Võ Tướng Cướp Cô Dâu

Chương 14




Kể từ ngày đó, gia nhân trong phủ thỉnh thoảng lại thấy Uất Trì Tú cùng Trầm Lâu Đậu sánh bước bên nhau. Nhiều người bắt đầu âm thầm hoan hỉ, đón chờ ngày Trầm cô nương chính thức trở thành nữ chủ nhân phủ nhà.

Sống tại Uất Trì phủ một thời gian, Trầm Lâu Đậu đương nhiên chưa quên mục đích đã đưa nàng tới nơi này. Nàng vẫn không ngừng tìm kiếm tin tức của bá mẫu Trầm Lan.

Từ lần nhìn thấy bộ sách của phu nhân trong thư phòng, nàng đã nghĩ – Phương pháp duy nhất để tìm được bá mẫu chỉ có thể là truy xét tất cả các xưởng dệt chốn kinh kỳ. Bá mẫu xuất thân từ gia tộc có tiếng về nghiệp khung cửi, nói không chừng sau khi rời khỏi Giang Ninh lại có vài nơi biết đến tên của người, thậm chí còn biết rõ về người.

“Tay nghề của tiểu thư thật tốt a!” Tiểu Tự hai tay cầm mấy kiện vải, cặp mắt sáng ngời dõi theo hành động của Trầm Lâu Đậu. Nếu không phải chính mắt trông thấy chủ tử khéo léo kết từng sợi vải mỏng manh, nàng tuyệt nhiên sẽ nghĩ tiểu thư nhà mình đã trổ tài thêu lên tấm vải ấy.

Trước đây khi còn ở Giang Ninh, do thường xuyên được chứng kiến thủ pháp điệu nghệ của tiểu thư, nên giờ đối với những chuyện này, Tiểu lục cũng không mấy lạ lẫm. Chỉ là hiện tại ít có dịp thấy chủ tử làm việc, vì vậy nhân cơ hội này, nàng liền kéo tiểu Tự đến xem để nàng ta được mở rộng tầm mắt.

Cúi đầu nhìn tầng tầng lớp lớp vải vóc rực đỏ trên tay mình, lướt qua hẳn ai cũng nghĩ chúng chẳng khác những loại vải dệt thông thường là bao. Nhưng cẩn thận coi kỹ, phía trên mỗi tấm vải đều ẩn hiện những đường vân uốn lượn tinh xảo, vừa đa dạng lại vừa đặc thù. Thử chạm tay lên mặt vải, cảm nhận độ mềm mại, thoải mái mà chúng mang lại, nàng thực tâm bội phục tiểu thư, chủ nhân của nàng quả là vô cùng tài giỏi!

Trầm Lâu Đậu mỉm cười khiêm nhường, “Đây là bí thuật của Trầm gia, nữ tử Trầm gia không ai là không thông thạo nó.”

Nàng cố ý tiết lộ ra phương thức này cũng là vì muốn nhờ Uất Trì Tú hỗ trợ. Mấy ngày trước nàng đã kín đáo nhắc hắn, nữ nhân Trầm gia đa phần đều am tường nghệ thuật dệt vải phức tạp, cầu kỳ; nghe xong lời nàng bộc bạch, hắn liền gợi ý thử mang vài tấm với kiểu cách công phu ấy ra cho những phường dệt khắp thành xem xem, biết đâu lại có người có ấn tượng về chúng?

Đem mấy kiện vải sửa sang lại thật hoàn chỉnh, nàng cùng Tiểu Tự đến gặp Uất Trì Tú.

“Trầm Lâu Đậu, sinh trưởng tại Nam Kinh Giang Ninh, Trầm gia ba đời đều theo nghiệp khung cửi. Nhờ hội thi dệt vải đầu năm, bí thuật “bàn long chức pháp” của gia tộc nàng bỗng nổi danh như cồn, nàng là nữ nhân duy nhất được chân truyền tuyệt kỹ ấy. Hai tháng trước, vì thấy được khoản lợi nhuận khổng lồ mà “bàn long chức pháp” mang lại, thêm vào đó là thánh chỉ tứ phong của Triều Đình ban cho Trầm gia, Giang Ninh chức tạo cục Trần Vĩ đã giật giây để chủ nhân Trần gia chức phường - Trần Nhã đến Trầm gia cầu hôn, thừa cơ độc chiếm bí pháp.

