Vô Ý Tình Thâm

Chương 10




“Cái này có tính là tiểu biệt thắng tân hôn không?”

Lạc Mân nằm nhoài trên người Thẩm Thời Trạm, tóc dính mồ hôi hơi ẩm ướt cọ cằm hắn, Thẩm Thời Trạm nghe vậy nở nụ cười trêu chọc cậu: “Mỗi ngày anh đều đi làm, mỗi ngày đều là tiểu biệt thắng tân hôn sao, cái mông nhỏ của em chịu được à.”

Hiếm thấy Lạc Mân không bị hắn làm cho nghẹn họng, cười ngây ngô trả lời: “Đây không phải là cách xa về mặt tinh thần sao?” Thẩm Thời Trạm xoay người nằm đè lên Lạc Mân, lại nói: “Cách một thành phố, dày vò em cả ngày rồi.”

Tình dục vẫn chưa tan đi thân thể Lạc Mân vẫn còn hơi nóng Thẩm Thời Trạm bán dựa vào đầu giường, đầu chôn trong hõm cổ cậu hít một hơi thật sâu nói: “Là quá dày vò rồi, lần sau nhốt em trong nhà không cho đi đâu nữa.”

“Vậy anh còn muốn em không về.”

Thật ra lúc Thẩm Thời Trạm đến nhà cậu, Lạc Mân đã bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy bản thân thật buồn cười, nhưng bây giờ cậu còn muốn dựa vào lý do này mà làm nũng.

“Cũng không thể không cho em về nhà mẹ đẻ, ba vợ sẽ nghĩ anh bắt nạt em.”

“… Cái gì về nhà mẹ đẻ… Thẩm Thời Trạm! Anh mới về nhà mẹ đẻ!”

Thẩm Thời Trạm thoải mái cười vài tiếng, Lạc Mân cảm giác khoang ngực sau lưng chấn động, không thích tư thế này chút nào.

“Buông em ra, em muốn hôn nhẹ.” Cậu giãy dụa muốn xoay người.

Thẩm Thời Trạm lại đặt cậu lên giường, nhìn cậu nói: “Em không nhận mình là vợ anh, tại sao còn muốn anh hôn em?”

Có người không biết là không muốn chết thì sẽ không phải chết, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng Thẩm Thời Trạm một cái nói: “Anh là vợ của em.”

Đây là vuốt râu hùm, Thẩm Thời Trạm đè cậu xuống, dạy dỗ cả buổi tối đến tột cùng ai mới là vợ ai.

Chớp mắt kỳ nghỉ hè đã qua hơn nửa, Lạc Mân cũng không về nhà ngủ qua đêm nữa, chỉ thỉnh thoảng ban ngày về nhà ăn vài bữa cơm. Cũng may mẹ Lạc đối với đứa con này không bận lòng lắm, thỉnh thoảng đến thăm cậu một chút, thấy cậu được nuôi như châu báu nên cũng yên lòng.

Thời tiết vẫn rất nóng bức, hai tầng kính chặn lại tiếng ve kêu, nhưng vẫn có vài tiếng lọt vào trong nhà, nghe như là từ mộng cảnh xa xôi truyền đến.

Lạc Mân ở vườn hoa nhỏ chơi với Husky, người làm đứng nhìn từ xa, sợ nó không cẩn thận làm cậu bị thương. Thật ra Husky sẽ không cắn Lạc Mân, nhưng Thẩm Thời Trạm vẫn lo lắng, sợ cậu vô ý làm đau nó, tuy rằng nó không chủ động cắn người, nhưng động vật trời sinh bản năng tự vệ, mà chính nó cũng không khống chế được.

Mọi người đều phải để ý không cho nó tới gần vườn hoa trong nhà, nhưng chó con của Lạc Mân lại khác, tuy rằng nó rất thích chạy đến vườn hoa nhỏ, thế nhưng cũng không chạy loạn cào loạn, ghé vào bồn hoa trước mặt nhìn một hồi, nghe một chút, lại đi dạo xung quanh, đến xem bồn hoa khác.

Lạc Mân đắc ý khoe khoang với Thẩm Thời Trạm, nói chó con của cậu cũng biết thường thức.

Thẩm Thời Trạm cười cười không nói lời nào, đi vài bước đến trước mặt Husky, Husky đang gặm xương nhìn thấy Thẩm Thời Trạm, xương cũng không cần, chạy như bay trốn sau lưng Lạc Mân ve vẩy đuôi.

“Chó của em thật giống em, nhìn thấy anh là sợ.”

Lạc Mân trong lòng không phục, thầm mắng Husky, chỉ ngón trỏ vào trán nó dạy bảo: “Thẩm Thời Trạm có gì đáng sợ? Hả? Không có tiền đồ!” Nói xong hầm hừ đi mở tủ lạnh lấy kem, mới vừa mở ra một khe nhỏ, đã bị Thẩm Thời Trạm từ phía sau cậu đóng lại: “Phần hôm nay hết rồi, muốn ăn thì ngày mai ăn.”

Lạc Mân đến gần lấy lòng hôn lên khóe miệng Thẩm Thời Trạm, lôi tay áo của hắn làm nũng: “Đi mà… Ăn một cái nữa thôi… Có được không…”

Thẩm Thời Trạm không hề bị lay động, cúi đầu hôn cậu lại kiên quyết từ chối nói: “Không được.”

