Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 17: Cậu bé bị khi dễ là ai?




Trần Vũ Tịch gật đầu: "Thầy Đường, thầy dạy môn gì ạ?"

"Tôi dạy ngữ văn!" Đường Dật cười nói.

Trần Vũ Tịch và Đường Dật bước vào lớp khi tiếng chuông vào học vang lên, vừa bước vào phòng học đã nghe hàng loạt tiếng hoan hô bên dưới.

Xem ra Đường Dật cũng rất được ngưỡng mộ ở đây a.

"Các bạn học, hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn học mới, về sau mọi người hãy trợ giúp lẫn nhau. . . . . ."

Khi Đường Dật giới thiệu, thì sự chú ý của Trần Vũ Tịch đều tập trung vào một cậu bé ngồi trong góc phòng học, cậu ta không phải là người vừa rồi bị người ta khi dễ ở bên ngoài sao? Nhưng cậu vẫn ngồi trong góc, cúi đầu, hoàn toàn không nghe Đường Dật nói chuyện.

Sau đó Đường Dật kêu Trần Vũ Tịch tự giới thiệu về mình.

Giới thiệu xong, Trần Vũ Tịch liền đi về chỗ ngồi của mình, bởi vì mới tới, cho nên sắp xếp tạm thời một vị trí, trùng hợp lại ngồi bên trái một nam sinh.

Vốn các nữ sinh trong phòng học đang nhỏ giọng thầm thì, bây giờ lại biến chuyển thành nam sinh trong cả lớp vỗ tay.

Cũng không biết là người nào khơi mào, Trần Vũ Tịch cười cười xấu hổ, không cần nhiệt tình như vậy chứ!

Đường Dật bắt đầu dạy học, tiết thứ nhất Trần Vũ Tịch hoàn toàn đắm chìm trong trong ký ức, nhớ tới thời trung học của cô, thật sự tốt đẹp!

Toàn là các cô bé cậu bé, nhưng cũng là chuyện tốt, đó chính là mãi mãi đều không cần lớn lên mà lo lắng.

Sau khi tan lớp, bạn học ngồi xung quanh Trần Vũ Tịch vây cô lại.

Nhưng đa số vẫn là nam sinh ở độ tuổi còn nghịch ngợm! Một người như cô, mà cũng có thể được hoan nghênh như vậy.

Lúc nghỉ trưa, Trần Vũ Tịch vừa đứng dậy liền bị Đường Dật gọi lại.

"Vũ Tịch, chắc em còn chưa biết phòng ăn ở đâu, tôi dẫn em đi!" Đường Dật đứng ở cửa phòng học, mặt tươi cười nhìn cô.

Trần Vũ Tịch cười một tiếng, chợt cảm thấy sau lưng một hồi lạnh lẽo, quay lại nhìn, mấy nữ sinh đang đứng ở một bên lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Vì để tránh những chuyện phiền toái không cần thiết, cô nghĩ đừng quá lộ liễu thì sẽ tốt hơn.

Ngay sau đó nhìn Đường Dật cười cười: "Em và bạn học đã hẹn đi nhà ăn ăn cơm rồi!"

Đường Dật cười cười, sau đó rời đi.

Lúc này Trần Vũ Tịch mới khẽ thở dài, vừa lúc đó một cô bé tết tóc đuôi ngựa, có một đôi mắt to, vọt tới trước mặt cô.

"Cậu tên là Trần Vũ Tịch ?"

Vũ Tịch sửng sốt: "Chào cậu!"

"Tớ tên là Ngô Kỳ, cậu mới tới nên không biết nhà ăn ở đâu, tớ dẫn cậu đi!" Cô cười hì hì nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch, Trần Vũ Tịch cười một tiếng, cô cũng đang cần một người như vậy, do đó gật đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài phòng học.

. . . . . .

Vừa bước vào nhà ăn liền nghe thấy một tràng tiếng cười, Trần Vũ Tịch theo thanh âm nhìn tới, có một cậu bé bị vây ở giữa đám học sinh, vẫn là cậu bé sáng sớm hôm nay bị khi dễ ở ngoài trường học, Trần Vũ Tịch nhíu mày một cái.

Nghe Ngô Kỳ bên cạnh thở dài: "Bạn đó trước kia tính tình rất tốt, cũng là người sáng sủa, nhưng bây giờ lại trở thành đối tượng cho mọi người cười nhạo."

"Ba mày đã bị đi tù, mày là con trai của kẻ tham ô, vậy mà mày vẫn còn tiếp tục học ở đây!"

Mọi người vây quanh cậu, cười nhạo cậu, thỉnh thoảng còn dùng chân đá mấy cái.

"Cậu biết người đó sao?" Trần Vũ Tịch hỏi.

"Người nào? Ý cậu là bạn kia?"

"Không, là cậu bé bị khi dễ ấy!" Trần Vũ Tịch nhìn cậu bé kia chằm chằm.

Ngô Kỳ vừa hé miệng, đã thấy Trần Vũ Tịch chạy tới bên đó: "Vũ Tịch, cậu làm gì thế?" Ngô Kỳ đi tới một đoạn thì không dám đi tiếp nữa, Trần Vũ Tịch có thể không biết, nhưng cô thì rất rõ ràng, những người khi dễ cậu bé kia, nổi danh ngang ngược ở trong trường học.