[Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử

Chương 46: Đệ tứ thập lục chương




"Đã trễ thế này, ngươi còn chưa nghỉ ngơi?" Ma vương thân thiết hỏi.

"Đang muốn, ngươi xông vào." Còn bắt tay vào làm, Khắc Lạc Duy nhìn Ma vương.

"Thật có lỗi," Ma vương không có thành ý giải thích, thu liễm ôn nhu nổi lên lộ ra ngoài, thay bằng tà mị ngày thương. "Khắc Lạc Duy muốn nghỉ ngơi, Brad ngươi còn không đi xuống." Ma vương vượt quyền sai sử trí năng đi xuống.

"Chờ chủ nhân ngủ, ta tự nhiên sẽ đi xuống." Brad đối Ma vương vượt quyền vẫn không sinh khí, lễ phép đáp lại.

Ma vương nhìn Brad, Brad nhìn lại, hai người trong lúc đó tựa hồ có điện lưu sinh ra.

"Brad, ngươi đi xuống." Khắc Lạc Duy lên tiếng, không phải thỏa hiệp, mà là Ma vương dường như hạ quyết tâm, Brad không đi, hắn cũng không rời đi. Khắc Lạc Duy không có ý tưởng cùng Ma vương hao tổn, chuyện tình không chiếm được ưu việt như vậy, Khắc Lạc Duy sẽ không làm.

"Dạ, chủ nhân." Brad không có gì bất mãn nhận mệnh lệnh của chủ nhân, thân ảnh biến mất trong lều trại.

Ma vương có chút kinh ngạc ẩn thẩn cao minh của Brad, không có ma pháp dao động.

"Hiện tại, ngươi có thể ly khai." Khắc Lạc Duy hạ lệnh trục khách.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, Khắc Lạc Duy." Thần sắc Ma vương nhu hòa nhìn Khắc Lạc Duy, sau đó rời đi.

Đối với thần sắc của Ma vương, Khắc Lạc Duy vẫn không thích ứng, nhưng Ma vương muốn thế nào đều cùng y không quan hệ, y và hắn cùng nhau sẽ chỉ ở thế giới này, sau khi nghỉ ngơi của y chấm dứt, y và Ma vương cũng sẽ không còn cùng nhau, tồn tại của Ma vương sẽ chỉ từng có trong trí nhớ, không phải bởi ấn tượng khắc sâu, mà vì trí nhớ xuất chúng, làm cho y sẽ không quên mọi chuyện.

Ma vương xoay người rời đi, Khắc Lạc Duy bước đến thảm lông mềm mại trải trên mặt đất, để thân mình nằm bên trên, nhìn đỉnh lều trại bạch sắc, gì cũng không làm, gì cũng không nghĩ, bởi vì nơi này không có đồng bạn quen thuộc, cho nên không thể ngủ, bởi vì ngày qua quá mức yên ổn, tư tưởng trở nên uể oải.

Ở trong lều trại không người, yên tĩnh không tiếng động, một cỗ hoang vu tịch mịch tràn ngập toàn bộ bên trong, không người thấy được, không người phát hiện, nhưng trong cỗ tịch mịch này, lại có cái gì đó bắt đầu khởi động, đấy là hắc ám.

Khắc Lạc Duy đợi phong bạo xuất hiện, thời khắc nhiễm huyết tiến đến. Rất nhanh, không lâu nữa. Không người nhìn thấy độ cong tàn khốc nơi khóe miệng.

Ma vương ra khỏi lều trại của Khắc Lạc Duy, cũng không thèm liếc mắt tới Lai Ngang • La Lam đang chật vật lấy một cái, trực tiếp đi qua hắn. Thời điểm đến trước người Thần vương, ánh mắt có thâm ý khác nhìn Thần vương.

Vì ánh mắt ấy, Thần vương giật mình một cái, một cỗ dự cảm bất hảo đánh úp lại, lập tức xoay người, hướng lều trại An Tô Á cùng Tát Lạp chuẩn bị tốt di động rất nhanh.

