Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 571: Buổi lễ trao giải (6)




Buổi lễ trao giải diễn ra kéo dài, đã phát xong giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc nhất rồi, nam phụ xuất sắc nhất, nữ phụ xuất sắc nhất, sau đó đến giải thưởng phim điện ảnh xuất sắc nhất, phim hành động xuất sắc nhất, giải thưởng sáng tác ca khúc xuất sắc nhất, hội trường đang dần tiến đến cao trào, theo từng trận vỗ tay cuồng nhiệt vang lên, rốt cuộc cũng đến cao trào nhất tối nay, kế tiếp phải trao giải diễn viên chính xuất sắc nhất! !
Người chủ trì buổi lễ một lần nữa cầm Microphone, kích động và hưng phấn đi ra nói: "Lại đến thời khắc phấn khởi lòng người nhất, một bộ phim, trên sân khấu vĩnh viễn chỉ có một vai nam chính! Một vai nữ chính! Bọn họ làm nên linh hồn của cả bộ phim, cho nên tôi hi vọng toàn trường hãy tặng cho tất cả Nam vai chính, một tràng pháo tay nhiệt liệt! !"
Khách mời toàn trường đều xôn xao nhiệt liệt vỗ tay, kích động và vui vẻ chờ đợi thời khắc hưng phấn lại tới.
Người chủ trì chờ tiếng vỗ tay dần dần lắng xuống, cầm lên Microphone, mỉm cười nói: "Phía dưới xin mời người trao giải thưởng ———— ảnh hậu xinh đẹp, người biểu diễn hay nhất tối nay ———— Hạ Tuyết, công bố giải thưởng quan trọng này!"
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, nhất là Hàn Văn Vũ ngồi ở trên khán đài, vừa nở nụ cười, vừa kích động vỗ tay cuồng nhiệt!
Hội trường tức thì vang lên khúc giao hưởng lễ trao giải xúc động lòng người, trên không trung sân khấu, đột nhiên xuất hiện một Thủy Tinh Cầu xinh đẹp, Thủy Tinh Cầu chậm rãi xoay tròn, đột nhiên giống như đóa hoa mở ra bốn phía, Hạ Tuyết mặc váy lụa dài màu vàng, mái tóc xoăn khêu gợi buông xuống, cuốn về phía bên tai trái, cả bó rũ xuống trước ngực, đeo vòng tai bạch kim hình giọt nước, tay cầm lá thư, mỉm cười vẫy tay chào hỏi mọi người ————
Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt đáp lại cô, cảm thán, hôm nay cô tạo hình đầy biến hóa, lúc chuyên gia trang điểm cho Hạ Tuyết tiếp nhận phỏng vấn, nói: "Buổi lễ trao giải Bách Hoa lần này, nói đến Giải thưởng Bách Hoa, chúng ta nhất định sẽ liên tưởng đến bốn mùa, cho nên hôm nay chúng tôi để cho Hạ Tuyết thể hiện phục trang bốn mùa, từ tạo hình ngày xuân bước thảm đỏ, đến tạo hình biểu diễn ánh trăng mùa thu, rồi đến tạo hình mùa hè trao giải diễn viên chính xuất sắc nhất, cô ấy lựa chọn váy lụa mỏng, dài, màu vàng, nhưng thật ra là tôn trọng buổi lễ, bởi vì màu vàng luôn là màu sắc nhu hòa nhất, đây là một loại màu sắc thân thiện ————
Tạo hình hoa tươi trước Thủy Tinh Cầu, chậm rãi mở rộng xuống cầu thang nhỏ màu xanh dương, Hạ Tuyết nhẹ kéo váy dài lụa mỏng, từng bước, từng bước đi xuống cầu thang ————
Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen và Daniel mặc dạ phục màu trắng cùng các hộ vệ đi về phía vị trí chính giữa của hội trường buổi lễ, sau mấy hàng ghế, ngồi xuống, cùng nhìn Hạ Tuyết thanh thuần động lòng người đi đến trước Microphone, lại một lần nữa nhìn toàn thể khách mời mỉm cười, sau đó ngọt ngào nói: "Chào các vị, buổi tối vui vẻ ————"
Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay, Hàn Văn Hạo và Daniel cũng nhìn cô, vỗ tay ————
Hạ Tuyết im lặng mỉm cười, chờ tiếng vỗ tay dần dần lắng xuống, mỉm cười cầm nhẹ lá thư màu trắng, quay Microphone xúc động, nói: "Ở trong lòng của tôi, từng người trong một bộ phim, đều là vai chính ———— Mỗi người bọn họ, đều dùng chính sức của mình, chính cuộc sống của mình, ý kiến của mình, từng vai diễn đặc sắc thuộc về mình, nhưng ———— Trong một bộ phim chỉ có thể có một vai chính, tại sao? Bởi vì chúng ta muốn tập trung thể hiện, muốn nâng lên tất cả tư tưởng của bộ phim ———— Giờ khắc này, bọn họ hy sinh, bọn họ cống hiến, bọn họ vĩ đại ———— Để cho chúng ta lại một lần nữa dành cho vai nam chính dưới khán đài, một tràng pháo vỗ tay nhiệt liệt ————"
Tất cả khách mời lại một lần nữa cuồng nhiệt vỗ tay tay !
