Vợ Yêu Nghiệt

Chương 24




Vào phòng ăn, Khả Ái uỷ khuất vẫn còn hiện lên trên mặt. Diễn Tước thả cô ngồi xuống ghế, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh, cầm bánh mì quét phô mai, kẹp thêm chút rau sa lát với một ít thịt xông khói. Trông rất ngon mắt, đưa đến trước mặt Khả Ái.

Mặt cô cau có định bụng bỏ luôn bữa sáng thì...

"Ọt ọt..."

Khả Ái:"..."

Tiếng cái bụng xẹp lép của cô kêu chả đúng lúc gì cả. Cô đỏ mặt không thôi. Diễn Tước phì cười, đưa cái bánh mì thơm ngon hấp dẫn kia đến trước miệng Khả Ái. Không chống cự được miếng bánh mì trước mắt. Nhanh như cắt cô lao đến sâu xé chiếc bánh mì nuốt vào bụng, ăn xong, cô phủi phủi tay, tự nhiên ngồi đối diện đĩa bánh chiến đấu với những chiếc bánh còn lại.

Khả Ái cắn, xé, nuốt. Hừ! Ta ăn hết sạch! Xem ngươi còn thứ gì ăn! Cho ngươi đói chết luôn! Ha ha!

Cô vơ vét mọi thứ trên bàn ăn vào bụng của mình. Ợ một tiếng, ngón tay thon dài bình thản lau lau khoé miệng dính chút bánh mì và một ít sữa.

Suốt một thời gian dài anh không động một chút gì, toàn nhìn cô cười cười, đến khi cô ăn xong mới hỏi:

" No?"

Khả Ái gật gật đầu. Anh ha hả cười bổ sung thêm.

" Đồ con lợn!"

Khả Ái đỏ mặt cong môi cãi.

" Gì chứ? Người ta thân hình đẹp như vậy..!"

Diễn Tước đứng dậy nắm tay Khả Ái kéo lên đi ra cửa.

Khả Ái bất ngờ bị kéo đi, la oai oái.

" Này! Đưa em đi đâu vậy a!!!"

Diễn Tước không trả lời, dẫn dắt Khả Ái vào gara xe, trong một góc lấy ra một chiếc xe đạp màu xanh dương đẹp đẽ. Anh thả tay cô ra leo lên xe.

" Leo lên!"

Khả Ái há hốc mồm.

Gì đây?

Tính chơi trò tuổi thanh xuân à? Không nghĩ đến anh còn trẻ con đến thế. Khả Ái chần chừ hồi lâu. Nghe tiếng thúc dục của anh liền nhảy vội ra đằng sau xe ngồi.

Chiếc xe lao vun vút, tiếng xe lạch cạch khiến cho cô cảm thấy được trở về như hồi xưa, thanh bình lắm. Tiếng gió xào xạc nhẹ nhàng, tiếng chim hót lanh lảnh nghe xao xuyến. Làm cho cô không tự chủ mà đắm chìm một hồi. Cho đến khi cảm nhận được một bàn tay to lớn bao trùm toàn bộ tay cô, đem tay cô ôm vào một vòng eo rắn chắc, người nào đó còn khẽ đe doạ.

" Cấm bỏ tay ra!"

Khả Ái đỏ mặt. Gần quá, gần đến mức cô có thể nghe rõ mồn một tiếng tim đập mạnh mẽ từ tấm lưng to lớn kia. Hơi ấm nóng rực toả ra khiến cô càng thêm lúng túng cực kì.

Diễn Tước đạp xe đạp được một lúc liền dừng lại trước một bờ biển xanh trong vắt. Khả Ái hỏi anh biển này tên gì mà chưa từng thấy bao giờ cả. Diễn Tước nói biển này là của anh. Lúc đó cô còn nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ. Đúng lá nhà giàu có khác.

Diễn Tước đứng bật dậy túm lấy cô nhấc bổng lên, vứt xuống nước. Khả Ái "a" một tiếng liền bị ướt như chuột, tức giận đứng lên, hất té tát vào anh. Hai người đùa vui tới xế chiều mới lon ton dắt xe đạp đi về.