Ma vương không để ý tới, bất quá trong lòng nghĩ như thế nào, ai biết.

Thain cùng Doro không hề cùng người gác đêm giằng co, đi theo phía sau Ma vương, tiến vào lều trại, chuẩn bị hầu hạ Ma vương đi ngủ.

Người gác đêm có liên quan tướng mạo do xét, thấy sự tình chấm dứt đều tự thu hồi binh khí trở lại cương vị, người thuộc về La Lam gia tộc tiến lên đem thiếu chủ còn có thể cử động về, mới An Đóa thánh nữ Quang Minh giáo đình còn đang ngủ say bởi rối loạn vừa rồi, trị thương cho Lai Ngang • La Lam, dưới vài Quang hệ ma pháp liền khỏi hẳn. Nhưng trạng thái tinh thần Lai Ngang • La Lam không tốt lắm, An Đóa nghĩ đến hắn là bị khí thế mới vừa rồi của Ma vương sở áp nên bị đả kích, khuyên giải an ủi vài câu, liền ly khai.

Nhưng Lai Ngang • La Lam biết không phải như vậy, bị thua dưới phất tay của Ma vương, hắn cố nhiên mất mát, bởi hiểu được thế giới này có nhiều cao thủ lắm, hắn cũng không quá để ý, hắn để ý là một sự kiện khác, về bạn cũ của hắn...

Ban đêm khôi phục bình tĩnh.

Trong lều trại của Ma vương, tuy rằng không cẩn thận chu đáo bằng Brad, lều trại so ra kém của Khắc Lạc Duy, bất quá, nên có đều có, bởi vì Thain phân phó qua nếu trên danh sách của mình không có mà Brad có, như vậy liền mua hai phần. Doro nghe theo, cho nên lều trại này đối với người xuất môn bên ngoài mà nói, đã là phi thường xa xỉ.

"Ta yêu một nhân loại." Ma vương ngồi ở trên ghế đột nhiên nói.

"Dạ," Doro chưa kịp phản ứng đáp lại, ngay sau đó cánh tay đang rảnh đánh vào chậu nước, nước lọt ra ngoài, chậu bị rơi xuống, Doro há to miệng, ngơ ngác nhìn Ma vương, vừa rồi hắn nghe được cái gì.

Thain còn tốt một chút, chỉ là tay đang lấy áo ngủ ra cho Ma vương run lên, áo ngủ rơi xuống, trong nháy mắt biểu tình cũng giống Doro khó có thể tin mà mở to miệng, bất quá, lập tức khôi phục lại, bình tĩnh nhặt lên quần áo, không đưa cho Ma vương, mà thu hồi, một lần nữa lấy ra một kiện.

Đối với biểu hiện của hai thuộc hạ, Ma vương vẫn chưa nói cái gì, thế nhưng đã yêu, như vậy cũng không tất yếu giấu diếm, hai trợ thủ đặc lực cũng cần thiết biết, bởi vì có một ngày hắn sẽ mang Khắc Lạc Duy về Ma giới, có Thain ở, hơn nữa với sự bảo hộ của mình, Khắc Lạc Duy sẽ không bị gì thương tổn, lúc này Ma vương đã bắt đầu lo lắng về sau.

Thain vì Ma vương lấy ra một kiện áo ngủ, đặt ở một bên.

Cung kính quỳ gối trước mặt Ma vương, Doro vẫn còn đang bị tin tức vừa rồi khiến chưa hồi thần.

"Bệ hạ, là Khắc Lạc Duy • Bái Luân • Hải Nhân Lợi Hi, đúng không?" Thain cung kính hỏi, đáp án kỳ thật Thain đã biết, chỉ xác nhận mà thôi, thời gian một năm, loáng thoáng có chút cảm giác, nhưng bởi vì thân phận của nhau, mà làm cho hắn bỏ qua càm giác kia. Hôm nay bệ hạ nhắc đến, phản ứng đầu tiên của mình chính là Khắc Lạc Duy, người này bệ hạ kính trọng vài phần.

