Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 426: Kẹo đường




9 giờ tối!

Phòng làm việc Tổng Tài Toàn Cầu!

Daniel đang cùng lãnh đạo cao tầng công ty họp, điện thoại di động lại đột ngột vang lên, hắn vừa nghe báo cáo, vừa trả lời: "Hello?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một chút âm thanh lo lắng, Daniel vừa nghe, khẽ cau mày, cúi đầu kêu nhỏ một tiếng: "What?"

Tất cả lãnh đạo cao tầng xôn xao ngẩng đầu nhìn Daniel. . . . . .

Daniel vẫn cầm điện thoại, im lặng lắng nghe, sau đó đáp nhẹ nói: "Được rồi, tôi biết rồi, chút nữa tôi sẽ về nhà. . . . . . . . ."

Hắn nói xong, lập tức cầm âu phục màu trắng phía sau lưng, vừa mặc vào, vừa cười cười nói với cấp dưới: "Sor¬ry, trong nhà đột nhiên có chút chuyện, buổi họp hôm nay đến đây kết thúc".

Tất cả lãnh đạo cao tầng lập tức đứng lên, ngạc nhiên nhìn Daniel bước nhanh ra cửa chính phòng họp, hôm nay xảy ra chuyện lớn cũng không thấy hắn sốt ruột như vậy, mọi người đều tò mò không biết trong nhà xảy ra chuyện gì.

******

"Con mở cửa ẹ ! Con không mở cửa, chờ mẹ vào được, sẽ lấy giá áo quất con!" Hạ Tuyết vừa đập cửa, vừa tức giận kêu to! !

"Tiểu chủ nhân, cô mở cửa đi, từ trưa đến giờ cô chưa ăn cơm, cẩn thận bị đau bụng!" Thanh Nhã cẩn thận hơn, gõ cửa kêu nhỏ.

"Không ăn, không ăn, không ăn! Đói chết tôi đi!" Giọng nói Hi Văn từ bên trong truyền tới! !

Hạ Tuyết vừa nghe, tức giận vỗ cửa, vừa định mắng, Lam Anh lập tức nắm nhẹ vai Hạ Tuyết, bình tĩnh đi tới trước cửa phòng, mỉm cười nói: "Bảo bối, cháu nghe bà nói nhé, bây giờ đã gần 10 giờ, cháu còn chưa ăn cơm, đói bụng, tối nay làn da không tốt, ngày mai hai má không thể trắng trẻo mũm mĩm nha. . . . . ."

"Làn da đẹp cũng không có ai thương!" Hi Văn nói xong, đột nhiên trong lòng uất ức, liền oa một tiếng khóc lên.

Hạ Tuyết bất đắc dĩ nghe xong những lời này, càng tức giận hơn, thét lên: "Ai không thương con hả ? Mọi người đều xem con như tâm can bảo bối, chỉ thiếu đem con ngậm trong miệng, con còn muốn thế nào?"

"Con là đứa bé đáng thương, không có cha!" Hi Văn tiếp tục ầm ĩ, ngẩng đầu lên lớn tiếng khóc!

Lúc này chuông cửa vang lên.

Thanh Nhã lập tức chạy ra phòng khách, tự mình mở cửa, thấy Daniel sải bước đi tới, vừa đi vừa lo lắng hỏi: "Còn chưa chịu ra ngoài?"

Thanh Nhã vội vàng lắc đầu.

Daniel sắc mặt nghiêm túc đi vào hành lang, vừa nhìn thấy Hạ Tuyết và mẹ hắn đang gõ cửa, hắn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, nắm nhẹ vai của cô, ý bảo cô đứng sang bên, sau đó lắng nghe Hi Văn ở bên trong oa oa khóc lớn, hắn nghe xong, sắc mặt buông lỏng, vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa, dịu dàng gọi: "Công chúa. . . . . . Làm sao thế?"

Hi Văn nghe được tiếng của PAPA, đột nhiên tiếng khóc giảm bớt, nhưng vẫn thút thít . . . . . Daniel đứng cửa bên, dịu dàng nói: "Bảo bối, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định cũng biện pháp giải quyết, không nên sốt ruột. . . . . . PAPA hứa với con, nếu yêu cầu của con hợp lý, là có thể cho phép, PAPA nhất định cố gắng làm cho con, được không? Bây giờ nghe lời, mở cửa ra, để PAPA vào, chúng ta nói rõ ràng một chút, Hi Văn là một tiểu thục nữ bình tĩnh, đáng yêu, nhất định sẽ mở cửa cho PAPA, có đúng không?"

Bên trong tiếng khóc dần dần ngừng lại.

Người bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm, Hạ Tuyết vẫn muốn đập cửa mắng con gái, Daniel lại nhẹ nắm vai của cô, ý bảo tất cả mọi người lui ra phía sau, cửa lập tức mở ra một cái khe nhỏ, Daniel cẩn thận đi vào, đóng cửa lại, quay đầu, mỉm cười nhìn Hi Văn mặc áo sơ mi nhỏ, quần dài đen, trên mặt hai dòng nước mắt, ngồi ghế sa lon khẽ sụt sùi khóc, rất đáng thương. . . . . .

Daniel cười khẽ, đi đến ngồi bên cạnh con gái, khẽ ôm vai con gái, cúi đầu thật dịu dàng hỏi: "Nói cho PAPA biết, xảy ra chuyện gì?"

Hi Văn vừa chảy nước mắt, vừa cúi đầu mạnh miệng nói: "PAPA, người tin con yêu người chứ, đúng không?"

Daniel suy nghĩ một chút, liền mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy ! SO?"