Lúc này Hạ Tuyết mới đưa lá thư trong tay đặt trên bục trao thưởng, rồi nhìn toàn trường môt vòng khẽ mỉm cười nói: "Được rồi ———— Kế tiếp là giải thưởng Bách Hoa lần thứ 23 dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất ———— Xin mời xem trước danh sách được vào vòng chung kết ————"
Ánh đèn cả hội trường tối sầm lại, màn hình lớn tức thì sáng lên danh sách vai nam chính được vào vòng chung kết, trong màn hình, đầu tiên phát ra đoạn phim “Hạnh phúc kế tiếp” vai nam chính là Nặc Quang, trong phim xuất hiện hình ảnh cảm động, một đứa trẻ năm tuổi, đeo cặp sách nhỏ, nhìn cha khóc nói: "Cha, đừng bỏ con, con không muốn xa cha, sau này con sẽ nghe lời, con không muốn cùng mẹ và cha mới ở chung một chỗ ———— Cha, con cầu xin cha, đừng bỏ con ————"
Người cha nắm chặt quả đấm nhìn đứa bé trai kích động nói: "Tiểu quỷ! ! Con mau đi cùng mẹ đi, cha không nuôi nổi con! ! Mỗi ngày ăn rất nhiều, còn phải mua đồ chơi, còn phải ở nhà trẻ gây gổ, thậm chí kéo váy bạn học nữ ! Con đi cho cha! ! Tìm mẹ của conđi! Cha không muốn con nữa!" Nặc quang xoay người, hai mắt rưng rưng, trong trời đêm, từng bước, từng bước không đành lòng đi về phía trước ————
"Cha ————" Đứa bé trai đeo cặp sách, trong tay cầm tập tranh nhìn theo bóng lưng cha, khóc nói: "Đừng rời bỏ con ———— Hôm nay con vẽ tranh được 100 điểm, vẽ khuôn mặt của cha đấy ————"
Hạ Tuyết rưng rưng xem hết đoạn phim này, rồi cùng khách mời toàn trường vỗ tay.
Đoạn phim “Hoa Lan Trắng” đột nhiên sáng lên một con đường xa thẳm, lúc này, một trận gió thổi tới, cây Lan trắng trên đường nhẹ lay động, rất nhiều hoa trắng giống như chong chóng xoay tròn rơi xuống, có một người đàn ông, kéo rương hành lý, đi trên con phố nhỏ cổ xưa, nhìn cả con đường dường như trải đầy hoa lan trắng, nơi này mình làm tình nguyện viên ngày cuối cùng, buổi sáng sớm, khi mọi người vẫn còn ở trong mộng đẹp, hắn lựa chọn ra đi, lúc ra đi, thật cẩn thận né tránh hoa lan trắng trên đất, cẩn thận từng bước về phía trước ————
“Hạnh phúc kế tiếp” nam diễn viên gạo cội 50 tuổi, Trần Sở, hung hăng tát tai con gái, tàn nhẫn nói: "Cho con đi làm ngôi sao, đi làm nữ minh tinh, bị người ta nói xấu, nói xấu con chịu được sao? Nói con mỗi ngày phải ngủ với đạo diễn, mới có thể quay phim! Con hạ tiện giống mẹ của mình!"
"Đó là mơ ước của con! !" Con gái kích động khóc! !
"Mơ ước không đáng giá một phân tiền!" Trần Sở lập tức đẩy ngã cả bàn món ăn làm cho con gái! !
