Với Em, Anh Mãi Là Bé Con [BTS-Fanfic]

Chương 49: Là chị em




“Lịch trình cho ngày mai thế nào vậy ạ?”

Chín giờ, ở phòng khách căn homestay nhỏ ấy, mọi người đang cùng nhau tụ tập ăn Yogurt, cũng phải cám ơn mẹ Jimin, là bác đã tự làm và đem tới cho cả nhóm đấy.

‘Yogurt bác gái làm ngon lắm aa, Arin mà ở đây thì gato phải biết, mẹ chồng tương lai cơ mà hí hí!!’

“Ngày mai Bangtan sẽ quay một tập Run ở đây đấy, thông tin mật không được tiết lộ đâu, biết chưa?” - Sejin làm bộ thần bí suỵt một tiếng.

“...”

“Mà Ansa bây giờ đã xuất viện rồi nhỉ, về Seoul đã có thể chạy deadline với nhóm rồi!” - RM xúc một muỗng cho vào miệng, từ tốn nói.

“Ưm ưm!” - Taehyung à, có gì từ từ, nuốt đi đã…

“Vâng!” - gật đầu, Ansa quay sang nhìn Kook, ánh mắt cả hai chạm nhau...hổng nói nên lời.

‘Hai đứa mình trốn mà? Chứ chưa...’

Kook chỉ thẹn thùng quay vào góc, lén lút cười-.-

*Tíng ting!*, chuông cửa chợt vang lên, mọi người đều ngơ ngẩn nhìn nhau. Ai đến giờ này thế nhỉ?

Chẳng lẽ chị Rei về Busan rồi?, “Để em ra mở cửa!” - Ansa xung phong chạy trước, cái muỗng đang ăn vẫn cầm trên tay.

“Xin chào...” - cánh cửa gỗ được kéo ra, hai dáng người thanh mảnh bên ngoài ngay sau đó liền xuất hiện.

“Ngạc nhiên chưa?”

Kenggg!

Giọng nói ấy…

Ansa kinh ngạc lùi mấy bước, chiếc muỗng trong tay cũng vì thế rơi xuống sàn, đánh lên tiếng keng đầy chói tai.

“Chị hai???”

-

Người con gái đó...và Jaemin, họ đã trở lại rồi…

Một tuần qua người duy nhất nó muốn gặp, người nó luôn trông đợi từng giây từng phút trước điện thoại, bây giờ anh ấy xuất hiện bên chị gái nó, người danh chính ngôn thuận được anh gọi là hôn thê, Min Jisoo.

Là tình cờ sao?

Không, chẳng có gì là tình cờ ở đây cả…

“Em...không mời tụi này vào sao Ansa?” - Jisoo nghiêng đầu cười, mái tóc ánh nâu thướt tha bên hông đến xinh đẹp, trái ngược với nó, mái tóc ngắn gợn xoăn, cái bím thắt ngang trán hơi rối, chiếc áo sơ mi dính sốt BBQ, cả chiếc muỗng vừa rơi…

Nhìn sang Jaemin lúc này, nó cúi đầu cười. Chị Jisoo đâu biết, nơi nào có chị thì ánh mắt Jaemin sẽ ở nơi ấy, người con trai ngọt ngào luôn nhìn chị say đắm như thể mọi thứ xung quanh đều vô hình...Đăm chiêu nhìn đôi bàn tay siết chặt của hai người trước mặt, Ansa trong một chốc ngẩn ra.

“Thật ra nơi này...”

“Ansa, ai ngoài đó vậy em?”

Một giọng nói khác cất lên từ phía trong căn homestay. Bọn họ cùng hướng mắt về chiếc bóng đổ dài đang tiến đến phía này của một chàng trai, người mặc giản dị bộ đồ thể thao của Puma, mái tóc ướt vừa gội còn nhỏ nước, cả gương mặt mộc trong trẻo hiếm khi xuất hiện, Jeon Jungkook!!

