hỏi: "Vâng,gia gia....."

Trần lão mỉm cười nói: "Đi ra ngoài sân mang một bó củi vào!"

"Ồ!" Hàn Văn Vũ xoay người muốn đi ra ngoài mang củi, Nhậm Phong và Hứa Mặc lập tức đứng lên muốn giúp đỡ, hắn vừa đi ra ngoài, vừa giơ tay nói: "Được rồi, được rồi, được rồi, các người nghỉ ngơi, là gia gia gọi ta!" Hắn không nói gì nữa, đi ra ngoàisân, sau đó nhìn thấy ba con "mèo bự" đang uốn éo cái mông đi tới đi lui, hắn "hi" một tiếng, đá một cái vào mông một con mèo bự trong đó, con "Mèo bự" này tưởng có người muốn chơi đùa với nó, lập tức vui vẻ lật người lại, giống như một trái bóng lăntròn....

"Ha ha ha......" Hàn Văn Vũ cười to, ngồi xổm trên mặt đất,ôm lấy con "Mèo bự" này, hôn một cái vào miệng nhỏ của nó, lúc này mới phát hiện trên đầu của nó có một cái bườm, rất khíphách, ánh mắt của con "Mèo bự" này đầy khí phách và hung hãn hơn so với con mèo bình thường, nhưng nhìn rất đáng yêu, hắn ôm con "Mèo bự" này, nhìn Trần lão vừa đi ra từ phòng bếp, nói: "Gia gia...... không phải ông ăn chay sao? Con mèo củaông tại sao vừa mập vừa lớn như vậy?"

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng nhau quay đầu bình tĩnh nhìn hắn......

Hàn Văn Kiệt đứng một bên, nhìn anh hai ôm con mèo kia, hắn nhướng mày, nhìn kỹ hình dáng con mèo kia, cười nói: "Con mèo này giống con cọp con......"

"Làm sao có thể? Ha ha ha......" Hàn Văn Vũ vừa vuốt đầu con mèo kia, vừa nhìn cái đầu con mèo kia, càng lúc càng thấy rõ dáng vẻ của một vương tử, sau lưng của hắn có chút lạnh lẽo, nínthở nhìn Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo, lại nhìn ông lão đang đi vào phòng bếp, bình tĩnh nói: "Đó là con cọp con...... Vừa mới sinh không bao lâu......"

"A………." Hàn Văn Vũ hoảng sợ, vứt bỏ con cọp con này, nhào tới sau lưng Hàn Văn Kiệt, hai chân kẹp lấy hông của Văn Kiệt, ôm cổ em trai, kêu to: "Cọp con? Vậy cha mẹ của nó đâu?"

Hạ Tuyết "phụt" một tiếng, nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn thấyHàn Văn Hạo đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô, trong lòng côhoảng hốt, vội vàng cúi đầu...