[Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử

Chương 18: Đệ thập bát chương




"Ngươi là con mồi rất đẹp, đáng giá tốn chút tâm tư." Ma vương cũng không tiếc rẻ ca ngợi của mình, nhân loại này thật sự rất đẹp, trong năm tháng lâu dài, chính mình gặp qua không ít người tuyệt sắc, có thể cùng nam tử này so sánh tuy rằng rất thưa thớt, nhưng không phải không có, bất quá chưa từng có một người khắc sâu ấn tượng trong lòng mình, tựa như thời gian sau này, chính mình sẽ không quên đi, "Thật sự khẩn cấp muốn nhìn đến một khắc ngươi tâm phục khẩu phục ta kia."

"Con mồi cùng thợ săn," Đối với lời nói gần như khiêu khích của Ma vương, Khắc Lạc Duy không chút để ý, xoay người, hướng vườn hoa hồng đi đến, "Thợ săn tự đại, phải cẩn thận a, con mồi cũng sẽ cắn trả, cuối cùng là thợ săn bắt được con mồi, hay là thợ săn chết trong miệng con mồi." Khắc Lạc Duy khiêu khích ngược lại.

Một hồi trầm mặc, sau đó là tiếng cười tùy ý của Ma vương vĩ đại, "Khắc Lạc Duy a, ngươi càng ngày càng làm cho ta muốn chiếm được." Rất có ý tứ, cho dù là Thần vương cũng không dám hướng chính mình khiêu khích rõ ràng như thế, mà nhân loại này thế nhưng làm vậy.

Khắc Lạc Duy ngay cả đầu cũng không quay lại, khóe miệng nổi lên ý cười ngạo nghễ, rất tốt, Ma vương ngạo mạn, Khắc Lạc Duy • Bái Luân • Hải Nhân Lợi Hi ta cho đến bây giờ cũng không thuộc về bất luận kẻ nào, không ai có thể có được y.

Ma vương dừng cười, trong mắt chợp động quang mang, không quan hệ, chậm rãi ngoạn, với loại con mồi như Khắc Lạc Duy là phải có kiên nhẫn, từ từ làm cho y nhận thức được chính mình cường đại như thế nào, trừ bỏ cường đại, còn cái gì có thể thuyết phục người kiêu ngạo đấy. Nhân loại luôn sùng bái lực lượng, mà mình vừa vặn là tồn tại mạnh nhất của thế giới này, mà không phải là một trong.

Đi đến trong bụi hoa, nhẹ nhàng phất tay, quang huy màu lam nhạt phiêu phù ở không trung, chậm rãi hình thành giọt nước trong suốt, sau đó tựa như mưa phùn dừng trên mỗi đóa hoa hồng kiều diễm, dưới mặt trời chiếu xuống lóe ra ánh sáng thất sắc, làm nền cho thân ảnh hoa mỹ kia, đẹp tựa ảo mộng.

Ngay cả Ma vương cũng trầm mê một chút, nhân loại này đẹp không chỉ bề ngoài, cho dù hành động không phù hợp lễ nghi cỡ nào, từ y làm ra chính là tao nhã quý khí, không có nửa điểm tục tằng cùng lỗ mãng. Không phải thế gia phong mạo lắng đọng theo thời gian, cũng không phải cao quý huyết mạch truyền thừa, đó do chính từ linh hồn, tao nhã ung dung không thể xóa nhòa, tự tôn kiêu ngạo, không gì có thể làm nam tử này khuất phục, cho dù nghèo túng, cũng vô pháp thay đổi cao ngạo của nhân loại này, cho dù mặc vải thô áo tang, nam tử này vẫn là một quý công tử như cũ.