Hắn nhìn thấy bệ hạ ở trên tay y chịu thiệt, nhìn thấy y cùng bệ hạ tranh phong đối đáp, nhìn thấy bệ hạ bao dung với y, nhìn thấy bệ hạ lơ đãng lộ ra ôn nhu với y, nhìn thấy... Nhiều bất đồng của bệ hạ tại trước mặt người kia, so với mấy ngàn năm qua còn nhiều hơn. Bệ hạ nói yêu nhân loại, trừ bỏ người kia còn có thể là ai?

"Đúng vậy." Ma vương khẳng định trả lời, chính mình biểu hiện thực rõ ràng sao? Sức quan sát của Thain luôn luôn bất phàm, có thể đoán ra là Khắc Lạc Duy cũng không khó, nhưng chính mình yêu nhân loại đủ để cho Thain biểu hiện giống như Doro, giật mình một chút, hơn nữa có thể khôi phục lại nhanh như thế, vậy chính là tâm lý mơ hồ có chút dự cảm.

"Chờ một chút, như thế nào sẽ là người kia," Tại thời gian một năm tiếp cận, Doro chịu đủ hãm hại bởi vì tên Khắc Lạc Duy mà phản ứng lại, trực giác phủ định, "Y là nam, không phải sao, bệ hạ không thích nam nhân," Với việc Ma vương yêu nam nhân, Doro cũng không kinh ngạc, Ma tộc có bao nhiêu người ái mộ bệ hạ, cả nam lẫn nữ đều rất nhiều, nữ nhân bệ hạ từng có hứng thú, nam nhân chưa bao giờ có, như vậy sao bệ hạ sẽ yêu một nam nhân, "Vì cái gì không phải thánh nữ cùng công chúa gì đó, vì cái gì không thể là các nàng?"

"Ngu ngốc, các nàng xứng sao?" Thain nhìn Doro, hỏi lại như vậy.

Doro cẩn thận ngẫm lại, đối lập lúc trước, phát hiện, quả thật chính mình đề cao hai nữ nhân kia, bất luận khí chất hay bộ dáng, trí tuệ cùng mị lực, so với Khắc Lạc Duy kém quá xa, cùng bệ hạ đứng chung một chỗ một chút cũng không xứng đôi, mà Khắc Lạc Duy, đứng bên người bệ hạ, sẽ không bị bệ hạ cướp lấy ánh sáng, cùng bệ hạ một chỗ là thích hợp như vậy.

Nhưng, chỉ cần nghĩ đến, người kia sẽ trở thành người yêu của bệ hạ, Doro có dự cảm không tốt, với chính mình.

Doro quỳ gối trước mặt Ma vương, thản nhiên hỏi nghi hoặc của mình, "Bệ hạ, vì sao sẽ yêu y?" Ma giới nhiều người như vậy không thương, vì sao sẽ là nhân tộc?

"Đúng vậy, vì sao là y?" Chính Ma vương cũng không hiểu được, vì sao là Khắc Lạc Duy? Không phải chưa gặp qua người so với y đẹp hơn, nhưng chỉ có hoa mỹ của y làm cho chính mình kinh tâm động phách, tại một khắc mặt nạ kia tháo xuống, tâm mình lập tức rung động, thân ảnh đó liền xâm nhập vào trong lòng.

Không, sớm hơn, ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy, biểu hiện tuyệt không quay đầu cùng quyết tuyệt không tha thứ của y là lúc, để lại dấu vết ngay tại trong lòng, hắn với thời điểm đấy, là thưởng thức.

Trên lôi đài, y thể hiện lực lượng chưa bao giờ từng có, thiên phú của y làm cho chính mình sợ hãi than, cũng quật khởi dục vọng muốn không chế, mà đó cũng là bắt đầu tất cả.