Hi Văn vừa lau nước mắt, vừa lầu bầu nói: "Nhưng người cũng biết con rất khát vọng gặp cha, có đúng không? Con yêu người, con cũng yêu hắn, điều này cũng không xung đột đúng không?"

"Ừ. . . . . ." Daniel đáp lời, chăm chú lắng nghe.

"Con cũng không nhất định nói muốn cùng cha ruột ở chung một chỗ, con cảm thấy chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi! Nhưng sau khi con gặp cha, con rất nhớ hắn, bởi vì hắn thật đẹp trai, rất đẹp trai a, ngoại trừ PA¬PA ra (cô bé còn biết không nên đắc tội hai bên), cha của con đẹp trai nhất. . . . . ." Hi Văn nhớ tới Hàn Văn Hạo, nước mắt của cô bé lại rơi: "Con rất muốn, nhưng có thể sau này con phải về Pháp rồi, một thời gian rất dài sẽ không nhìn thấy hắn, cho nên bây giờ con muốn cùng hắn thân thiết, con hi vọng cũng được giống như những người bạn nhỏ khác, có ba mẹ nắm tay, đi trên đường, chuyện này đối với Hi Văn mà nói, là một chuyện rất hạnh phúc! Lần trước con ở Pháp, cùng với Minna và ba mẹ của cô đi khu vui chơi, con thấy ba của Minna chơi bóng rổ, lại ném trúng 100%! Con nghĩ cha của con nhất định cũng là một người thông minh, chắc chắn hắn cũng có thể ném trúng 100%!"

Daniel không nhịn được mỉm cười nói: "Tối nay con phiền não chính là chuyện này? Con hi vọng cha và mẹ của con cùng đi khu vui chơi, có đúng không?"

"Đúng vậy! !" Hi Văn lập tức nước mắt lưng tròng, khóc oa oa nói: "Mặc dù IQ của con là 180, nhưng con vẫn có thất tình lục dục! !"

"Này thành ngữ dùng không đúng. . . . . . Nhưng PAPA có thể hiểu, PAPA cảm thấy chuyện này giải quyết rất dễ dàng. . . . . ." Daniel nói.

"Tôi cũng cảm thấy chuyện như giải quyết rất dễ dàng, nhưng tại sao mẹ lại xem như việc rất khó vậy? Đi khu vui chơi một lần, cũng không phải là muốn mạng của mẹ, vậy mà mẹ còn nói đi khu vui chơi là ngây thơ!" Hi Văn vừa nghĩ tới, lại ngửa đầu khóc lớn.

"OK!" Daniel nhìn con gái bảo đảm nói: "Chuyện này để PAPA nói với mẹ! Hơn nữa PAPA bảo đảm, nhất định sẽ giúp con đạt thành nguyện vọng này, được không?"

"Có thật không?" Hi Văn có chút không tin ngẩng đầu nhìn PAPA, hỏi: "Lúc nào thì có thể ?"

Daniel suy nghĩ một chút, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Hi Văn, cưng chìu nói: "Rất nhanh!"

******

"Không được!" Hạ Tuyết ôm vai, ngồi trên ghế sa lon trong phòng của mình, lạnh lùng nói: "Bây giờ Hàn gia đang nước sôi lửa bỏng, Tần tiểu thư vừa mới mất đứa bé, em và Hi Văn nói có yêu cầu này, thật quá đáng!"

Daniel vô cùng thân sĩ, vươn tay, mỉm cười nói: "Bảo bối, anh không hiểu người khác xử lý thế nào, nhưng anh cho rằng mỗi người đều phải có trách nhiệm với cảm xúc của mình, dĩ nhiên, chúng ta cần phải chú ý, nhưng ở trong mắt của anh, vì hạnh phúc của con cái, mặc kệ là ai, cũng phải nhượng bộ. . . . . . con gái gần sáu tuổi rồi, tuổi thơ tươi đẹp biết bao nhiêu ? Chúng ta không nên để cho con bé bỏ lỡ thời gian vui vẻ như thế . . . . . ."

Trong lòng của Hạ Tuyết mềm nhũn, nhưng vẫn kiên trì nói: "Không được! Em làm sao nói ra được?"

"Oa ……" bên kia phòng, con bé lại khóc lên, khóc đến kinh thiên động địa ! !

Người giúp việc ở bên kia đang khuyên nhủ.

Hạ Tuyết ngã vào ghế sa lon, cầm một cái gối ôm, che lên má trái của mình nói: "Em không thể vì con gái của mình, làm chuyện như vậy! !"

"Hạ tiểu thư. . . . . ." Daniel lại gọi cô nói: "Con bé không chỉ là con gái của em, mà còn là con gái của Hàn Tổng Tài, hắn có nghĩa vụ chăm sóc con bé . . . . . Anh tin hắn sẽ nguyện ý làm như vậy. . . . . ." Daniel lập tức nói: "Em đối với mọi chuyện, phải rõ ràng một chút, nếu tạm thời buông tha tình yêu, như vậy thì phải học điều chỉnh tâm tính của mình. . . . . . Chỉ có một ngày thôi, đối với chúng ta, có lẽ là một ngày dư thừa, nhưng đối với trẻ con mà nói, có lẽ giống như cây kẹo đường, ước mơ xinh đẹp. . . . . ."

Hạ Tuyết thở dài một hơi, không lên tiếng.

Điện thoại di động vang lên.

Phòng bệnh thật yên tỉnh, cho nên tiếng chuông điện thoại di động vang lên, vừa vặn phá vỡ yên tĩnh trong nháy mắt.

Hàn Văn Hạo chậm rãi cầm điện thoại di động lên, sắc mặt bình tĩnh đáp lời: "Ừ. . . . . ."