[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 37




“Diêm La, ngươi đang làm cái gì?” Quân Hành Tuyệt hỏi, hắn không cần Diêm La hầu hạ, đã có người do An Thịnh an bài.

“Là việc chuẩn bị quần áo cho chủ nhân tắm rửa.” Diêm La thành thật trả lời.

“Ngươi có thể để một lát rồi làm.” Không phải vì hắn a, chính là cũng có thể chờ hắn tắm xong rồi Diêm La chuẩn bị cũng được mà.

“Không được, chủ nhân bây giờ sẽ rửa mặt chải đầu.” Diêm La cự tuyệt, chủ nhân kêu hắn chuẩn bị chính là có tính toán đi tắm rửa, mệnh lệnh của chủ nhân là ở vị trí đệ nhất, cho dù Quân Hành Tuyệt tương lai sẽ trở thành đồng bạn của chủ nhân, nhưng đó là sau này, mệnh lệnh của chủ nhân vẫn ở vị trí đệ nhất như thường, Quân Hành Tuyệt đại nhân bây giờ còn chưa có tư cách ra lệnh cho hắn, đối với Quân Hành Tuyệt đại nhân hắn chỉ có sự tôn trọng cơ bản. Còn chuyện để cho chủ nhân phải chờ đợi là không tốt, loại chuyện này không cho phép.

Nghe được Diêm La nói, Quân Hành Tuyệt đem quần áo sắp cởi chỉnh lại, chuẩn bị đi ra ngoài, Hoàng huynh muốn tắm trước thì tùy Hoàng huynh, hắn chờ một lát cũng không sao. An Thịnh cũng chỉ huy cung nhân đang định tiến vào đi ra ngoài.

Lúc này Thượng Quan Khiêm bước vào, lộ tươi cười ôn hòa nói với Quân Hành Tuyệt đang muốn đi ra, “Hoàng đệ, cùng nhau tắm đi.”

Cùng nhau tắm? Trong đầu có hình ảnh hiện lên, mái tóc đen tán loạn của Hoàng huynh, tứ chi ở trong nước cùng hắn dây dưa, miệng thở gấp gáp. Che miệng cùng mũi mình, nghiêng người đi, không để cho Hoàng huynh nhìn thấy trò hề này của hắn, chết tiệt, này chỉ là tưởng tượng mà thôi.

“Hoàng huynh.” Đem thứ gì đó trong đầu đuổi đi, lại xoay người, trên mặt đã là biểu tình bình thường, muốn đối Hoàng huynh nói không cần. Tình huống đập vào mắt khiến cho hắn không thể nói được một chữ.

Ngoại bào làm từ lụa mỏng đã được cởi ra, dọc theo cổ tay, rớt xuống trên mặt đất, xếp thành hình dạng nếp gấp, ngón tay thon dài hoàn mỹ giải khai đai lưng, sau đó một bàn tay cầm một mặt, buông ra, tùy ý nó rơi xuống trên mặt đất, tiếp theo thoát áo trắng xuống, lộ ra áo trong cùng màu, áo trắng cũng nhẹ nhàng dọc theo cánh tay rơi xuống đất. Nâng lên cánh tay kia, tháo trâm gài tóc trên đầu ra, tóc đen như thác nước mềm mại buông xuống, tựa như tơ lụa thượng đẳng, sáng bóng mê người. Đem trâm gài tóc giao cho Diêm La đang đứng một bên.

Diêm La? Diêm La còn ở đây. Lấy lại tinh thần trước cảnh tượng trước mắt, sau đó nhìn quanh bốn phía, không chỉ Diêm La, An Thịnh cùng đám cung nhân kia đều đang ở đây, như vậy bộ dáng của Hoàng huynh bọn họ đều thấy được.

“Đặt quần áo xuống, toàn bộ đều đi ra ngoài.” Lửa giận ở trong lòng thiêu đốt, bọn họ cũng dám xem, Quân Hành Tuyệt hận không thể móc hết mắt bọn họ ra, nhưng vì không muốn lưu lại trong mắt Hoàng huynh hình ảnh tàn bạo của mình, hắn chỉ có thể kìm trụ khí tức hung tàn, lạnh giọng mệnh lệnh.

