Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 549: Hắn đi rồi




Daniel mặc âu phục vàng nhạt, áo sơ mi kẻ sọc màu xanh dương, cổ áo mở ra, mặt vội vã và nghiêm túc đi tới, khi hắn đứng ở cửa, nhìn sắc mặt Hạ Tuyết tái nhợt, bị dọa sợ quá độ, cho nên tiều tụy không yên, tim của hắn đau nhói, vừa đi tới, vừa nói: "Đừng nói đến có chết có được không! Anh đã từng em đi qua Quỷ Môn Quan một lần, loại tâm tình này, đến nay anh vẫn chưa bình phục, anh đang họp, nghe nói em ngã xuống tầng lầu 100, anh sợ đến không nói được gì, em có biết mạng sống rất quý báo không ? Không thể nói đùa lung tung như vậy!"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Daniel đau lòng ngồi ở bên giường, hai mắt che dấu tình cảm, lộ ra lo lắng và đau lòng, vươn tay, khẽ vuốt ve mặt của cô, nhìn kỹ gương mặt tiều tụy của cô, nhẹ nắm hai bàn tay bị băng bó của cô, dịu dàng hỏi: "Còn sợ không? Tay còn đau không ?"
Hạ Tuyết nhìn Daniel lo lắng như vậy, cô đau lòng nói: "Không có gì. . . . . . Chỉ là lúc rơi xuống, hoảng sợ. . . . . . Xin lỗi, để cho anh lo lắng. . . . . ."
Daniel không lên tiếng, đưa mắt nhìn cô chăm chú một lúc lâu, rốt cuộc ôm cô vào trong ngực, sâu kín nói: "Đứa ngốc, chỉ cần em không có việc gì, lo lắng như vậy, cũng là hạnh phúc. . . . . . Chỉ cần em thật tốt, anh làm bất cứ chuyện gì, cũng cam tâm tình nguyện. . . . . ."
Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Daniel, cảm thụ hơi ấm trong ngực hắn, còn có tiếng tim đập mạnh mẽ, cô khẽ mỉm cười, ở trong thế giới của hắn, luôn có cảm giác rất an toàn và cảm giác hạnh phúc.
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt im lặng nhìn Daniel ôm Hạ Tuyết trong ngực thâm tình và tràn đầy yêu thương như vậy, Hạ Tuyết giống như cô vợ nhỏ, chú chim nhỏ, nép người vào trong ngực hắn, giống như kiếp trước bọn họ chính là vợ chồng, thật ra trong lòng đau nhói, không khỏi nghĩ tới anh trai.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Hàn Tổng Tài không tới xem một chút?" Daniel dùng thân phận, địa vị của người ngang hàng, ngẩng đầu nhìn hai anh em Hàn Văn Vũ, hỏi.
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt ho nhẹ, đều có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Vừa nhắc tới Hàn Văn Hạo, trên mặt Hạ Tuyết như một đống thuốc nổ! !
Daniel ngạc nhiên nhìn anh em Hàn Văn Vũ, quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, có chút hiểu ra, cười một tiếng, cũng có chút ý tứ trêu chọc nhìn Hạ Tuyết nói: "Những lời vừa rồi, là nói Hàn Tổng Tài sao ? Cưới vợ nhỏ ? Em là vợ người ta sao?"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, chuyện của mình và Hàn Văn Hạo, không cần phải nói, chắc chắn Daniel rất rõ ràng, bởi vì cô làm bất cứ chuyện gì, hắn giống như ở trong lòng của mình, vĩnh viễn bảo vệ và thương yêu.
Daniel nhớ tới lúc Hàn Văn Hạo cứu Hi Văn thì lộ ra nét mặt trầm trọng, hắn nhìn Hạ Tuyết chăm chú, mỉm cười nói: "Hãy yêu đi. . . ."
Hạ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Daniel, ngạc nhiên đáp lời: "À?"
Daniel nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, trong khoảng thời gian này, có lẽ cô gặp rất nhiều chuyện, cả người đều rất mệt mỏi, gương mặt của cô trắng bệch, một đôi mắt đẹp, tinh linh hoạt bát, thần thái phấn chấn, nhất là lúc giận và vô tội, cũng đáng yêu, đây là một đôi mắt có thần, giống như hai vì sao, mộng ão tuyệt đẹp còn đâu, hắn nhẹ nhàng vươn tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt trơn mềm của cô, chuyển đề tài, nói: "Nếu tìm được hướng đi trong cuộc đời, thì cứ yêu đi. . . . . . Giống như lúc mới gặp em, dũng cảm yêu. . . . . . Hàn Tổng Tài . . . . . . đối với hắn, anh cũng có chút hiểu, một người cam nguyện gánh chịu tất cả, theo thời gian, thật ra sẽ rất mệt mỏi, lúc này, có lẽ hắn cần có người ở bên cạnh nhắc nhở hắn, thật ra cuộc sống đáng quý là thưởng thức và thương yêu lẫn nhau, cùng dựa vào nhau . . . . . . Không cần một mình gánh chịu tất cả. . . . . . Đem đau buồn và khổ sở, chia sẽ một chút cho người bên cạnh, thật ra yêu người, cũng là một loại tôn trọng và tin tưởng. . . . . ."
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn Daniel.
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nhìn hắn chằm chằm.
