Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1401




Chương 1401

Hy Nguyệt làm sao có thể biết được suy nghĩ của cô ta, nhìn thấy Lục Lãnh Phong từ trên tầng đi xuống, cô liền chào hỏi, tươi cười nói: “Em còn tưởng là anh không về?”

“Anh đến trước em một lúc.” Lục Lãnh Phong cưng chiều hôn lên trán Hy Nguyệt.

Tư Mã Ngọc Như từ xa nhìn thấy, ánh mắt đầy ý giễu cợt.

Lục Lãnh Phong giả bộ cũng thật giỏi, không hổ danh anh ta là một kẻ lợi hại, lừa gạt Hy Nguyệt nhiều chuyện như vậy.

Bà cụ và thím hai, thím ba đã từ núi Võ Đang trở về. Tinh thần bà cụ có vẻ rất sảng khoái, phấn chấn, giống như vừa được tắm trong không khí thần tiên.

Cuộc họp đại gia đình được tổ chức vào sáng thứ bảy, do Hy Nguyệt chủ trì. Chú hai, chú ba và cả gia đình nhà ông hai Lục đều đến, những thành viên trong gia đình đang ở nơi khác không thể có mặt cũng đã tham gia cuộc họp qua video.

Khi chú họ bước vào, ông ta lập tức ôm lấy người tình của mình rất tình cảm. Người thứ ba kia có vẻ ngoài rất quyến rũ, lời nói thì thầm nhỏ nhẹ. Hy Nguyệt nhìn chỉ cảm thấy buồn nôn. Sắc mặt của thím họ và con trai vô cùng ảm đạm. Nếu không phải nhà họ Lục còn có nội quy dòng họ, vợ cả không sai cũng không thể bước vào nhà, chú họ cũng đã sớm ly hôn với thím họ để cưới người tình của mình rồi.

Hy Nguyệt nghe nói ông hai hồi trẻ rất phong lưu. Xem ra chú họ đây chính là do di truyền. Trong cuộc họp mỗi người đều được nêu lên ý kiến của mình.

Ông hai Lục và bà hai Lục đều đồng ý rằng con trai nên lấy vợ lẽ vì bọn họ không muốn cháu trai phải lưu lạc bên ngoài. Người phụ nữ làm vợ và người phụ nữ làm mẹ lập trường luôn luôn khác nhau. Nói cách khác đó chính là nói dễ hơn làm.

Hy Nguyệt tin rằng, nếu ông hai Lục muốn cưới vợ lẽ thì bà hai Lục nhất định sẽ không đồng ý,

Trên mặt bà ba có chút giễu cợt: “Thím hai, tôi nhớ không nhầm ngày trước ông hai cũng dẫn về một người phụ nữ, nhưng bà lại muốn chết muốn sống không cho cô ta bước vào cửa, bây giờ sao lại biến thành như này rồi.”

Khóe miệng bà hai giật giật: “Không phải tôi còn suy nghĩ cho đứa nhỏ đáng thương kia trước sao, dù sao đó cũng là cháu của tôi, làm sao có thể để nó lưu lạc bên ngoài, không thể nhận họ hàng tổ tiên của mình.”

“Được rồi, mẹ thật sự đã thông suốt được như vậy. Sau này này nếu như bố chồng mang một cô vợ lẽ về, vậy cả nhà chúng ta xếp hàng hoan nghênh.” Thím họ tức giận nói.

Sắc mặt bà hai bỗng dưng trắng bệch: “Cô đang nói cái gì vậy chứ, tôi dù gì cũng là mẹ chồng cô, cô đây là muốn cãi lại lời người lớn sao?”

Khóe miệng thím họ nhếch lên: “Bố chồng cũng không phải không có người phụ nữ khác ở bên ngoài.” Giọng nói của thím rất thấp, giống như đang lẩm bẩm, nhưng tiếng nói cũng không quá nhỏ.

Hy Nguyệt hít sâu một hơi.

Thật không ngờ tới, ông cụ hai đã gần này tuổi rồi còn ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm. Cái này gọi là tính cách phong lưu, bảo kiếm vẫn chưa già hay sao chứ? Chắc chắn là không cần dùng đến thuốc à?

Ánh mắt chú họ hung dữ trợn tròn nhìn thím họ, mặt mũi tràn đầy vẻ ghét bỏ. Người phụ nữ ngày càng xuống sắc do tuổi già.

“Cô im miệng cho tôi, xúc phạm bố mẹ chồng là phạm vào điều bảy, coi chừng tôi để cho xéo đi.”

Thím họ vừa tức giận vừa đau khổ, nhưng nửa lời cũng không dám nói nữa.

Hy Nguyệt cười nhẹ: “Chú à, nhà họ Lục chúng ta không có cách nói này. Trong cuộc họp đại gia đình, mỗi người ai cũng đều có quyền nói, nếu chú không để cho thím nói thì cuộc họp này sẽ không thể tiếp tục.”