An Thịnh có chút lo lắng, chính là Hoàng thượng mệnh lệnh không thể làm trái, để cho cung nhân đem quần áo lưu lại, người ngoài lui ra.

“Diêm La, ngươi cũng đi xuống.” Không hành động thêm một bước, Thượng Quan Khiêm phân phó Diêm La cũng đi xuống.

“Vâng, chủ nhân.” Diêm La mới không lo lắng, thực lực của Quân Hành Tuyệt đại nhân không uy hiếp được chủ nhân.

Sau khi mấy người dư thừa lui ra, trong bể chỉ còn lại hai huynh đệ Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt.

Thượng Quan Khiêm tiếp tục việc vừa rồi làm chưa xong, Quân Hành Tuyệt ngay tại chỗ ngơ ngác nhìn. Nội y mỏng manh lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đường cong hoàn mỹ phía dưới, Thượng Quan Khiêm quay lưng về phía Quân Hành Tuyệt, cởi ra luôn áo trong, bả vai mượt mà lộ ra trong không khí, mái tóc thật dài phủ kín cả lưng, che khuất  càng nhiều cảnh xuân. Đem tất cả những thứ che lấp trên người cởi xuống, Thượng Quan Khiêm đứng ở nơi đó.

Vì quay lưng lại nên Quân Hành Tuyệt chỉ có thể nhìn thấy những bộ phận bị tóc đen phủ lên, bả vai mượt mà, vùng eo tinh tế, hai chân thon dài, đường nét trên chân ưu mĩ. Hình thể của Thượng Quan Khiêm bởi vì nguyên nhân trước đây, không được chăm sóc tốt lắm, có vẻ mảnh khảnh, nhưng bởi vì rèn luyện nên khung xương cảm giác rất tốt, da thịt trắng nõn, cơ thể cân xứng, không có rắc rối mà là thỏa đáng đâu ra đấy trên người, hình thể hoàn mỹ.

Quân Hành Tuyệt khó nhịn nuốt nuốt nước miếng, đẹp quá, hảo nghĩ muốn cứ như vậy tiến lên ôm lấy, chỉ là không thể, gắt gao nắm chặt bàn tay mình mới có thể ức chế xúc động của bản thân. Tuyệt đối không thể, hắn từng nói phải bù đắp cho Hoàng huynh, sao có thể làm ra chuyện thương tổn Hoàng huynh. Chỉ là, rất muốn, thật sự rất muốn, dục vọng trong lòng rít gào, nhiệt lưu đã bắt đầu khởi động, tim đập gia tốc. Quân Hành Tuyệt cũng không biết mình lại có khả năng ức chế như vậy, hắn nhịn xuống.

Cưỡng chế chính mình đừng nhìn nữa, chỉ là cái hình ảnh vừa thấy lại lướt qua lướt lại trong đầu, xóa bỏ không được. Tiếng nước ào ào vang lên, Quân Hành Tuyệt biết Thượng Quan Khiêm đã vào bể. Nghiêng người đi, bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, chỉ là tự mình biết, ngón tay đều đang run, hắn hao gần hết khí lực mới khiến cho bản thân thoạt nhìn như vẫn bình tĩnh.

Thượng Quan Khiêm thấy chết không sờn, đang ngồi trong bể thì quay đầu lại. Thượng Quan Khiêm đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

“Hoàng đệ, dáng người không tồi.” Vốn là một lời bới móc nhưng từ miệng Thượng Quan Khiêm nói ra lại không có cảm giác lỗ mãng.

“Vậy sao?” Quân Hành Tuyệt biết tươi cười của mình nhất định có chút cứng ngắc, chỉ là hắn không có biện pháp. Nhanh chóng đi xuống bể, cố ý cách Thượng Quan Khiêm một chút.

Sau đó nghe được Thượng Quan Khiêm cười khẽ, “Hoàng đệ, đều là nam cả, ngươi là đang thẹn thùng sao?”

