Vợ Yêu Nhà Thủ Trưởng

Chương 127: Chương 127






Chúc Quân Dương đứng lên, rời khỏi vị trí cạnh Hàn Dao, hai người còn lại cũng lần lượt đi khỏi đó.

Một mình Hàn Dao ngồi đó, biểu cảm trên mặt vẫn kh5ông rõ ràng, nhưng bàn tay đang nắm chặt chăn lại chứng tỏ rằng cô đang rất khó chịu.
Chúc Quân Dương ngồi phía xa, cứ nhìn chăm chú vào Hàn 6Dao.

Trương Lan Tiếu và Đại Lan thì ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng lại nhìn những người khác trong phòng ngủ, mỗi lần đều không quá lâu.
Ai cũn7g bị bọn họ nhìn một lượt rồi, còn vòng vào nhà vệ sinh hoặc là ra cầu thang, nhưng đều không có kết quả gì.
Đây là lần đầu tiên Hàn Dao dùng4 dầu hồng hoa.

Trước kia đánh nhau bị thương, lần nào cô cũng mặc kệ, chỉ bôi thuốc sơ qua vào vết thương trên mặt, những nơi khác không thể thu hút 8được sự chú ý của cô.
Ngồi trên giường chán rồi, Hàn Dao vươn tay ra mặc áo.
“Tiếu Tiếu, đi vệ sinh với tôi đi.” “Được.”
Trương Lan Tiếu đi tới theo lời Hàn Dao, lần lượt rời khỏi phòng ngủ.
“Có phát hiện ra điều gì không?”
“Không.” Trương Lan Tiếu lắc đầu, “Tôi không phát hiện ra những người khác trong phòng ngủ có vấn đề gì, ngoại trừ Triệu Thù Nhiên vẫn chưa về phòng.

Bên ngoài người qua người lại, cũng không phát hiện ra điều gì.”
Bởi vì phòng vệ sinh ở ngay bên cạnh phòng tắm, vậy nên hai người dừng chân một lát ở cửa phòng tắm.


Hàn Dao nhìn quanh, cửa phòng tắm nối liền với hành lang, vậy nên không gian ở cửa khá rộng rãi.
Cô trầm ngâm nhìn góc độ và khoảng cách từ nhà vệ sinh đến hành lang, nghiêng đầu không nói gì cả.
Lúc đi từ đây ra, người đó khá là nhanh, vậy nên Hàn Dao mới không nhìn rõ người.

Cô nhìn quanh một vòng, Trương Lan Tiếu đứng bên cạnh, lẳng lặng xem xét.
Hai người đứng thẳng lên, nhìn nhau rồi cùng xoay người vào nhà vệ sinh.

Không bao lâu sau, hai người lại cùng nhau đi ra.
Từ hành lang đến cửa phòng ngủ của bọn họ dài khoảng ba mươi mét, hai người đi cạnh nhau, Hàn Dao huých tay vào người Trương Lan Tiếu.
“Địa điểm đẹp đấy, rất khó tìm ra dấu vết để lại trên những thứ này.”
Không biết vì sao, giọng Hàn Dao hơi khàn, nhưng không giống như cố tình hạ thấp giọng.
“Vậy cô định làm gì đây?”
Trương Lan Tiếu nói rất nhỏ, cô ấy không thể giống như Hàn Dao được, vậy nên chỉ có thể giảm âm lượng giọng nói xuống.

Hàn Dao nhìn về phía trước, tuy rằng đang nói chuyện, nhưng động tác của hai người rất đồng đều, chân bước cùng một nhịp.
“Âm thầm quan sát đi, mọi chuyện đều có ý trời, chuyện quan trọng nhất lúc này là huấn luyện.”
Trương Lan Tiếu đụng nhẹ vào cánh tay Hàn Dao, tầm mắt lướt qua cửa phòng ngủ.
“Cô có nhìn thấy không?”

Trương Lan Tiếu nhìn thấy, đương nhiên là Hàn Dao cũng thấy rồi.
“Có.”
Triệu Thù Nhiên đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn về phía bọn họ.

Lúc đối diện với ánh mắt của bọn họ, cô ta không dời tầm nhìn, ngược lại còn nở nụ cười thân thiện với bọn họ.
Trương Lan Tiếu sởn hết gai ốc.
“Hàn Dạo, tôi cảm thấy mình không
chịu nổi nụ cười này của cô ta, cứ
rợn người sao ấy!”
“Chuyện bất thường, ắt có điều mà
ám."
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với
nhau, nhưng không quay đầu nhìn
nhau, cũng không có một biểu cảm
dư thừa nào, hờ hững dời mắt khỏi
mặt Triệu Thù Nhiên.

Trông thấy
dáng vẻ thờ ơ của bọn họ, biểu cảm
trên mặt Triệu Thù Nhiên lập tức
sầm mặt lại.

Cô ta hừ lạnh một
tiếng, xoay người vào phòng ngủ..