Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 44: Anh chỉ ngủ một chút




Cách đây vài tiếng, hắn ngồi trong xe, trầm luân nhìn hàng xe cộ dài ở trước mặt. Khung cảnh hỗn loạn, tiếng còi xe vang liên hồi. Chiếc điện thoại trong túi rung lên. Hắn nhấc máy, nhưng vẫn không nói một lời nào. Đầu bên kia, giọng của A Thần vang lên có chút cấp bách:

- Tiểu thư vừa gọi! Anh nên nhanh lên chút!

- Cạch! - Lãnh Phong tái mặt, vứt điện thoại sang một bên, hắn lấy áo khoác mở cửa bước ra ngoài.

Không thể, hắn nếu cứ đợi ở đây sẽ mất rất nhiều thời gian. Khi đó đến nơi nàng chắc sẽ đi khỏi rồi.

- Vy, xin em. - Hắn nói nhẹ, bắt đầu chen vào đám người đang đi lại trên vỉa hè.

Căn hộ của nàng cách đây chỉ khoảng một dãy nhà, Lãnh Phong dừng lại, hắn không biết mình đã chạy bao lâu, tất thảy gan phổi hắn nóng ran, khó chịu vô cùng.

- Đoàng!!

Viên đạn găm sâu vào vai hắn, máu tươi bắt đầu loang lổ trên áo. Hắn đen mặt, nhìn lên phía nóc tòa nhà đối diện bên kia, dễ dàng phát hiện ra tên áo đen đang đứng ở đó rủa:

- Chết tiệt!

- Ah! - Viên đạn đi khá sâu vào vai khiến hắn không thể cử động tay mình. Bỏ qua hai tên bắn tỉa ở trên đó, Lãnh Phong cố gắng đi về phía khu căn hộ nàng.

Giờ phút đó, hắn chỉ muốn gặp duy nhất một mình nàng. Mà giờ, ngay cả một cái nhìn nàng cũng không muốn.

Khuôn mặt Lãnh Phong tái nhợt lại, miệng vết thương càng lúc càng nhiều máu. Cho dù vết thương ở vai, không ảnh hưởng tính mạng mấy, nhưng đã lâu như vậy... Hắn ôm chặt vai, miệng khẽ run run:

- Vy...

- Rầm!! - Tiểu Vy đóng chặt cửa, khuôn mặt trắng bệch đầy sợ hãi.

Ở đây, chỗ nào cũng có máu. Nàng kinh hãi, có ai đến tìm nàng đâu? Có... Lãnh Phong hắn đến.

- Phong!! - Nàng bật dậy, vội chạy ra ngoài sân, hi vọng có thể tìm thấy hình ảnh của hắn.

- Phong! Anh ở đâu? - Thân thể nàng run rẩy cực độ. Hắn.. sẽ không bao giờ hạ thấp mình để nói được những câu vừa rồi.

"Phong, anh sẽ không sao. Phải không?!"

- Vy..? - Hắn ngồi dựa vào gốc cây, trong vô thức nghe được tiếng gọi của nàng, thần trí liền quay lại.

Thật mệt mỏi! Trời quá lạnh, nàng rùng mình, đôi chân đã đau nhức không thôi, hắn đâu rồi?

Một thân ảnh nam nhân mặc bộ vest đen đang ngồi dựa vào gốc cây. Tiểu Vy sững người, ánh mắt đầy kinh hãi khi người hắn đầy máu.

- Lạc Lãnh Phong!!

---------------------------------------------------------------------------------------------

Đường Hi ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

- Sao giờ hai người mới nói cho chúng tôi biết chứ?

Tiểu An im lặng ngồi cạnh cửa sổ. Mới đây thôi, cô cùng Đường Hi vừa từ máy bay đi xuống đã nghe tin em gái mình và Lãnh Phong đã trừ bỏ hôn ước. Cô thì không lo gì mấy việc nàng bỏ đi, nhưng là hiện giờ hắn đã đi tìm nàng. A Thần bạn thân của nàng cũng đã nói hắn đến nơi, nhưng là thật lâu chưa thấy hắn điện lại, tất cả cuộc gọi của mọi người đều lưu vào hộp thư thoại.

- Họ chắc xảy ra chuyện gì rồi. - Lục Quân ngồi cạnh Đường Hi, kê máy tính lên đùi làm việc. Đã nửa giờ rồi, dấu hiệu của hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, và nó nằm ở giữa đường giao thông nữa. Hắn không có mang điện thoại theo sao?

- Ta lập tức bay sang thành phố D. Thời gian rất ngắn, chúng ta rất nhanh sẽ đến được đó. Chuẩn bị nhanh nào! - Khải Bình gác điện thoại sang một bên, nói với ba người kia.

- Khải Bình, Lục Quân! Từ Trí hắn đã tỉnh! - Một người mặc áo blouse trắng gõ cửa đi vào nói với anh.

- Tốt!

Trên hành lang dài, Từ Trí cùng Lục Quân bốn mắt nhìn nhau. Từ Trí, hắn không hề đơn giản như hai người nghĩ. Từ lâu, hắn đã ngấm ngầm vạch trước kế hoạch dành tặng cho Lãnh Phong, muốn biết trước còn điều gì sẽ xảy ra, chỉ còn đợi ngày hắn tỉnh lại.

- Từ Trí! Anh còn nhớ chúng tôi chứ?

Đối diện qua song sắt lạnh lẽo, Từ Trí mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ, tóc tai rối xù.

- Sao rồi? - Giọng hắn có chút khàn khàn, chứa đầy mỉa mai.

- Anh có gì nên nói không? - Khải Bình khoanh hai tay nhìn hắn.

- Tiểu Vy, cô ấy đâu?

