Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 600: Chăm sóc




Sáng sớm! Tuyết ngừng rơi, ngoài cửa sổ hoa mai, nở rực rỡ, nở rộ trong tuyết trắng phau phau một chút màu hồng.
Sáng sớm, những người giúp việc, dẫn theo cô bé Hi Văn mặc chiếc váy dài nhỏ, viền lông thỏ, mang theo cái bình nhỏ, đạp tuyết thật dầy, chạy đi hái hoa mai, Trang Minh Nguyệt lo lắng Hi Văn bị lạnh, đứng ở bên này sân, mỉm cười phân phó người giúp việc: "Chăm sóc Tôn tiểu thư thật tốt ——— Đừng để cho nó bị lạnh, lúc này, khí trời không tốt lắm, gió rất lớn"
"Vâng!" Người giúp việc mỉm cười đáp lời, liền cùng Hi Văn đi tới rừng hoa mai.
Hàn Trung Trí cũng mặc áo khoác dầy cộm nặng nề, đi ra, nhìn ánh nắng sớm, bóng dáng cháu gái chạy nhảy, ông ta không nhịn được cười một tiếng, hai tay chấp phía sau, vừa đi xuống bậc thang, vừa nhìn Trang Minh Nguyệt nói: "Theo tôi đi một chút đi, vợ chồng chúng ta đã thật lâu không có tản bộ rồi, tối hôm qua, tuyết rơi nhiều như vậy, cảnh sắc nhất định không tệ ———"
Trang Minh Nguyệt sửng sốt nhìn bóng lưng chồng đạp tuyết dầy cộm nặng nề, đi về phía trước, hai tròng mắt của bà đỏ lên, cũng mỉm cười đi xuống bậc thang, đi tới bên cạnh Hàn Trung Trí, nhưng vì bước chân quá mau, không cẩn thận té ngã, Hàn Trung Trí liền nhanh chóng đỡ bà, ở trong gió rét, nhìn gương mặt dịu dàng động lòng người của vợ, trong tròng mắt có chút dịu dàng và thiện lương, ông ta chậm rãi cười một tiếng, liền vươn tay nhẹ dìu bả vai bà, cùng bà bước đi.
Trên mặt tuyết, bước chân thỉnh thoảng quấn quít, thỉnh thoảng chồng lên nhau chung một chỗ, lưu lại dấu chân năm tháng!
Hạ Tuyết nằm ở trên giường mềm mại, tỉnh lại, cũng đã thấy Hàn Văn Hạo đứng kính toàn thân trước, mặc quần tây đứng màu đen, khoác áo sơ mi trắng, đang cài từng cúc áo sơ mi của mình, ánh nắng sớm quét vào cửa sổ, xẹt qua bóng dáng của hắn, khúc xạ trên khuôn mặt kiên nghị của hắn, hai tròng mắt xẹt qua một chút dịu dàng, hoàn mỹ như thế ——— Lòng của cô chợt tràn đầy, phát hiện loại cảm giác này, nhẹ nhàng giống như đắm chìm trong mật ngọt, nghĩ tới đây, ánh mắt cô đột nhiên mông lung, nhấc lên chăn, có chút làm nũng, đứng ở trên giường, từ sau lưng ôm lấy cổ của Hàn Văn Hạo, hôn thật sâu trên mặt hắn.
Hàn Văn Hạo cười một tiếng, nhìn Hạ Tuyết trong kính toàn thân, ôm mình, bộ dáng mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thật sự mê người, hắn vừa cài cúc áo ống tay áo, vừa quay đầu, hôn một cái lên môi của cô, thương yêu quan tâm nói: "Không ngủ thêm chút nữa?"
"Không ngủ nữa ———" Thật ra khuôn mặt Hạ Tuyết vẫn có chút lim dim, dính vào cổ của hắn, nói: "Buổi trưa phải quay một cảnh diễn đối thủ với Trầm Ngọc Lộ ———"
Hàn Văn Hạo nghe được ba chữ Trầm Ngọc Lộ, ánh mắt chợt lóe lên mãnh liệt, rồi xoay người, con mắt dịu dàng, ôm Hạ Tuyết, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua mệt như vậy, không bằng nghỉ ngơi một ngày đi, anh cho người đi tổ diễn kịch của em nói một chút?"
"Không được!" Hạ Tuyết phản đối mãnh liệt Hàn Văn Hạo ngăn lại công việc của mình, nói: "Đây là công việc của em, em phải hoàn thành nó thật tốt! Chỉ cần anh ngoan ngoãn không chọc thêm xì căng đan gì cho em nữa, vậy thì đủ rồi."
Hàn Văn Hạo nhướng mày, đột nhiên ôm lấy cả người cô, áp cô lên giường, cúi đầu, dùng chóp mũi anh tuấn mình, dán vào chóp mũi nho nhỏ của cô, hai mắt nóng rực, bá đạo nói: "Em nói cái gì? Anh chọc xì căng đan cho em sao? Còn chưa tin anh?"
Hạ Tuyết nghe vậy, liền ôm cổ của hắn nói: "Nghe nói ——— Trên thế giới này, mỗi một loại đồ đều có một thời hạn bảo đảm chất lượng! Không biết tình yêu của chúng ta có thể bảo đảm chất lượng được bao lâu?"
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, hơi ngửa đầu, suy nghĩ một chút, mới cúi đầu nhìn Hạ Tuyết thật lòng nói: "Lâu như trời, đất!"
