Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 535: Thân ái, tối nay em chờ anh




"Cám ơn anh!" Tĩnh Đồng thở hổn hển, đặt rương tài liệu xuống, mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, mới nhìn người bên cạnh một cái, lại thấy Trác Bách Quân mặc áo sơ mi màu hồng, tây trang màu đen, vẫn tiêu sái, thờ ơ nhìn mình, cô vui vẻ kêu lên: "Tổng giám? Anh đi xuống bộ phận phát triển hả? Đi họp sao?"
"Ừ" Trác Bách Quân vẫn nhìn Tĩnh Đồng mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, liền từ trong túi quần móc ra một khăn tay, đưa tới trước mặt của Tĩnh Đồng, nói: "Lau một chút đi! ! Cô không phải là người quan trọng trong bộ phận này, chạy đến nơi này làm gì? Đây là công việc sai vặt!"
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, cúi đầu, đẩy mắt kính, chú ý đến thang máy vẫn chưa lên cao, cô vội vàng nhấn lầu 30.
"Nói xem!" Trác Bách Quân bảo cô!
Hốc mắt Tĩnh Đồng nóng lên, không giấu được tâm sự nói: "Lần trước anh chuyển trả tôi lại, mọi người đều biết, là vì tôi làm việc không tốt, bị mắng mới trả về, Trưởng phòng tức giận, cũng không chịu nhận lại tôi, sau đó tôi không có chỗ để đi, vừa lúc bộ phận phát triển thiếu một trợ lý thư ký, tôi liền thế vào chỗ trống này! Thế nhưng công việc rất tốt, không cần hao tốn tinh thần, bưng nước trà, in tài liệu, chạy đến Đài Truyền Hình một chút, rất dễ dàng"
Trác Bách Quân nhíu mày nhìn Tĩnh Đồng, nói: "Tôi đã nói cô làm không tốt nên không cần cô lúc nào ?"
Tĩnh Đồng giống như đứa ngốc, đôi mắt to nhìn chằm chằm Trác Bách Quân nói: "Anh không nhớ sao? Là anh cảm thấy tôi làm việc không tốt, mới không cần tôi đấy. . . . . ."
Trác Bách Quân không nói gì, suy nghĩ một chút, dường như có chuyện gì, lại đem khăn tay, không kiên nhẫn, đưa tới trước mặt cô nói: "Cầm đi! Chuyển cô đi cũng mềm lòng!"
"A, ồ!" Tĩnh Đồng lập tức giơ tay cầm khăn, cẩn thận lau mồ hôi, lau xong rồi, khéo léo đem khăn tay bỏ vào trong túi quần màu đen của mình, mới nhìn Tổng giám nói: "Tôi giặt xong sẽ trả cho anh, cám ơn anh!"
"Ngày mai giặt xong rồi, đưa đến phòng làm việc của tôi!" Trác Bách Quân nhìn cô, nói.
"Tốt!" Tĩnh Đồng vội vàng gật đầu, nhìn tầng lầu 7 của Tổng giám đã đến, lập tức nói: "Tổng giám, anh đến rồi. . . . . ."
Trác Bách Quân cúi đầu, liếc mắt nhìn thùng giấy nhỏ bên chân cô gái này, còn có một đống lớn tài liệu, biết cô phải đem tài liệu cũ đến kho hàng, nói: "Tôi giúp cô đưa đi!"
"Không cần! !" Tĩnh Đồng lập tức lắc đầu.
Trác Bách Quân nhấn nút đóng cửa, không chú ý đến Trầm Ngọc Lộ đang đứng ở trước cửa thang máy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn bọn họ. . . . . .
Bên trong thang máy, yên lặng.
Trác Bách Quân nhìn Tĩnh Đồng mặc áo sơ mi thêu hoa anh đào, tay áo phồng, quần màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, nhẹ rủ xuống trên bờ vai, hắn đến gần cô, vươn tay cầm nhẹ một đoạn tóc, dịu dàng hỏi: "Cắt tóc lúc nào vậy ?"