Thẹn thùng? Hắn không phải thẹn thùng, là sợ hãi, sợ hãi chính mình không chịu nổi hấp dẫn.”Không phải, chỉ là lần đầu tiên cùng người khác cộng dục (tắm chung) nên chưa có quen.” Đây là nói dối, hắn sao lại chưa cùng người khác cộng dục, đám phi tử đều từng cộng dục qua với hắn, chỉ là hắn không muốn để cho Thượng Quan Khiêm biết điều đó.

Mái tóc ẩm ướt, Thượng Quan Khiêm vốc nước lên người. Cánh tay trắng nõn mang theo hơi ẩm, cho dù có sương mù phủ quanh, nhưng hình ảnh phía trên mặt nước đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Do ảnh hưởng của nhiệt khí, hai gò má trắng ngần lại ửng đỏ, híp mắt, bộ dáng rất là hưởng thụ., khiến cho cơ thể Quân Hành Tuyệt vốn đã nóng bây giờ lại càng nóng hơn.

“Vậy sao? Ta lại là quen rồi.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên mở miệng.

“Cùng ai?” Nghĩ muốn cường ngạnh chất vấn là ai, thế nhưng hắn không thể, chỉ có thể làm bộ như không chút để ý hỏi, bàn tay ở dưới lòng nước đã nhanh chóng nắm chặt. Ghen tị, ghen tị sâu sắc thiêu đốt trong lòng, đem ngọn lửa đang bốc lên trong đầu áp xuống, Thượng Quan Khiêm đang chậm rãi khép hờ mắt không thấy được biểu tình  quằn quại trên mặt Quân Hành Tuyệt. Tưởng tượng đến việc từng có người nhìn thấy thân thể này, hoặc là những người đó cũng dâng lên dục niệm như hắn, hắn sao có thể không ghen tị, ghen tị đến mức muốn giết người, cho nên những người từng thấy đều đáng chết.

“Nhóm đồng bạn của ta. Sông nhỏ, hồ nước, chúng ta đều cùng nhau tắm rửa.” Khóe miệng có độ cung ôn nhu, một khi an toàn, tìm được nơi có nước, cả nhóm sẽ ngâm mình cho thoải mái.

“Hoàng huynh, ngươi trước kia sống vui vẻ không?” Nghe được lời Thượng Quan Khiêm nói, phần tình cảm tiêu cực của Quân Hành Tuyệt liền biến mất, câu hỏi mang theo chua sót cùng quan tâm. Nếu năm đó Thượng Quan Khiêm không rời khỏi hoàng cung, hắn cùng y hiện tại sẽ là như thế nào, địch nhân? Hay là hắn vẫn sẽ như trước lâm vào đoạn tình cảm này? Nếu không có chuyện năm đó, Hoàng huynh có phải hay không sẽ tiến tới vị trí này, hắn thì như thế nào? Đoạt vị? Hay là phụ tá đây? Hắn không biết? Những chuyện đã qua, không có nếu.

“A, thực vui vẻ.” Đuổi giết, trốn chết đối với người khác mà nói là chuyện rất thống khổ, đối Vô Xá mà nói lại là một loại lạc thú, không sợ hãi tử vong cũng không trốn tránh tử vong, đoạt lấy hủy diệt, đối người khác mà nói là chuyện tàn khốc lại là niềm yêu thích của bọn họ. Tùy ý sống, trước khi bọn họ gặp được nhau, cũng không biết con người có thể sống mà không âu lo như vậy. Cảm giác đó thật là khoái trá.

“Vậy là tốt rồi.” Quân Hành Tuyệt gật đầu, Hoàng huynh, trong cuộc sông không có ta nhưng ngươi vẫn vui vẻ, về sau ta sẽ bù đắp, cho ngươi cuộc sống càng vui vẻ hơn nữa, đây là lời thề của ta. Ta yêu ngươi, cho dù không thể, nhưng vẫn cứ yêu ngươi.

Trong dục thất im lặng, chỉ có tiếng nước từ vòi chảy vào bể, sương mù trong bể cũng càng ngày càng dày. Một lát sau, Quân Hành Tuyệt nghe thấy tiếng nước bị khuấy động, ngẩng đầu, liền thấy Thượng Quan Khiêm đứng dậy.