"Tới đây!" Hạ Tuyết nghe ấm áp, dùng môi đỏ của mình, hôn môi mỏng khêu gợi của hắn, Hàn Văn Hạo cũng thuận thế hôn lên môi của cô, đầu lưỡi xông nhẹ vào cùng với cô triền miên hôn nhau, trong hơi thở phát ra kích tình cuồng nhiệt, trêu chọc toàn thân Hạ Tuyết nóng lên, hưởng thụ lồng ngực kiên cố của hắn, đè ở trên bộ ngực sữa mềm mại, truyền tới một chút cảm xúc mê người, cô vẫn đón nụ hôn của hắn, hai tay nhẹ nhàng ma sát ở sau lưng hắn, thậm chí đến cuối cùng, hai tay duỗi tới áo sơ mi của hắn, cởi xuống cúc áo thứ nhất trên cổ hắn.
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười khẽ, hai mắt hơi chớp một cái, nhẹ nhàng rời đi nụ hôn kia, nắm bàn tay nhỏ bé, chậm rãi cưng chìu nói: "Đã đến giờ, hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng ———"
Hạ Tuyết chu miệng, đột nhiên lật người một cái, đè trên người Hàn Văn Hạo, lại hôn lên môi mỏng của hắn, muốn cởi áo sơ mi của hắn, Hàn Văn Hạo cười nhỏ, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của cô, tùy ý để cô cởi từng cúc áo áo sơ mi của mình, lại đưa ra tay dò vào lồng ngực của mình, khẽ vuốt ve, như trêu chọc, dục vọng của hắn chợ bị khiêu khích, hai tay cách lớp áo ngủ mềm mại của cô, khẽ vuốt ve cái mông của cô, cuối cùng nhẹ tay vén lên váy ngủ của cô, dò vào trong váy ngủ tơ tằm khêu gợi, nhẹ xoa da thịt mềm mại trên bắp đùi cô ———
"Ưmh———" Hạ Tuyết rất yêu thích hắn vuốt ve, nhẹ thở gấp ra tiếng, Hàn Văn Hạo lập tức xoay người, đè cô lên giường, kéo áo ngủ của cô xuống, khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng trên ngực của cô, mút, đầu lưỡi trêu chọc ——— Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, ôm cổ của hắn, hưởng thụ.
Hàn Văn Hạo nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, tách hai chân của cô ra, lập tức áp vào trong thân thể cô, mạnh mẽ tiến vào, rút ra.
"A ———" Hạ Tuyết ôm cổ của hắn, để mặc cho hắn tiến thẳng vào, làm cho thân thể của mình lên xuống lắc lư theo nhịp, sáng sớm một vòng tiến thẳng vào, mang đến cho cô cảm giác hưng phấn, cô không nhịn được giơ cao đầu, hôn lên môi mỏng Hàn Văn Hạo, hai người cuồng nhiệt tiến thẳng vào, ngọt ngào ôm hôn, ngay cả chiếc giường, cũng phát ra tiếng mê tình theo nhịp điệu.
Thời gian khá dài, hơi thở hai người càng lúc càng phát ra nặng nề, Hàn Văn Hạo tiến sâu vào càng lúc càng nhanh, Hạ Tuyết nắm chặt ra giường, tách ra hai chân, kêu nhỏ———"Văn Hạo———"
"Hả?" Hàn Văn Hạo nhanh chóng tiến vào, nặng nề thở dốc, đáp lời, lại khó chịu giữa hai chân thần bí hấp dẫn của cô, mạnh mẽ nhanh chóng tiến sâu vào!
Hạ Tuyết không có cách nào nói nữa, chỉ ôm cổ của hắn, trong ánh nắng sớm, từng đợt thở gấp, lắc lư.
Buổi sáng này, hai người ngọt ngào, cuồng nhiệt bắt đầu.
Kích tình đi qua, Hạ Tuyết đến phòng tắm, tắm một cái, mặc áo len màu trắng bó sát người cổ chữ V sâu, quần ống loe màu xanh dương, áo khoác lông chồn, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đứng ở trước bàn trang điểm, cầm một chiếc nhẫn ngọc bích mười mấy Karla, đeo vào trên ngón trỏ tay phải của mình, cô đột nhiên có chút ủy khuất nhìn ngón áp út trống rỗng, trong lòng của cô hơi kêu gọi: tôi thật sự rất muốn gả cho Hàn Văn Hạo a ———
Hàn Văn Hạo đã mặc vào âu phục màu đen, từ phía sau ôm Hạ Tuyết, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngọc bích trong tay cô, hôn nhẹ chiếc cổ mềm mại của cô, cảm động hỏi: "Thế nào? Không thích chiếc nhẫn này? Để lúc nào, anh và em đi tiệm châu báu lựa chọn chiếc mới nhất?"
Vẻ mặt Hạ Tuyết hơi thất vọng, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: "Ừ———"
"Đi thôi———" Hàn Văn Hạo ôm khẽ Hạ Tuyết, hôn lên môi cô, nói: "Không nên để lỡ thời gian, anh còn xử lý một ít chuyện trong nhà ———"
"Chuyện gì?" Hạ Tuyết lập tức quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo nói.
Trên mặt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút nụ cười tà mị, nói: "Tối hôm qua ——— Có người đối với anh thế nào, đương nhiên, anh muốn chăm sóc lại cho hắn thật tốt ———"