Tĩnh Đồng lập tức lui về phía sau một bước, lưng dán tường, cúi đầu lầu bầu nói: "Hôm qua. . . . . . vì ngày cử hành hôn lễ, tóc quá dài, quấn không đẹp"
Trác Bách Quân lạnh lùng nhìn cô nói: "Không phải cô nói, các người kết hôn du lịch sao?"
"Ba mẹ không đồng ý, muốn cử hành hôn lễ. . . . . . Chúng tôi tính làm một buổi tiệc nhỏ, đến lúc đó, nếu Tổng giám không ngại. . . . . ." Tĩnh Đồng nghĩ người như Tổng giám, làm sao có thể đến tham gia hôn lễ của mình, nên không dám nói nữa, ngây ngốc cúi đầu.
Trác Bách Quân không lên tiếng, nhưng có chút không vui nhìn cô, khẽ ngửi được mùi hương hoa anh đào từ mái tóc mềm mại, óng ả của cô, nói: "Ngày hôm qua gội đầu sao ?"
"Vâng. . . . . ." mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, cảm giác Trác Bách Quân dựa sát vào quá gần mình, thậm chí có thể nghe được mùi nước hoa đàn ông từ trong áo sơ mi màu hồng của hắn tỏa ra, làm cho trái tin cô đập thình thịch.
"Tôi vẫn thích mùi này. . . . . ." Trác Bách Quân lại gần Tĩnh Đồng, dùng sống mũi anh tuấn, nhẹ ngửi mùi thơm phát ra từ chiếc cổ của cô  . . . . . .
"Tổng giám, anh đừng như vậy. . . . . ." Tĩnh Đồng đưa bàn tay nhỏ bé, khẽ đặt trên bả vai Trác Bách Quân, biết hắn luôn cởi mở và tinh nghịch, liền nhắc nhở nói: "Đang ở công ty đấy. . . . . ."
Trác Bách Quân cười một tiếng, ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra một chút mập mờ nhìn cô nói: "Cô nói câu này không đúng, dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, muốn mời tôi ra bên ngoài công ty, làm chuyện gì với cô. . . . . ."
"Tổng giám! !" sắc mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, dậm chân một cái, cửa thang máy cũng đúng lúc này mở ra, vừa muốn khom người ôm lấy tài liệu, lại bị Trác Bách Quân trước một bước, ôm lấy tài liệu, đi ra khỏi thang máy, chào hỏi với nhân viên bộ phận, rồi vẫn đi vào trong, rốt cuộc đi vào một kho hàng chuyên dụng tối tăm, đặt tài liệu . . . . . .
"Hả? Sao đèn hư rồi, cũng không sửa vậy ?" Tĩnh Đồng đứng bên cạnh cửa, ấn xuống chốt mở đèn một cái, vẫn chưa được!
"Mặc kệ đi!" Trác Bách Quân nhờ một chút ánh sáng phía bên ngoài, sau đó đi vào phòng, vừa muốn ném xuống, nhưng Tĩnh Đồng vội vã nói: "Không được không được, không thể để như vậy, anh đi trước đi, tôi muốn sắp xếp theo từng năm . . . . . ."
Trác Bách Quân nghe vậy, cũng đã thấy cô quen thuộc, ôm mấy phần tài liệu, cầm điện thoại di động lên chiếu sáng, thấy rõ năm, liền bôi đen đưa đến một cái ghế, đạp lên trên, muốn đặt trên tủ tầng hai, bất đắc dĩ thế nào, cũng không với tới, Trác Bách Quân liền bước lên cái ghế, dán vào thân thể của cô, đứng ở sau lưng cô, đưa hai tay, nhận lấy phần tài liệu trong tay cô, vừa cất xong vừa nói: "Lanh chanh láu táu, cô không đặt được, chờ người ta sửa đèn xong, cô trở lại sắp tài liệu?"
"Không được, buổi chiều tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm!" Tĩnh Đồng nói xong, lại cảm giác mình và Tổng giám lại dán gần như vậy, sắc mặt của cô đỏ lên, Trác Bách Quân vừa đặt xong phần tài liệu, vừa bật cười nói: "Sợ tôi sao?"