Tóc đen nhuận thấp (ẩm ướt + trơn bóng) được vén ra sau tai, xuyên qua sương mù dày đặc, chính là nhìn thấy thân thể trắng nõn, hai điểm màu son, bắt mắt như vậy, tầm mắt đi xuống, vùng bụng rắn chắc, phần còn lại đều đang ở trong nước, nhìn không tới, nhưng chỉ mới là như vậy, Quân Hành Tuyệt liền phát hiện hạ thân của hắn đã có dấu hiệu muốn ngẩng đầu.

“Ta tắm xong rồi, Hoàng đệ thì sao?” Thượng Quan Khiêm hỏi.

“Trẫm, trẫm ngâm thêm chút nữa.” Khàn khàn giọng nói, xoay người, không để cho dị thường nơi hạ thân bị phát hiện, nếu hắn đứng lên bây giờ, nhất định sẽ bị nhìn như một trò hề.

Thượng Quan Khiêm không nói gì nữa, Quân Hành Tuyệt đang nghiêng người đi nên không nhìn thấy trên mặt Thượng Quan Khiêm đang mỉm cười trêu chọc. Nghĩ rằng y không phát hiện sao? Loại sương mù cỡ này cùng những sóng nước chưa đủ cản tầm nhìn của y đâu. Thế nhưng, y là cố ý đấy, Quân Hành Tuyệt, chậm rãi ngâm đi.

Thượng Quan Khiêm bước khỏi bể, âm thanh rẽ nước khiến cho Quân Hành Tuyệt quay đầu, nhìn thấy người làm cho hắn nổi lên dục vọng đang cầm lấy khăn tăm lau khô thân thể, thay quần áo đặt trên bình phong rồi đi ra ngoài.

Thu hồi ánh mắt si mê, cười khổ nhìn hạ thân của mình, mình là phải động thủ giải quyết sao? Đem nó nắm ở giữa hai tay, cao thấp ma xát. Nhắm mắt lại, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh vừa mới chứng kiến, thân thể xích lỏa, mái tóc như tơ như lụa, từng đường cong hoàn mỹ, màu son mê người trước ngực, mỗi một tấc đều là hoàn mỹ, những nữ tử từng tiếp xúc trước kia không ai có khả năng so sánh được với y.

Không tự chủ được tưởng tượng ra bộ dáng của những nữ tử từng cùng mình hoan yêu đồi thành khuôn mặt của Thượng Quan Khiêm, tưởng tượng thấy chính mình ôm lấy thân thể kia, ở bên trong cơ thể y trừu động, chân người kia vòng qua lưng hắn, tay ra bức bấu lấy vai hắn, miệng tràn ra những tiếng nỉ non khiến hắn điên cuồng, ánh mắt mông lung của y, từng giọt nước mắt khoái lạc khi xuất ra.

Nghĩ đến người kia cơ thể liền như bốc hỏa, động tác trên tay nhanh hơn, lúc tới cao trào lại thốt lên cái tên cấm kỵ, “Khiêm.”

Nhìn bạch trọc dịch thể nổi lên trên mặt nước, Quân Hành Tuyệt che mặt mình, Khiêm, Hoàng huynh, trẫm có phải thực dơ bẩn hay không, dùng dục vọng nhớp nháp như vậy vấy bẩn ngươi, ngươi nếu thấy được, nhất định sẽ chán ghét trẫm phải không? Đến lúc đó ngươi còn có thể để cho trẫm trở thành đồng bạn không? Hay là dùng ánh mắt lạnh như băng chán ghét nhìn trẫm, dứt khoát rời đi. Nhưng Khiêm, trẫm thật sự đang cố gắng, cố gắng không để cho tình càm này chạm đến ngươi, nhưng là, trẫm không khống chế được. Cùng nam nhân cộng dục, không có gì để thẹn thùng cả, nhưng người kia không nên là ngươi, trẫm sẽ không khống chế được, ngươi có biết hay không, trẫm muốn ngươi, ôm ngươi, hành động của ngươi chính là hấp dẫn, muốn khiến cho trẫm phạm tội.

Cứ tiếp tục như vậy, trẫm thật sự không thể cam đoan sẽ không xúc phạm tới ngươi, cho dù chán ghét oán hận, trẫm cũng sẽ muốn có được ngươi.