Người nhà Trầm gia đương nhiên không ngu ngốc, họ thoái thác không chấp thuận. Nhưng cháu Trần Nhã là Binh bộ thị lang, Binh bộ thị lang lại là con rể của Lễ bộ thượng thư, mà Lễ bộ thượng thư nào phải loại người đần độn? Việc có lợi như thế lão dại gì bỏ qua? Vậy nên lão trực tiếp tạo áp lực, ép buộc Trầm gia đồng ý hôn sự này.

Việc Trầm cô nương xuất môn tìm người thân vốn là ý của Trầm lão gia tử, lão muốn thay nàng an bài đường lui. Đồng thời nhân cơ hội này, lão nhân cũng mong được gặp lại con gái – Trầm Lan; về phương diện khác, lão hy vọng Trầm Lâu Đậu có thể đến sống với Trầm Lan, thuận tiện tránh né lũ sài lang hổ báo Trần gia.

Nghe nói ngày Trần gia tới Trầm phủ cầu hôn, Lễ bộ thượng thư cũng đi theo cùng. Một đám ác nhân khí thế bức người hùng hổ xông vào, cứng rắn muốn cướp Trầm Lâu Đậu; cũng may phút cuối lương tâm trỗi dậy, lão gia hỏa kia mới mạo hiểm ngăn chúng lại. Sau đó, Trầm Lâu Đậu vâng lời gia gia đến Trường An, những chuyện kế tiếp thì ngươi đều đã biết.” Trong thư phòng, một nam tử tuấn mỹ vừa từ tốn kể chuyện, vừa không ngừng ăn đồ ăn trong chiếc liễn trước mặt; thỉnh thoảng còn quay sang trộm đánh giá người ngồi đối diện với mình.

“Ừm.” Uất Trì Tú vuốt cằm, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, suy nghĩ trong đầu liên tục luân chuyển. Hắn thực không ngờ một danh hiệu lại có thể mang tới nhiều tai ương đến vậy.

Mấy ngày nay, tình cảm của hắn và Lâu Đậu phát triển khá ổn định. Một mặt giúp nàng tìm người, một mặt phái Ngụy Tề đi thăm dò tin tức, hắn muốn biết lúc trước ở Giang Ninh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Nói tới đây, kỳ thật Trầm gia đối xử với Trầm phu nhân cùng Trầm Lâu Đậu cũng chẳng tốt đẹp gì. Nghe đồn, cuộc sống của Trầm Lâu Đậu từ nhỏ đã vô cùng bi thảm; bởi độc nhất nàng biết tuyệt kỹ bí mật, nên người nhà họ Trầm thực quá độ bảo hộ nàng. Nói vậy còn dễ nghe chứ nói khó nghe thì chính xác là nàng bị giam lỏng, đáng thương nha!” Ngụy Tề lắc lắc đầu, tay giơ miếng bánh hoa lên thật cao, mở to mồm, thả xuống, vô tư lấy miệng tiếp đồ ăn.

Uất Trì Tú liếc xéo đầy bất mãn, hắn không muốn nghe gã thô thiển kia phê phán người nhà của nàng. Phớt lờ kẻ bất nhã trước mặt, hắn cúi đầu chuyên chú xét duyệt đống công văn mà đối phương đưa tới.

“Cứ tưởng ngươi thật sự tính xuất gia làm hòa thượng, không ngờ tướng quân đại nhân lại cư nhiên có bản lĩnh bắt cóc thiếu nữ nhà người ta về giấu trong phủ a!” Đoán định được tâm tư Uất Trì Tú, Ngụy Tề khôn khéo chuyển chủ đề, ranh mãnh nói.

Sau một hồi nghe người đối diện lảm nhảm, Uất Trì Tú chậm rãi ngẩng đầu, xem thường lườm hắn một cái, “Ta có điểm nào giống hòa thượng sao?”

“Cực kỳ giống.” Ngụy Tề sờ sờ cằm,“Chân thành mà nói, nếu không phải ngươi đối với mỹ nam như ta không một chút ý đồ thì thực tâm ta sẽ nghĩ ngươi có long dương chi phích a.” Ai quen thân Uất Trì đều biết, từ nhỏ đến lớn hễ cứ thấy nữ nhân tới gần là phản ứng của hắn lại hệt như vừa gặp quỷ, bật ngược về phía sau, thực vô cùng lợi hại!