- Cô ấy và Lãnh Phong đã hủy bỏ hôn ước! - Lục Quân sắc mặt lạnh tanh, cầm tờ báo của hai tháng trước ném trước mặt hắn.

Từ Trí liếc qua nội dung tờ báo. Khóe miệng nở nên một nụ cười quỷ dị:

- Ha ha!! Coi như vẹn đôi đường!

- Ý anh là gì? - Khải Bình nhíu mày thật chặt.

- Là gì ư? Hah! - Từ Trí hừ lạnh một tiếng.

- Ngày hôm nay, tên bắn tỉa mà tôi thuê sẽ giết anh ta!

Từ căn phòng được cách ly đặc biệt, Lục Quân cùng Khải Bình vội chạy ra, khuôn mặt trắng bệch đầy lo lắng.

Từ Trí dựa vào khung sắt lạnh. Đúng vậy, hắn đã sớm bày việc này, nếu hắn không có được nàng, thì không ai có được nàng cả. Là lúc mà Từ Trí sắp giết nàng, nàng vẫn là nhớ đến cái tên Lãnh Phong. Nàng hận hắn vậy sao?

- Haha!! Tiểu Vy!! - Từ Trí ôm đầu cười lớn.

- Hahaha!! Tất cả sẽ chết!! Haha!!

Trong căn phòng, vọng ra tiếng cười lớn của nam nhân. Tiếng cười man rợ, quỷ dị, hắn vốn đã không còn nhân tính người...

Cảm nhận được thân thể nàng run rẩy lên từng hồi, Lãnh Phong cười gượng, đưa tay vuốt mái tóc nàng nói:

- Vy... Đừng như vậy...

Nàng vẫn khóc nức nở, chiếc váy trắng đã bị vấy máu ướt đẫm.

- Vy.. thực xin lỗi! - Hắn hôn lên cái trán nhẵn mịn của nàng, nở một nụ cười mãn nguyện.

- Sẽ không sao đâu! Anh sẽ ổn mà! - Tiểu Vy run run nắm chặt cánh tay của hắn nấc nhẹ.

- Vy Vy, anh vẫn ở đây! Anh vẫn ở cùng em... - Lãnh Phong đưa tay gạt đi nước mắt nàng.

- Em từ lâu, vẫn mong anh đến..

Hắn cười nhẹ, cơn đau từ bả vai ngày càng mãnh liệt, miệng vết thương đã nứt toách ra, ứa máu ngày một nhiều thêm. Hắn cảm thấy lồng ngực như bị đốt cháy, nóng nực khó chịu.

- Anh không sao chứ? Cố đợi thêm chút nữa đi... - Không! Hắn không thể cứ thế mà rời xa nàng. Hắn sẽ không chết! Không chết đâu!

- Vy Vy... Anh sẽ ngủ một lúc, được không? - Hắn đặt lên môi nàng hôn nhẹ, mồ hôi lạnh ngày càng nhiều.

- Không! Không muốn! - Tiểu Vy lắc đầu. Nàng không ngu ngốc, hắn lừa nàng!

- Vy Vy, hiện giờ anh đang rất mệt.. Anh sẽ ngủ một chút, cơn đau sẽ bớt dần.. Không phải sao? - Một thoáng ẩm ướt trên mắt hắn.

Bảo bối, đã làm em đau khổ suốt thời gian qua rồi...

- Anh sẽ tỉnh dậy khi mọi người đến, phải không?

Hắn trầm luân, cánh môi càng lúc càng tái nhợt, giọng nói run run vang lên:

- Sẽ, anh sẽ tỉnh dậy. Nhưng anh muốn em nói em yêu anh... như vậy, sẽ dễ ngủ hơn...

- Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh!! Nếu anh yêu em, xin anh hãy làm đúng lời hứa của anh! Anh phải tỉnh lại! - Nàng ôm chặt hắn, đôi mắt mờ đi vì hơi nước.

Lãnh Phong khẽ nhắm mắt thở dài.

Bảo bối, anh lại phải lừa dối em rồi...

Hắn nhớ một ngày, thân ảnh một người con gái mặc đồ màu trắng hồn nhiên chạy nhảy ở trong vườn kính...

Hắn nhớ một ngày, nàng say rượu vào nhầm phòng hắn theo như kế hoạch...

Hắn nhớ một ngày, nàng bị trúng đạn, hắn đã đau khổ biết chừng nào, chăm sóc nàng suốt một năm dài chờ nàng tỉnh lại khỏi cơn hôn mê thực vật...

Hắn nhớ một ngày, nàng đẩy hắn xuống hồ, khuôn mặt hiện ra một nụ cười má núm đồng tiền xinh đẹp...

Hắn nhớ...

- Phong?! - Nàng sững người nhìn hắn, hắn không hề động tĩnh, hơi thở yếu dần.

- Phong à! - Tiểu Vy ôm chặt hắn, tiếng nức nở ngày một lớn.

- Làm ơn... Em không muốn... - Nàng hối hận rồi mà! Nàng hối hận thật rồi mà! Nàng nên mở cửa cho hắn, nàng không nên nặng lời với hắn, càng không nên đuổi hắn đi.

- Hắn chết chưa? - Một giọng nói nam nhân vang lên.

Nàng kinh hãi, vội ôm chặt hắn vào lòng.

- Các anh là ai?

- Nếu có cơ hội, cô sẽ biết! - Tên nam nhân to lớn mặc áo vest đen đi trước rút ra cây súng chĩa vào phía nàng.

- Làm... Làm gì? - Sắc mặt nàng tái nhợt. Mấy người này định làm gì nàng? Nàng nếu bị thương, ai sẽ bên cạnh Lãnh Phong?

- Đoàng!!!