Lạc Mân sắc dụ thất bại, đương nhiên không chịu để cho hắn hôn, đẩy hắn ra xoay người đến thư phòng, trong miệng cằn nhằn: “Dùng sắc dụ người, sắc suy người cũng không cần a a a a a a a.”

Thẩm Thời Trạm đi theo sau cậu lên lầu, Lạc Mân đợi trong thư phòng một lúc lâu cũng không thấy người vào, chịu đựng lại chịu đựng, vẫn là lấm la lấm lét ra ngoài tìm người.

Cuối cùng tìm thấy Thẩm Thời Trạm trong phòng ngủ, hắn đang xếp đồ vào một cái vali không lớn lắm, Lạc Mân nghĩ hắn phải đi công tác, lại gần nhìn toàn bộ là quần áo của mình. Lạc Mân ngồi ở bên giường ngẩng mặt mặt lên trừng Thẩm Thời Trạm, hắn ôm cậu buồn cười nói: “Nhìn xem hôm nay là ngày mấy, ngày mốt em phải đi thực tập rồi.”

Nói đi thực tập, nhưng thật ra là dã ngoại khảo sát. Lạc Mân là sinh viên ngành sinh vật, ngành này hằng năm sau kỳ nghỉ hè thứ hai phải tụ tập trước nửa tháng đến Tần Lĩnh xa xôi thực tập.

Tần Lĩnh – sông Hoài là một tuyến ranh giới bắc nam quan trọng trên bản đồ đất nước, hệ sinh thái ở đây rất phong phú, đối với sinh viên bọn họ mà nói, đi khảo sát một chút thực tế hơn ngồi một chỗ đọc sách nhiều. Lúc này Lạc Mân mới nhớ tới, thời gian trôi thật nhanh, cậu cảm thấy mình chưa dính Thẩm Thời Trạm bao lâu, lại sắp khai giảng rồi.

“Thực tập thôi mà sao lại mang nhiều đồ như vậy?”

“Trong núi ẩm ướt nhiều muỗi, nếu không mang theo, lúc nó cắn em em chỉ biết khóc.”

“Em mới không khóc… hừ…”

Lạc Mân vui vẻ phủi tay, ngồi ở bên giường đá chân, mỗi lần đá cao hơn một chút. Có lúc Thẩm Thời Trạm đi qua trước mặt cậu, cố ý bị cậu đá trúng, cậu liền vui vẻ cười không ngừng.

Thẩm Thời Trạm bất đắc dĩ nhìn cậu nói: “Ngốc như vậy, chưa đến chỗ thực tập, đã bị người ta bán.”

Xếp đồ vào vali xong, Thẩm Thời Trạm cũng đi tắm rửa sạch sẽ, kéo Lạc Mân vào thư phòng thu thập bài tập, phân loại tư liệu cần nộp khi khải giảng cẩn thận rồi bỏ vào túi giấy. Báo cáo thực tập kỳ nghỉ hè và nguyện vọng làm việc đều là công ty Thẩm Thời Trạm cấp, nguyện vọng làm việc, Lạc Mân tự mình làm suốt mười lăm tiếng. Phải đi thực tập mười ngày, cậu tính toán đâu ra đấy cũng phải đi năm ngày.

Lúc đầu Lạc Mân rất tình nguyện đến công ty với Thẩm Thời Trạm, vừa bắt đầu cũng không cần đến văn phòng Thẩm Thời Trạm, hằng năm Thẩm thị đều bỏ ra một số tiền lớn làm từ thiện, tìm cho cậu một viện dưỡng lão để làm việc rất dễ dàng. Có thể sau khi Thẩm Thời Trạm biết các bà trong viện dưỡng lão đều nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho Lạc Mân thì không cho cậu đi làm nữa.

Lạc Mân cũng vui vẻ dính lấy Thẩm Thời Trạm, dứt khoát nghe theo hắn, văn phòng Thẩm Thời Trạm có thêm cái bàn nhỏ, mỹ danh viết: Trợ lý đặc biệt.

Đáng tiếc trợ lý đặc biệt ngày đầu nhận chức, đã bị ông chủ đặt lên bàn làm việc mới tinh trừng phạt một hồi đến nỗi hai chân run run đi không được. Cậu nằm úp sấp trên giường trong phòng nghỉ ngơi khóc chít chít mà mắng: “Chủ nghĩ tư bản cầm thú, không chỉ nghiền ép mồ hôi và máu của người lao động, còn nghiền ép tinh dịch của người ta.”

Thẩm tổng cảm thấy trợ lý đặc biệt phải thỏa mãn nhu cầu đặc biệt của ông chủ. Hơn nữa, mình sao lại là cầm thú, mình liên tiếp nhận giải tích cực đóng thuế bốn năm năm còn gì, ngọn lửa chính nghĩa của ông chủ Thẩm bùng lên, đè trợ lý Lạc trên giường, dạy dỗ một phen, dùng sức chứng minh mình trong sạch.

Trong lòng Thẩm Thời Trạm nghĩ cảm giác đùa Lạc Mân trong văn phòng rất tốt, bởi vì xấu hổ và căng thẳng Lạc Mân vô cùng mẫn cảm, vừa tiến vào đâm vài cái đã thở gấp không chịu được, âm thanh mềm mại đè nén không được rên rỉ ra tiếng, câu dẫn hồn phách của hắn bay đi mất.

Vì vậy tối hôm đó Thẩm Thời Trạm rủ lòng từ bi, tha cho Lạc Mân bị lăn hai trận đang mệt đến run rẩy, ôm người vào lòng vuốt ve yên tĩnh ngủ một giấc.