Cũng vì nguyên do ấy, đương kim Thánh Thượng mới có thể buông tha việc mai mối cho hắn; Bằng không mặt hàng tốt như Uất Trì kiểu gì chẳng bị Hoàng Thượng lừa vào tròng, đâu còn tự do bay nhảy như bây giờ. Đương nhiên, Hoàng Thượng cũng đã sớm hoài nghi Uất Trì thích nam nhân, có lần ngài còn ngượng nghịu hỏi hắn nữa kìa.

Uất Trì Tú lạnh lùng trừng mắt, “Đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.” Long dương chi phích*? Những từ này mà Ngụy Tề cũng dám trực diện nói ra ?

Ngụy Tề khoát tay, “Thuận mồm thôi mà! À, ta vừa mới gặp qua nữ nhân ngươi trộm về, chậc chậc, bộ dạng cũng không tệ lắm! Thì ra ngươi thích kiểu cô nương như vậy?” Nhan sắc của nàng không so được với đám thiếp thất trong phủ hắn, nhưng khí chất thì hơn rất nhiều!

“Nàng có tên họ đàng hoàng, ngươi có thể gọi nàng là Trầm cô nương.” Gân xanh trên trán nổi lên, tiếng bút lông bị bóp nát vụn lách tách âm vang biểu thị chủ nhân của nó đang cực kỳ phẫn nộ.

Thức thời ngậm miệng, Ngụy Tề không dám làm càn. Hắn nào đủ bản lĩnh chọc giận Uất Trì Tú?

“Ngươi thực thích Trầm cô nương?” Im lặng chốc lát, hắn lại bắt đầu liến thoắng.

Uất Trì Tú lười đáp, cúi đầu xử lý công văn. Nếu không nể Ngụy Tề đang bị thương, mà công vụ thì đang chất đống bề bộn, hắn nhất định sẽ đem Ngụy Tề đá thẳng ra cửa.

“Nói xem, ngươi thích nàng ở điểm nào?” Không từ bỏ ý định, Ngụy tề tựa như đám bà tám thích nói dông dài, lần lữa ba hoa.

Bị hắn làm phiền, Uất Trì Tú nhíu mày khó chịu ,“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm chi?”

“Ta tò mò.” Hắn đưa ra đáp án cực kỳ hợp tình hợp lý.

Nhẫn nại nhắm nghiền hai mắt, Uất Trì Tú cố khắc chế dục vọng muốn giết người đang gào thét trong lòng. Hít một hơi thật sâu, hắn từ từ mở mắt nhìn đối phương, “Nếu ta nói, ngươi sẽ rời khỏi đây chứ?”

Ngụy Tề gật gật đầu, dù sao hắn bỏ công thu thập tin tức cốt yếu cũng chỉ vì muốn biết điều này.

Uất Trì Tú khẽ thở dài, hướng mắt đến tập sách mẫu thân để lại, “Nàng rất giống một người......”

Còn chưa nói hết câu, Ngụy Tề đã kinh ngạc chen vào.“Cái gì? Ngươi thích nàng là bởi nàng giống người khác? Trời ạ! Huynh đệ, ngươi thực quá đáng quá đi!” Ngụy Tề thảng thốt hô to, không đồng tình nhìn Uất Trì Tú; Hắn cố ý kêu ầm lên như vậy đơn giản chỉ là muốn đùa giỡn với Uất Trì.

Giờ Uất Trì Tú thực lòng muốn chạy ngay về phòng lấy bội kiếm, đem người trước mặt chém thành mười tám khối khác biệt; Đồng thời chóng vánh tính xem sẽ đưa ai đảm nhiệm cương vị dở dang của gã hay chớt nhả này. Đang phân vân nghĩ ngợi thì bên ngoài bỗng vang lên một đạo thanh âm quái dị, tựa như tiếng vật nặng rơi xuống nền đất.

Tâm cơ nhảy dựng, linh cảm được điều chẳng lành, hắn tức khắc phi thẳng ra cửa. Cửa thư phòng bật mở, Uất Trì Tú lập tức nhìn thấy thân ảnh mảnh mai đang chạy thục mạng của nàng; dưới đất còn nguyên mấy kiện vải, Tiểu Tự đang chôn chân tại chỗ, tròn mắt ngạc nhiên.

Chết tiệt! Lâu Đậu hẳn là nghe thấy mấy lời Ngụy Tề vừa nói?