Chình mình đến gần y, quan sát y, vì chinh phục y, nghĩ các biện pháp, lưu ý nhất cử nhất động của y, thỉnh thoảng kinh diễm dáng vẻ của y, sợ hãi than về trí tuệ y biểu hiện ra, kinh ngạc với tất cả của y, sau đó luân hãm, lần giao dịch này, mình thua, thua thảm hại, không phải bị chinh phục, mà là thua mất tâm, chính mình đem tâm giao cho đối phương, mà đối phương lại không có cảm giác gì với mình.

Đã sớm biết đối phương lạnh lùng, nhưng nghĩ lại vừa rồi nhìn đến con ngươi bình tĩnh đó, tâm Ma vương liền nhịn không được bị ai, nhịn không được trống rỗng mở rộng trong lòng, bởi vì không nắm giữ được tâm người kia. Chợt phát hiện người kia so với chính mình còn vô tình hơn, thời gian một năm tiếp cận, mình không làm cho đối phương sinh ra một chút cảm giác để ý, chính mình ở trong lòng đối phương không một tia dấu vết, có lẽ có, nhưng đó là trí nhớ, chỉ là dấu vết từng xuất hiện trong sinh mệnh của người này.

Nhưng chính mình không giống thế, mình bắt đầu lo lắng tâm tình của y, băn khoăn ý tưởng của y, thu liễm tính cách cuồng ngạo, tỷ như hôm nay, bỏ qua tìch địch Lai Ngang • La Lam, cùng Brad khiến chính mình ghen tị. Cũng không lo lắng cho tương lai của mình, mà bắt đầu vì y an bài chuyện tương lai. Sẽ muốn bảo vệ một người, sẽ muốn...

Chính mình như thế nào lại yêu y, bởi vì tịch mịch rất lâu, thân là Ma giới chi vương, hắn đứng trên đỉnh cao, xung quanh đều là ánh mắt sùng kính, Thần vương tuy là hảo hữu, nhưng Thần vương là Thần tộc, tuy biết Ma tộc, cũng sẽ không hiểu Ma tộc, còn có ở trong mắt gã, chính mình nhiều nhất là Ma vương, là vương giả mạnh nhất thế giới này, theo việc mình càng ngày càng mạnh, ở trong mắt Thần vương chính mình thấy được vài phần cảnh giác, vài phần kinh sợ, vài phần đề phòng.

Nhưng Khắc Lạc Duy không giống vậy, ở trong mắt y, mình là Y Tư Đặc La • Ai Lâm Nạp Hách Nhĩ, không phải Ma vương, không phải thứ gì khác, cùng hắn ở chung đơn giản là một giao dịch, y không cần biết chính mình là gì, không cầu chính mình cái gì, ở trong mắt y, mình chỉ là một đối tượng giao dịch, đơn giản như thế.

Khắc Lạc Duy biết hắn là Ma tộc, nhưng chưa bao giờ đối thực lực của hắn e ngại, cặp mắt kia, vĩnh viễn nhìn thẳng chính mình, bình tĩnh làm cho hắn an tâm, hiện tại lại tâm lãnh.

Chưa bao giờ có người khiến mình thất bại như thế, chưa bao giờ có người dám cùng hắn tranh phong đối đáp, chưa bao giờ có người có thể thời điểm đối mặt hắn không rơi xuống thế hạ phong, chưa bao giờ có người có thể làm chính mình thỏa hiệp, chưa bao giờ có người sau khi tính kế mình, chính mình sẽ không sinh khí, chưa bao giờ...

Nhiều lắm. Đó là lý do, lại không phải, là lý do thương y, cũng là lý do vì sao sẽ yêu y, yêu y đến tột cùng là vì cái gì? Nhất định bắt đầu trong nháy mắt gặp nhau kia, hay vẫn là sau khi ở chung tình cảm tích lũy xuống. Bất luận lý do gì, cũng không trọng yếu, chính mình yêu người kia, đã là chuyện thực sự không thể thay đổi.

Hai Ma tộc lẳng lặng chờ, không nói gì, một lát sau, rốt cuộc đợi được đáp án của Ma vương.