Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 534: Bốn số 0




Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời vàng rực chiếu trên cửa sổ!
Không khí ấm áp, hòa quyện cả căn phòng.
Hàn Văn Hạo chậm rãi mở hai mắt, lập tức tiếp xúc với ánh mặt trời chiếu vào cả căn phòng, lấp lánh xinh đẹp, một luồng khí ấm áp nhẹ soi trên mặt, thật lâu thật lâu cũng chưa ngủ được thong thả như vậy, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết bên gối đầu, mặt dính vào trên vai của mình, giống như con heo nhỏ, ngủ li bì, thậm chí đôi môi mềm đỏ mọng, hé mở, hai tay vẫn còn trong tư thế giữ chặt cánh tay của mình, chìm vào giấc mộng, sợ mình đi mất.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn khuôn mặt của cô không bao lâu, vươn tay từ trong chăn kéo nhẹ hai bàn tay của cô đang nắm chặt cánh tay mình, sau đó nhẹ nhàng xuống giường, nhớ lại đêm qua hai nguời hôn mê loạn, vẻ mặt hắn không một chút thay đổi, một mình đi vào phòng tắm, gọi điện thoại cho Tả An Na, không để cho cô qua hầu hạ, rồi tiếp tục rửa mặt, chảy đầu, sau khi rửa mặt xong, đi vào trong tủ áo, chọn áo sơ mi màu xanh dương nhạt, âu phục màu đen, mặc vào, trầm mặc cầm bông hoa hình tam giác bằng thủy tinh màu xanh dương đặt trên kệ, cài vào trên cổ áo.
Hắn nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, đi tới trước kính toàn thân, vừa sửa sang lại bộ dáng lần cuối, ánh mắt vừa quét nhìn Hạ Tuyết vẫn nằm trên giường, đang ngủ say, mặt của cô dán vào gối đầu trắng như tuyết, giống như một người vợ chân chính, hắn coi thường loại cảm giác này, xoay người rời đi, đi xuống cầu thang, đi qua phòng khách, đi tới trước cửa thang máy, đưa mắt nhìn nửa khắc, vươn tay nhập mật mã 0000, ánh đèn mật mã từ màu đỏ biến thành màu xanh lá cây, cửa thang máy mở ra. . . . . .
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi vào thang máy, nghĩ tới người này và em trai của mình thật sự cùng một mẹ sinh ra!
Hạ Tuyết tóc tai bù xù từ trên giường ngồi dậy, chớp mắt một cái đã nhìn thấy ánh mặt trời vàng óng chiếu sáng khắp căn phòng, còn có hạt bụi nhỏ bay bay trong không khí, trong lòng của cô chợt lạnh, xoay đầu qua nhìn vị trí bên cạnh đã trống không, chỉ còn lại một chút hơi ấm cho mình!
"Hàn Văn Hạo! !" Hạ Tuyết lập tức từ trên giường nhảy xuống, đầu tiên là đi vào phòng tắm, sau đó đi đến tủ áo, lại từ bên trong, chân không chạy ra khỏi phòng, đứng bên cạnh cầu thang, nhìn phòng khách dưới lầu, trống không, cô “nha” một tiếng, bổ nhào trở về phòng, cầm điện thoại di động điện thoại cho Hàn Văn Hạo!
Chiếc Rolls-Royce chạy thẳng phía trước, xẹt qua lá phong đang rơi rụng!
Lúc này điện thoại di động vang lên.
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, cầm điện thoại, đáp lời . . . . . ."Ừm!"
"Anh chạy mất bỏ em lại? Làm sao anh biết mật mã vậy ?" Hạ Tuyết kinh ngạc ngồi trên giường mềm mại, kêu to lên.
Hàn Văn Hạo tức giận nói: "Lần sau nếu cô muốn nhốt một người IQ180, có thể đổi mật mã phức tạp hơn một chút được không ?"
"Nghe nói. . . . . . Đơn giản nhất, chính là phức tạp nhất a!" Hạ Tuyết đáng thương, mất mát nói: "Em còn muốn dậy nấu bữa ăn sáng cho anh! Anh cứ đi như thế, ném em ở nơi này một mình . . . . . ."
"Vậy cô cũng đi đi! Tối hôm qua nói hay lắm, cho cô hôn một cái, hôm nay cô đi cho tôi, về sau đừng đến phiền tôi!" Hàn Văn Hạo nhanh chóng nói!
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, trừng mắt, giả bộ mất trí nhớ nói: "Anh cũng quên mất chuyện tình cảm của anh và em, em làm sao nhớ ngày hôm qua chúng ta đã nói cái gì? Em chỉ biết anh rất thâm tình hôn em!"
"Tự mình đa tình đi!" Hàn Văn Hạo nói ngay.
"Tối nay, lúc nào anh về ?" Hạ Tuyết lại nóng lòng hỏi.
"Đên nay tôi không về, tôi trở về nhà cha mẹ, cô muốn đi cùng sao?" Hàn Văn Hạo giở chiêu này!