Cũng bởi phần ngạo nghễ có từ linh hồn này, mới làm chình mình càng muốn chiếm được, quả thật mình trải qua những năm tháng lâu dài, gặp những người mỹ mạo đủ để so với y, nhưng tất cả đều không có cuồng ngạo của nhân loại này, cuồng ngạo không đem mọi thứ đặt ở đáy mắt, một khắc y tháo mặt nạ xuống chính mình liền thấy được, cũng chỉ có người này, trước kia những kẻ đó mặc dù có dung mạo hơn hẳn vẫn không bằng nam tử này, đẹp thì có đẹp, nhưng nếu đứng cạnh nam tử này, mọi người cũng chỉ chú ý tới nhân loại này, mây cao ngạo cùng bùn dơ bẩn, bản chất khác nhau.

Cho nên muốn có, cho nên muốn chinh phục, đem tuyệt mỹ như vậy giấu đi, nhưng người đẹp tựa hoa hồng có gai, không dễ dàng chiếm được như vậy, bất quá, chính mình tin tưởng sẽ không thất bại, hắn là Ma giới chi vương tối cao, muốn thứ gì chưa từng không chiếm được, trước kia như vậy, hiện tại như vậy, sau này cũng như vậy, mọi thứ đều giống nhau, người cũng giống thế.

"Ngươi thật sự quá nhàn." Nhìn hành động Khắc Lạc Duy tưới hoa, Ma vương vĩ đại từ trong tuyệt mỹ lơ đãng của Khắc Lạc Duy tỉnh lại, phát giác chính mình ở trước mặt nhân loại này thất thố mấy lần, tâm tình Ma vương có chút không tốt, thất thố hẳn nên là nhân loại này, vì sao lại là mình.

"Thanh bình khó có được, nên hưởng thụ một chút." Xoay người, đối mặt bụi hoa cạnh Ma vương. "Y Tư Đặc La • Ai Lâm Nạp Hách Nhĩ." Khắc Lạc Duy kêu lên.

"Gọi ta Y Tư Đặc La là được." Ma vương vĩ đại cho phép nhân loại này xưng hô như thế với mình.

"Được rồi, Y Tư Đặc La," Khắc Lạc Duy biết phải trái, "Ngươi nói, ngươi nhàm chán sao?"

Ma vương nhíu mày, nói, "Gặp ngươi, tạm thời sẽ không nhàm chán." Trước khi gặp ngươi có nhàm chán, nếu không cũng sẽ không đi vào giới diện chủ.

Tão nhã cười cười, "Nhưng ta thật nhàm chán." Y không phải Cảnh, am hiểu khoa học kỹ thuật, chỉ cần có đủ tri thức, hắn sẽ đi thu thập, lý giải, an phận một trận, cũng không phải Khiêm, có đủ loại dược liệu là có thể an phận, nơi này cũng không phải thế giới của Đế, lạc thú tàn phá cái gì đều không có.

"Nga, ngươi cho Brad đi làm cái gì?" Ma vương lại có chút tò mò, nếu nhàm chán, tự nhiên sẽ tìm chút sự tình để làm.

"Người của ngươi trở về chẳng phải ngươi sẽ biết." Y như thế nào lại không rõ dụng ý Ma vương bảo thuộc hạ đi theo sau là gì.

"Ta cũng tham gia thế nào?" Ma vương đề nghị nói, nhìn bộ dáng người này tựa hồ rất thú vị.

"Ngươi không có hứng thú." Chuyện mình làm, đối với người như Ma vương mà nói không có nửa phần hứng thú, chính mình bất quá cũng chỉ ngoạn ngoạn mà thôi. Vì không phá hủy thế giới này, mình lựa chọn lạc thú bình thản, nhưng mà, sẽ khiến không ít người tìm tới cửa đi, vừa lúc, là sống hay chết, do chính các ngươi tự chọn. Nơi này không phải thế giới như Khiêm và Cảnh, có điều lệ pháp luật, cũng không phải thế giới của Đế, mất đi ràng buộc, nơi này là thế giới của Khắc Lạc Duy y, thế giới của lực lượng, cường giả vi tôn, cường giả có thể miệt thị pháp luật, là thường thức của thế giới này, chỉ cần đủ mạnh, muốn tiêu diệt một quốc gia thì có ngại gì. Đối với thứ không vừa mắt, y không ngại hủy hết tất cả của đối phương.