"Không có, không có, anh đừng hiểu lầm. . . . . ." Tĩnh Đồng bị dọa sợ đến thở hổn hển, bước xuống ghế, sau đó đi lật tài liệu khác sắp cho xong.
Trác Bách Quân nhìn cô một cái, bước xuống ghế, nhìn bên ngoài kho hàng, chợt có nhân viên làm việc đi tới, hắn đột nhiên trầm mặc vừa nhìn Tĩnh Đồng, vừa đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng đóng cửa kho hàng, sau đó nhấn nhẹ khóa tâm.
Tĩnh Đồng vẫn còn đứng bên đống tài liệu, ngây ngốc mượn ánh sáng điện thoại di động, lật tài liệu, Trác Bách Quân từng bước từng bước đi tới phía sau của cô, nhẹ nhàng bao lấy cả người cô trước người của mình, rồi vươn tay giả vờ cầm tài liệu, cúi đầu nhẹ dính vào cổ của cô, mới cảm tính nói: "Đây là năm nào?"
Vẻ mặt Tĩnh Đồng lập tức đỏ lên, trái tim phanh phanh nhảy, nói: "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không biết. . . . . ."
"Nhìn thấy rõ chưa?" Trác Bách Quân đột nhiên vươn tay, ôm chặt eo nhỏ của cô, dán vào mình, rồi cúi đầu khẽ hôn tai của cô, nói: "Nhìn rõ ràng chưa . . . . ."
"Tôi không xem, hay là chờ đèn sáng thôi. . . . . ." Tĩnh Đồng muốn nhấn ánh sáng màn hình di động, xoay người muốn chạy trốn, lại bị hai tay Trác Bách Quân nắm chặt eo nhỏ của cô, cúi đầu ở trong bóng tối vừa tìm kiếm môi của cô vừa nói: "Đừng sợ. . . . . . Mấy ngày nay không có cô, tôi rất nhớ mùi thơm trên người cô, ngốc nghếch, cô pha cà phê uống ngon nhất. . . . . ."
Tĩnh Đồng quay đầu lại, bị dọa sợ đến hết hồn, hai tay chống trước ngực hắn, nói: "Anh thích uống, nếu tôi có thời gian sẽ pha cho anh uống......., anh buông tôi ra trước, có người nhìn thấy, hiểu lầm làm thế nào? Tổng giám, anh đừng như vậy, tôi sợ. . . . . ."
"Sợ cái gì?" Trác Bách Quân vừa hôn lên môi của cô, lại bị cô một tay đẩy mình ra, phát điên mở cửa phòng, xông ra ngoài!
Trác Bách Quân đứng trong bóng tối âm u, nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô chạy trối chết, đột nhiên cười một tiếng.
Trong một phòng hội nghị Hàn thị!
Hàn Văn Hạo đang mở cuộc họp khẩn cấp! Điện thoại di động trong ngực chấn động, hắn vừa nghe báo cáo, vừa lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, xem tin nhắn, là hình của Hạ Tuyết vừa lái xe, vừa chụp, hai mắt thật to, đáng yêu nhìn mình chằm chằm, hắn tức giận vừa muốn nhấn tắt di động, lại truyền đến một tin nhắn, hắn lại mở ra xem, lại là Hạ Tuyết nhìn ống kính nhẹ nhàng chu môi hôn!
"Ghê tởm!" Hàn Văn Hạo trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục nghe báo cáo, lúc này tiếng rung lại vang lên, hắn thở dài, lấy điện thoại di động ra xem, tin nhắn nói: "Thân ái, tối nay thật không trở về sao? Một mình em ngủ ở nhà của anh, có chút sợ. . . . . . Em làm món ăn anh thích ăn được không? Về nhà đi . . . . . . Em chờ anh . . . . . ."
Hàn Văn Hạo thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn gần ngàn người trong phòng hội nghị, đang ngạc nhiên nhìn mình, hắn ho khan một tiếng, cúi đầu xem văn kiện nói: "Tiếp tục họp . . . . . ."
Lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
Hai mắt của hắn tóe lửa!