Hạ Tuyết xúc động, tiếp tục nhìn hình ảnh khác hiện lên, đó là hình ảnh trong bộ phim “Beethoven Fantasia”, trong màn hình, má trái Văn Vũ bị biến dạng, mặc quần áo thể thao, đội nón thể thao, che lại nửa bên mặt, diễn vai một người đàn ông bị bệnh tâm thần nhưng rất có thiên phú Piano, hắn có một mơ ước, đơn giản hi vọng có một ngày, có thể đứng trên khán đài, biểu diễn tất cả nhạc khúc của Beethoven cho mọi người, nhưng lại bị người tổ chức phát hiện gương mặt của hắn bị biến dạng, nên cho bảo vệ đuổi hắn ra ngoài, lúc này, ngoài trời đổ mưa to, một mình hắn ngây ngốc đứng ở trước cánh cửa lớn ngăn trở lý tưởng mình, dầm mưa, khổ sở vỗ cánh cửa, lắp bắp kêu lên: "Cho tôi vào đi! Tôi muốn thi đấu! ! Tôi muốn thi đấu! Mẹ tôi sẽ chết, bà muốn nhìn thấy tôi biểu diễn trên sân khấu! ! Cho tôi vào đi! Tôi sẽ gảy khúc nhạc Beethoven rất êm tai! ! Cho tôi vào đi! !"
Hai mắt Hạ Tuyết rưng rưng, nhìn Văn Vũ trong phim dùng sức vỗ cánh cửa thật lâu, thật lâu, vẫn không được đáp lại bất kỳ thứ gì, đột nhiên hai tròng mắt hắn đỏ lên, mất mát, tuyệt vọng đứng ở cửa, mặc cho mưa to quất vào người, cuối cùng bởi vì thời tiết rét lạnh, té ngã trước cánh cửa sắt, dường như ngủ thiếp đi, nhưng rốt cuộc không tỉnh lại ————
Cô lau lệ nơi khóe mắt, tất cả hình ảnh tắt xuống, lại nhìn mọi người tiếng vỗ tay nhiệt liệt nói: "Rất đặc sắc ———— Cả bốn người đều rất đặc sắc ————"
"Xin chờ một chút ————" Người chủ trì Khang Nam mỉm cười đi tới, nhìn Hạ Tuyết nói: "Tạm thời tôi làm bạn trai của cô nhé ———— Cùng cô câu thông một chút ————"
"Hả?" Hạ Tuyết lại đem lá thư đặt trên bục trao thưởng, thoải mái cười đùa, nói: "Tôi nhất định câu thông, chúng ta có thể từ từ câu thông, để cho bốn vị vai nam chính dưới đài chậm rãi chờ vậy ————"
Khách toàn trường cũng không nhịn được, vỗ tay nở nụ cười.
Người chủ trì cũng cười, cầm Microphone nói: "Nhưng thật ra là BTC buổi lễ phái tôi tới giám sát cô, bởi vì trong giới giải trí, ai cũng biết cô và Văn Vũ là bạn tốt ————"
"Đừng nói như vậy chứ?" Hạ Tuyết lập tức nói tiếp ngay: "Tất cả mọi người đồn tôi và hắn yêu nhau ———— Lúc ấy không có, nếu mọi người không đồn, chúng tôi sẽ yêu ————"
Tất cả khách quý đều cười lớn, vỗ tay, khen cô bạo dạn nói, Hàn Văn Vũ cũng không nhịn được nở nụ cười, cùng Tả La vỗ tay!
"Sau đó tại sao không yêu?" Người chủ trì bát quái.
Hạ Tuyết cau mày suy nghĩ một chút, không nhịn được, nở nụ cười, trong khoảng thời gian này, Daniel đã tuyên bố tin tức mình và hắn chia tay, đã có không ít tờ báo viết về tình cảm của cô và Hàn Văn Hạo, người mê điện ảnh giống như ngày càng tiếp nhận chuyện này, cô giống như nói đùa, yên lặng suy tưởng một chút, nhìn người chủ trì, nhún nhún vai nói: "Không có cách nào ———— vì tôi thích anh trai của hắn ————"
Ha ha ha ———— Tất cả khách quý đều cười chảy nước mắt, tiếng vỗ tay vang lên! !
Hàn Văn Hạo ngồi ở dưới khán đài, không khỏi sững sờ, nét mặt cười như không cười, nhìn cô, bất đắc dĩ cúi đầu, thở dài, Daniel cũng không nhịn được bật cười, cùng khách toàn trường vỗ tay.
"Tại sao lại thích anh trai người ta hả ?" Người chủ trì thật không nhịn được tám chuyện, cười hỏi.
Hạ Tuyết nhìn thoáng qua Hàn Văn Vũ dưới khán đài, không nhịn được cười nói: "Bởi vì anh trai của hắn cao hơn hắn một chút ————"
Khách quý dưới khán đài cười to, vỗ tay ! !