Daniel nhìn ánh mắt Hạ Tuyết đau lòng như vậy, hắn im lặng, cười khẽ, hai mắt lộ ra chút dịu dàng, lại đưa tay, vén nhẹ mấy sợi tóc trên trán cô, xúc động, nói: "Em nên biết, buông tay và thành toàn, thật ra có thể để cho người yêu hạnh phúc, đây mới là tình yêu lớn nhất của anh . . . . . . Loại thành toàn này, không chỉ thành toàn cho em, còn là thành toàn cho anh . . . . . . trong cuộc sống sau này, phải dũng cảm đi về phía trước, trong tương lai ở một nơi nào đó, anh chúc phúc cho em . . . . . ."
Trong lòng của Hạ Tuyết không khỏi ấm áp, hai mắt rưng rưng nhìn Daniel, có chút ủy khuất nói: "Nhưng hắn cũng không để ý tới em, hắn không cần em nữa . . . . . ."
Daniel cười khẽ, nâng nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô, cúi đầu, cụng nhẹ lên trán cô, nói: "Đứa ngốc, phụ nữ hay nói, anh đi đi, nhưng thật ra là anh nhớ trở lại. Đàn ông có đôi khi, cũng sẽ như vậy . . . . . Thử đặt mình vào vị trí của hắn đi, sẽ hiểu hắn nhiều hơn . . . . . . thế giới của đàn ông là một ngọn núi lớn, nếu em muốn chinh phục nó, không phải đẩy nó, mà dấu chân dọc theo nó, từng bước, từng bước đạp nó đi lên, vượt qua tất cả, sau đó đi lên đỉnh núi, cùng hắn ngẩng đầu nhìn thế giới, tiếp nhận thử thách gian khổ . . . . . . Chỉ cần em nguyện ý cho ngọn núi lớn này một chút dịu dàng, cũng đã là một bức tranh phong cảnh tuyệt vời nhất rồi . . . . . ."
Trong lòng của Hạ Tuyết khẽ động, hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn Daniel, nói ngay: "Có thật không? Hắn. . . . . . Vẫn yêu em sao? Thật sự vẫn yêu em sao?"
Daniel nhìn Hạ Tuyết, hai mắt bình tĩnh, nói: "Hắn đã từng. . . . . . ở một ngày cuối thu, hẹn anh đi thưởng thức trà! ! Một người như vậy, hạ thấp mình, cầu xin anh thành toàn tình yêu của các người. . . . . . Thật ra khi đó, anh đã bị tình yêu của hắn làm cho cảm động và kinh ngạc. . . . . . Anh nắm chặt hạnh phúc của em, không buông tay, thế nhưng hắn vẫn vượt qua, không lùi nửa bước, anh hiểu người đàn ông này, bởi vì yêu em mà tôn trọng người em yêu! ! Một người như vậy, sẽ không dễ dàng buông tha tình yêu. . . . . . Bởi vì hắn yêu em, cho nên yêu tất cả mọi thứ xung quanh em. . . . . . Hãy dũng cảm một chút. . . . . . Đi về phía trước. . . . . ."
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, hai mắt nhanh chóng xoay vòng, trái tim tràn đầy tình cảm, cô nhấc chăn, tùy tiện nắm một cái áo khoác, mang dép, phát điên nắm chìa khóa xe xông ra ngoài ————
"Cô muốn đi đâu?" Hàn Văn Vũ vội gọi Hạ Tuyết!
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ đột nhiên cười một tiếng, nói: "Tôi muốn đi tìm Hàn Văn Hạo! ! Tôi muốn làm kẹo mạch nha! Kề cận cái chết cũng không thả hắn! ! Chết cũng không buông tay! ! Đánh chết không buông tay!"
"Cô muốn đi, cũng phải thay đồ chứ?" Hàn Văn Vũ nhìn cô cười nói! !
"Không muốn! ! Tôi tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi muốn giành giật từng giây với hắn! Xem như đem hắn nấu, chiên, tôi cũng muốn cùng hắn ở chung một chỗ. . . . . ." Hạ Tuyết vừa nói xong, cũng đã chạy thật nhanh ra ngoài! !
Daniel nhìn cửa phòng trống không, đột nhiên cười khẽ.
Hàn Văn Kiệt rất quen thuộc đi đến trước cửa sổ sát đất, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết, mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, khoác áo khoác, mang dép, chạy qua rất nhiều cây Dương Thụ trụi lá, chạy dưới ánh mặt trời, mái tóc tung bay, hai mắt hắn đột nhiên ươn ướt, giống như trở lại sáu năm trước, cô gái tóc ngắn hào hứng, nhìn em trai, đứng trong tuyết bay, đứng dưới ánh mặt trời sáng rực, vui vẻ cười to, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, hàm răng trắng sáng, sạch sẽ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cầu nguyện cuộc sống tốt đẹp. . . . . .
Một chiếc Lam Bác Kennedy ở trên đường chạy như bay, tốc độ 180 km/h thắng gấp trước cao ốc Hàn thị, vừa vặn nhìn thấy Tả An Na đang xách theo cặp công văn nhanh chóng đi ra, cô cười nhỏ, từ trong xe chạy đến, kêu to: "Tả An Na! ! Hàn Văn Hạo đâu? Hắn đi đâu rồi?"
Tả An Na nhìn Hạ Tuyết mặc quần áo kỳ quái, đột nhiên cười khẽ, nói: "Hạ tiểu thư. . . . . . Cô làm sao thế? Tại sao mặc đồ như vậy. . . . . ."
"Hàn Văn Hạo ! ! Tôi muốn gặp hắn! ! Tôi muốn gặp hắn ngay! !" Hạ Tuyết vội vàng nhìn Tả An Na nhanh chóng nói!
Tả An Na nhìn Hạ Tuyết, chậm rãi thu lại nụ cười, trong lòng có chút chua xót, nói: "Tổng Tài. . . . . . Hắn đi rồi . . . . . ."