Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 514: Đi Về Phía Trước




Mặc Nhã và Hạo Vũ cùng Nhậm Phong, Hứa Mặc nhanh chóng hội hợp! !

Lúc này, Mặc Nhã đã lần lượt nhặt được giầy, vớ của Hi Văn, cô nhanh chóng nói với bọn Nhậm Phong: "Các người cứ theo lời của ông lão nói, đi lên cái căn nhà nhỏ trên đỉnh núi xem tình huống, chúng tôi tìm dọc theo đường ! Từ trước đến giờ, Tiểu Chủ Nhân rất thông minh, tôi có dự cảm, cô ấy có thể sẽ chạy trốn ra ngoài! ! Chúng ta tìm dọc theo rừng núi thôi !"

"Tốt!"

Hai bên cùng rút súng lục ra, theo phương hướng chỉ định, chia ra xung quanh đi tìm! !

Một chiếc xe Mercedes màu đen, đã chậm rãi dừng bên hồ!

Hàn Văn Hạo một mình lạnh lùng từ bên trong xe đi ra, bình tĩnh nhìn hoàn cảnh chung quanh, vào lúc này điện thoại di động vang lên, hắn bình tĩnh cầm điện thoại di động lên —— "Con gái của tôi đâu ?"

Giọng nói của Yamamoto Ichirou cũng lạnh lùng truyền đến: "Người của cậu còn chưa rút lui ra khỏi Nhật Bản!"

Hàn Văn Hạo cười lạnh nói: "Yamamoto Ichirou, tôi chưa có xác định con gái của tôi an toàn, trong tay ông gần ngàn thủ hạ, cũng không thể an bình! Tôi cũng không tin, trên một trăm đường khẩu của gia tộc Yamamoto ông, ai cũng cam nguyện làm vong hồn dưới cây hoa anh đào !"

Yamamoto Ichirou đột nhiên chậm rãi cười nói: "Yên tâm! Sẽ nhìn thấy con gái của cậu, cậu ở chỗ đó nhìn đi !"

Khi Hàn Văn Hạo sắp cúp điện thoại, nhanh chóng nói: "Tôi cảnh cáo ông, nếu tôi phát hiện con gái của tôi có bất kỳ chuyện gì, cho dù tôi hóa thành quỷ, cũng sẽ làm cho gia tộc Yamamoto của ông biến thành vong hồn, ông đừng giở trò với tôi !"

Điện thoại đã cúp ! !

Hàn Văn Hạo bình tĩnh đứng bên hông xe, hai tròng mắt giống như con báo nhỏ nhìn mọi thứ xung quanh, hắn một mình, đứng ở ven hồ bên dãy núi, có vẻ cô độc và nhỏ bé, có một ống kính nho nhỏ! Chính xác là một thanh súng lục nhắm ngay đầu Hàn Văn Hạo! ! Cô gái này nhìn chòng chọc nhân vật hô mưa gọi gió trong màn hình, giống như muốn liếm máu, bật cười, nhìn đồng bạn bên cạnh nói: "Chờ một lát, tôi muốn cái đầu của người đàn ông này nở hoa! ! Đến lúc đó, máu tươi của hắn, tung tóe đầy đất, tế vong hồn của những võ sĩ Đại Nhật Bản chúng ta ba năm trước đây ! Quá tốt đẹp! !"

Tất cả cao thủ bí mật núp trên cỏ, nghe lời của cô ta —— cũng cười lạnh, đều cầm súng trường, nhắm ngay Hàn Văn Hạo! !

Dường như Hàn Văn Hạo nghe được từng tiếng cười lạnh lùng, hắn biết mình đứng bên bờ vực sống chết, nhưng vẫn lạnh lùng đứng đó, cũng trong lúc này, chuông điện thoại di động gấp rút vang lên, hắn bình tĩnh cầm điện thoại di động lên, cũng không nhìn điện thoại, trực tiếp đáp lời: "Ừ —— "

"Hàn tiên sinh! !" Mặc Nhã đứng trên khoảng đất trống trong rừng cây rậm rạp, nhắm ngay thân cây cắm trên đất trống, còn vạch ra phương hướng, trên mặt của cô thoáng qua vẻ kích động, nói: Hi Văn tiểu thư —— Cô ấy đã chạy thoát —— Có thể đang núp ở một chỗ nào đó rừng núi! Ngài nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi!"

Hàn Văn Hạo ngẩng mặt lên, hai tròng mắt xẹt qua đỏ thắm, nắm chặt điện thoại tay, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn run rẩy, trong lòng của hắn tràn đầy thiên đường, cảm ơn Hạ Tuyết, cám ơn bọn họ ban ình một cô con gái kiên cường đáng yêu thông minh dũng cảm, trong đời của hắn, chưa từng nghĩ tới, sự khác nhau giữa sống và chết, nhưng giờ phút này, thấy con gái kiên cường sống sót như vậy, làm cho hắn hiểu được ý nghĩa của sống sót!