Hạ Tuyết vừa nghe, cũng thờ ơ nhún nhún vai nói: "Vậy một mình anh về là được rồi, lát nữa em đến đài truyền hình quay phim xong, sau đó trở lại nấu cơm cho anh ăn! Nếu anh không muốn về, em một mình tắm lên giường ngủ!"
"Tùy tiện!" Hàn Văn Hạo cúp điện thoại!
Hạ Tuyết nghe điện thoại tiếng tút tút, đột nhiên cười nhỏ, nói: "Em xem anh có thể nhịn tới khi nào! ! Tối nay một chiêu bắt anh lại! ! Đến lúc đó sinh cho anh một Tiểu Hạo Hạo! Không cần sinh con gái, rất phiền!"
Lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
Cô cầm điện thoại di động lên, đáp lời: "Isha?"
"Lập tức trở lại cho tôi! ! Trầm Ngọc Lộ, con tiện nhân này, one-king cái thứ chết tiệt, ăn không ngồi rồi, lại đoạt hai quảng cáo trong tay cô! ! Tức chết tôi rồi!" Isha tức giận nói với Hạ Tuyết!
Hạ Tuyết sững sờ, từ trên giường ngồi dậy, nói với bạn tốt: "Không thể nào? Chúng ta không phải cùng hợp tác quay phim sao? Làm như vậy tôi rất xâú hổ a?"
"Bây giờ tôi nghi ngờ có phải Văn Vũ thiếu đầu óc hay không ! Làm chuyện loại này, gây khó khăn cho tôi! Rốt cuộc là tôi có nên ra tay hay không? Thủ đoạn của chị đây còn rất nhiều, hợp pháy hoặc không hợp pháp, chị đây còn một bó đầy! !" Isha tức giận nói!
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, liền nói: "Về công ty trước đi! Nếu quả thật đã bị đoạt, vậy cũng không có cách nào a. . . . . ."
"Bây giờ cô tìm được một người có tiền, cô cảm thấy tiền dễ kiếm đúng không? Hai quảng cáo này là 80 triệu đó! Diễn viên kiếm tiền nhiều nhất, cũng chỉ được mấy năm, tương lai cô trở nên già rồi, nhiều lắm cô cũng chỉ biểu diễn kỹ thuật tinh xảo mà thôi! Cô không có tiền đâu! !" Isha rất tức giận nói xong, vẻ mặt căng thẳng nói: "Đừng để cho tôi thấy được con tiện nhân Lynda kia! Tôi sẽ đem cô ta cắn nát, ăn hết!"
One-king
"Háttxi!" Lynda kéo một tờ khăn giấy, nhấn chặt lỗ mũi, lau nước mũi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nhìn Trác Bách Quân gầm thét: "Trác Bách Quân! ! Anh đừng cảm thấy anh là Tổng giám thì cho là rất giỏi! ! Làm gì cũng có luật lệ! cướp quảng cáo của người ta như vậy, vốn là không đúng! ! Anh còn giành quảng cáo của Hạ Tuyết, rốt cuộc anh muốn thế nào? Đừng để chị đây nghi ngờ anh có ý đồ, tôi nói cho anh biết! Ai mà không biết chuyện của anh và Trầm Ngọc Lộ hả ?"
Trác Bách Quân mặt lạnh nhìn Lynda, cũng không khách khí nói: "Chuyện của tôi và Trầm Ngọc Lộ ? Có chuyện gì? Tôi và nữ ngôi sao đó không có gì? Chuyện giành quảng cáo như vậy, còn chưa tới phiên cô dạy dỗ tôi! ! Ở trong cái vòng này, cô ấy vốn có tốc độ nhanh hơn!"
"Tôi cảnh cáo anh! !" Lynda lại hắc hơi một cái, kéo xuống một tờ khăn giấy, vừa lau nước mũi, vừa nhìn Trác Bách Quân nói: "Trong cái vòng này, lòng dạ của Isha rất tàn nhẫn có tiếng, cũng vì Văn Vũ, có rất nhiều việc cô ta đã nhúng nhường, anh và Trầm Ngọc Lộ làm như vậy! Vạch mặt, mọi người ai cũng không tốt!"
"Vậy thì chờ xem! Ở trong cái vòng này, vẫn chưa có người nào dám khiêu chiến với Trác Bách Quân tôi!" Trác Bách Quân không nói nữa, đứng lên, đi ra khỏi phòng họp, nghe tiếng Lynda ở bên trong gầm thét, hắn cũng chỉ “chậc”  một tiếng, đi qua bộ phận phát triển kỹ năng diễn xuất, đi vào thang máy, vừa muốn đè xuống cửa, liền nhìn thấy phía trước có một dáng người nhỏ nhắn, ôm một rương lớn tài liệu, thật nhanh xông tới, kêu to: "Chờ một chút! ! Chờ một chút! ! Chờ tôi một chút, thang máy này thật khó chờ!"
Tay Trác Bách Quân đè nút mở cửa, nhàn nhạt nhìn Tĩnh Đồng vẫn đẩy mắt kính đen thật to của mình, vọt vào thang máy! !