"Nói thử xem." Ma vương có vài phần tò mò.

"Chỉ là một trò chơi nhỏ, muốn làm một cái ngân hàng ngoạn ngoạn." Đem toàn bộ tài phú của thế giới này vào hết trong tay sẽ có cảm giác gì, ân, tuy rằng thiếu mấy thứ, bất quá vốn chỉ để ngoạn ngoạn mà thôi.

"Ngân hàng?" Đó là cái gì, Ma vương phát giác mình với mấy thứ nhân loại này làm ra một chút cũng không lý giải được.

"Địa phương để người ta cất tiền hoặc lấy tiền." Giải thích đơn giản.

"Không phải đã có rồi sao?" Tuy rằng không gọi là ngân hàng, bất quá nhân loại thế giới này có thứ đó rồi không phải sao?

"Có chút điểm bất đồng, ta muốn làm cho người có tiền ở thế giới này đều để vào ngân hàng của ta, trừ bỏ ngoài ngân hàng của ta, không có tổ chức cùng loại tồn tại." Ánh mắt Khắc Lạc Duy lóe sáng.

"Ngươi có huyết thống Long tộc sao?" Ma vương cảm thấy Khắc Lạc Duy hiện tại thật đáng yêu nên nghi vấn, yêu tiền như vậy, không khác Long tộc lắm.

"Ngươi nói mấy con thằn lằn xấu xí." Khắc Lạc Duy rõ ràng biểu hiện ra y chán ghét cùng khinh thường.

"Thằn lằn xấu xí?" Đối với đánh giá của Khắc Lạc Duy, Ma vương có chút không thích ứng kịp, Long tộc là tồn tại cường đại, tuy rằng chính mình cũng cường đại, bất quá thực lực Long tộc quả thật không tệ, tọa kỵ của mình chính là một Hắc Long, giống thằn lằn, bất quá xấu xí sao, ngẫm lại nếu là Ngân Long, hẳn không xấu a.

"Đúng vậy, một điểm cũng không phù hợp mỹ học của ta, chỉ bằng chúng nó cũng xứng gọi là Long." Khắc Lạc Duy ghét bỏ nói. Đối với thứ xấu xí, mình thật sự không thể chịu đựng được, tựa như Hiệp Tắc La của Cảnh, cử chỉ nhu thuận, bất quá rất xấu, mỗi lần nhìn thấy nó, chính mình đều rất bực bội. Hơn nữa sau khi gặp qua tộc Chân Long, dáng người tao nhã uốn lượng kia, vảy lóe sáng, tôn quý nghiêm nghị, khí độ không thể xâm phạm, cường đại tung hoành vị diện, trong gió mưa sấm chớp, áp đảo cùng khí thế kia thật sự khiến người khó quên, đó mới phù hợp với mỹ học của mình, cho tới này đều muốn nuôi một con, đáng tiếc, tộc Chân Long rất kiêu ngạo, muốn bọn nó bị nuôi dưỡng, bọn nó tình nguyện lựa chọn tử vong. Đối lập tộc Chân Long, nhìn nhìn lại Long tộc thế giới này, hừ, một chút cũng không giống, bất luận hình thái, tính tình, không có nửa điểm giống nhau.

"Vậy cái gì mới gọi là Long?" Ma vương phát giác số lần hiếu kỳ của mình thật sự rất nhiều, quả nhiên cùng nhân loại kia ở một chỗ không có chút nhàm chán nào, hắn càng ngày càng muốn nhanh chóng chinh phục y, làm sao bây giờ, vạn nhất mất đi kiên nhẫn, chính mình nhịn không được sẽ phá hủy y.