"Hàn tiên sinh?" Mặc Nhã lo lắng gọi hắn!

Hàn Văn Hạo không nhúc nhích, biết chỉ cần mình ở chỗ này làm lợi thế, có lẽ con gái sẽ có nhiều cơ hội chạy trốn, hắn không lên tiếng, tâm tình vẫn kích động, đứng trước họng súng của bọn người kia, trong lòng hướng về con gái ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi: Hi Văn, nếu con trốn thoát, nhất định con phải đi về phía trước! ! Đừng trở lại từ đầu! Cắn chặt răng, đi về phía trước! Giống như mẹ của con, mặc dù cô ấy thích khóc, thật ra rất kiên cường! Hai lần Cửu Tử Nhất Sinh, từ trong tay người xấu chạy trốn ra ngoài, năm đó bị vây dưới núi tuyết, đã gần chết, nhưng vẫn sống sót thật tốt! Con nhất định di truyền dũng cảm và kiên cường của mẹ! Đi về phía trước đi! Đừng sợ! !

Tiếng nói của cha, tiếng lòng của cha, theo gió, lộ ra dưới ánh mặt trời, khúc xạ đến bóng người nhỏ bé chỗ nào đó!

Cô bé Hi Văn nằm bên khối đá nhọn, gần như mắt hoa, run rẩy, lòng bàn tay nắm chặt một khối đá vụn, nhưng vẫn sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn rừng núi trước mặt vẫn mênh mông bát ngát, trong đầu hàng loạt tê dại và vô lực, cô bé thở hổn hển, nuốt cổ họng khát khô, nhưng vẫn kiên cường nắm chặt mặt đất, dũng cảm bò dậy, đôi chân trần trụi nhỏ bé, đã mài ra nhiều chỗ vết nước phồng, chà phá da, vẫn kiên cường đạp trên mặt đất, lẽ ra muốn tiếp tục bò lên phía trước, nhưng đầu óc choáng váng, hoa mắt, không còn sức, cả người ngã nhào trên đất, sau khi lăn một vòng, đột nhiên cảm giác tay đau nhói, cô bé không hiểu, nằm trên cỏ, nhắc cái tay nhỏ bé của mình, nhìn thấy hai vết máu thật sâu, trong lòng của cô bé run lên, thấy một con rắn nhỏ màu xanh lá cây đã xông vào trong bụi cỏ!

Cô bé chợt giật mình, hoảng sợ, nước mắt lăn xuống, lúc muốn lớn tiếng kêu cứu, lại nhớ tới lời huấn luyện viên dạy, nếu ở ngoài hoang dã bị rắn cắn, nhất định không thể lớn tiếng kêu cứu và chạy như điên, để tránh áu tuần hoàn nhanh, trái tim nhỏ bé mặc dù lo sợ, nhưng vẫn liều mạng bò dậy, không phát ra tiếng, cầm một cục đá nhỏ, nắm 1 góc áo nhỏ của mình, đặt trên tảng đá, sau đó dùng cái tay nhỏ bé không bị thương, cố sức đập lên trên một góc áo nhỏ của mình, không ngừng đập, vừa đập vừa đổ mồ hôi hột, cuối cùng đã xé rách, phun cái móc kéo ra khỏi miệng mình, cắt góc áo đã rách, xé miếng vải, sau đó cắn răng rơi lệ kéo đứt, theo phương pháp của huấn luyện viên dạy ình, quấn chặt một đoạn cánh tay, quấn thật chặt, thật chặt, sau đó dùng móc kéo, cố sức nặn ra rất nhiều máu đen ở vết thương, rồi cúi đầu, hút máu, nhổ ra, huấn luyện viên nói, mỗi lần hút, phải dùng nước sạch xúc miệng, nếu bây giờ không có, dùng lá cây non, (tránh cỏ độc) nhai trong miệng, cô bé thở phì phò, lập tức tìm được một chút cỏ non thường gặp, nắm một bụi dầy nhét vào trong miệng của mình, sau đó không ngừng nhai, nhai xong rồi, phun ra, tiếp tục hút, như thế lặp đi lập lại, máu dần dần đỏ tươi, cô bé nuốt nước miếng, liều mạng chạy về phía trước! !

Điện thoại của Yamamoto Ichirou vang lên.

Ông ta lạnh lùng nhận điện thoại, sau đó nghe nói Hi Văn đã mất tích, sắc mặt của ông ta lập tức lạnh lẽo, nhìn thấy người của họ Hàn đang dần dần rút lui ra khỏi Nhật Bản, ông ta lạnh lùng nói: "Tăng thêm người, nhanh chóng tìm được con bé kia! ! Ngàn vạn lần không được để cho người nhà họ Hàn tìm được nó trước! ! Hôm nay tôi nhất định phải bắt Hàn Văn Hạo chết! !"