Khắc Lạc Duy không trả lời, chỉ nhìn bầu trời, đó là loại sinh vật trí tuệ thuộc về thế giới rộng lớn, mỹ lệ cường đại.

Rõ ràng gần ngay trước mắt, vì sao lại cảm thấy xa xôi như thế?

Ma vương có loại cảm giác này chậm rãi tiến lên, tiêu sái bước vào vườn hoa hồng, thô lỗ muốn giữ chặt người rõ ràng tâm trí không ở nơi này.

Cho dù đang nhớ lại, Khắc Lạc Duy như thế nào cho phép người không phải đồng bạn đến gần.

Băng hàn đóng ở hai chân Ma vương, tránh đi tay Ma vương, khóe miệng gợi lên vài phần trào phúng, đáy mắt lãnh khốc không che dấu, phân hắc ám thuần túy không che dấu kia làm Ma vương trầm mê, thật lâu không thể dời mắt.

Đẹp quá, so với dung mạo hoa mỹ tuyệt thế kia, hắc ám thuần túy này càng thêm hấp dẫn người khác, so với bóng đêm càng thêm thâm thúy yên tĩnh, không chút gợn sóng, đồng dạng màu đen tinh thuần cái gì cũng không tiến vào được, không phải sát ý, không phải ác niệm, chỉ bình tĩnh như vậy, bĩnh tĩnh nhìn thẳng mọi thứ, bao gồm tử vong.

"Lớn mật." Nhìn thấy quân chủ của mình bị công kích, Doro hét lớn, từ không gian lấy ra cự kiếm, chuẩn bị giáo huấn nhân loại cuồng vọng, nhìn không vừa mắt này.

"Doro." Bởi vì Doro hét lớn, Ma vương từ trong cặp mắt hắc sắc thuần túy kia tỉnh lại, đầu tiên là quát bảo thuộc hạ ngừng hành động.

Dù sao cũng là cao thủ của ma tộc, sau khi nghe được mệnh lệnh quân chủ, lập tức ngừng thế kiếm, quỹ đạo lệch khỏi mục tiêu, vung cự kiếm rơi trên mặt đất, phá tan một mảnh vườn hồng, để lại dấu vết xấu xí trên mặt đất.

"Bảy trăm kim tệ." Đối với hành động của Doro, không có nửa điểm kinh hoàng, chỉ bình tĩnh báo giá tiền đền.

"Ngươi," Đối với thói quen báo kim tệ của nhân loại này, Doro phi thường tức giận.

"Trả tiền." Ngắn gọn hữu lực, dời tầm mắt nhìn thẳng Ma vương, nhìn vẻ mặt bực bội của Doro.

"Không có tiền." Doro cũng phi thường sảng khoái.

"Vậy làm việc trả nợ." Không có tiền liền xuất lực.

"Nằm mơ." Một nhân loại cũng nghĩ muốn hắn làm việc cho.

"Doro. Làm việc đi." Ma vương đánh gãy tranh chấp của hai người, không biết vì sao nhìn hai người hỗ động như vậy, một cỗ tư vị không thoải mái liền nổi lên.

"Chủ tử." Doro vẻ mặt khiếp sợ, chủ tử lại đối xử với mình như vậy.

"Đi đem mấy thứ trên ban công thu thập." Khắc Lạc Duy nhanh chóng mệnh lệnh.

"Ngươi..." Doro nhìn nụ cười rõ ràng trên khuôn mặt hoa mỹ kia, càng nhìn càng đáng giận, càng nhìn càng giống cười nhạo, rất muốn đập vỡ khuôn mặt kiêu ngạo kia.

"Doro." Thanh âm Ma vương có chút lãnh, ý nghĩa không cho cự tuyệt.

Doro run lên, nhìn đến tầm mắt lãnh lẽo của chủ tử, không dừng lại, chiếu mệnh lệnh Khắc Lạc Duy mà làm.