“Kookie, là cậu thật sao???” - Jisoo không nói nên lời, cô đưa tay ôm lấy gò má, bao nhiêu hoảng hốt len lỏi bên trong niềm hạnh phúc khó tả.

Jungkook, là cậu ấy, người Min Jisoo bao đêm ngày mong nhớ, là ĐẠI BIAS của cô!!

“Chị là...” - chớp đôi mắt trong trẻo, Kook cũng không giấu nổi ngạc nhiên nhìn những người trước mặt, Jung Jaemin, Min Ansa thì cậu biết, còn người đang đứng kế hắn, là ai? Tại sao…

LẠI GIỐNG ANSA NHƯ VẬY???

-

“Thật ngại quá, tôi...tôi là...chị gái của Min Ansa! Tên tôi là Min Jisoo!”

Ở chiếc sofa ấy, người con gái đang thẹn thùng cúi đầu nói từng câu ngắt ngứ, người con gái với vẻ ngoài nói không ngoa chính là một Min Ansa thứ hai, chỉ khác ở thần thái của hai người họ, nếu Ansa trẻ con và có chút ngang bướng tinh nghịch của tuổi mới lớn thì Jisoo trông lại rất trưởng thành và dịu dàng. Nhưng tuyệt nhiên đó không phải cách chị ấy bày tỏ cảm xúc thường ngày, gì đây, cái kiểu xấu hổ đó, giả tạo chăng? Ansa khẽ nhếch môi nhìn người mình gọi là chị kia.

Hôm ấy cảm tưởng chính là ngày Bangtan có thể vén thêm một chút bức màn ngăn cách giữa họ với Ansa bấy lâu nay, mà gợi ý đầu tiên đã xuất hiện, là Min Jisoo. Nhưng liệu rằng họ có thể?

“Bây giờ mọi chuyện có hơi rối...chúng tôi không biết phải nói gì!” - RM mở lời, anh thận trọng nhìn một lượt hai người con gái, chỉ vài giây cũng đủ khiến bản thân nhầm lẫn. Họ...sao lại giống nhau đến vậy chứ?

“Đâu có gì để nói nhiều ở đây, chúng tôi chỉ tới để đón Ansa về, con bé đã trốn khỏi viện, y tá nói người đưa con bé đi cùng là một chàng trai!” - Jaemin cười nhạt, cách nói chuyện với những ngày trước càng thêm dè dặt, tuy vậy, cánh tay đặt bên vai Jisoo vẫn yên vị ở đó - “Là cậu nhỉ, Jeon Jungkook?” - hắn hỏi.

“CÁI GÌ???” - cả đám bắt đầu nhốn nháo, như không tin chuyện vừa nghe, tất cả cùng đổ dồn ánh mắt về phía nhóc maknae, cái đứa vô cùng anh hùng đang đứng sau lưng Ansa kia @@.

“Là vì...”

“Là em bảo muốn đi cùng, anh ấy bị em ép!” - mím môi, nó nói lớn, bàn tay cũng lần ra sau nắm chặt lấy tay Jungkook khiến cậu giật thót mình mà nhận ra, tay Ansa bé quá, đã bé lại còn rất lạnh nữa…

“Được rồi, là Ansa thì không sao!” - Jaemin liếc mắt qua, anh thở hắt bất lực, Kookie cũng kịp để ý, dù Jaemin tức giận Ansa nhưng trong giọng nói vẫn mang chút gì đó…cưng chiều. Mà cậu nhận ra thì ắt hẳn mọi người cũng thế.

“Vậy giờ ta về luôn nhé Ji...”

Lại cái kiểu đối xử thân mật ấy, nhưng là dành cho người chị kia, thế mà chị ta lại ngây ngô cười tươi mà nói, “Em...em muốn ở đây chơi với Bangtan, có được không?”

Hả???

‘Chị lại giở trò gì đây Min Jisoo?’ - Ansa nghĩ.

‘Em lại nghịch gì đây Jisoo?’ - Jaemin nghĩ.

Đúng là một bà chị lắm trò mà x_x

-

“Haha ở đây vui thật đó, homestay này đẹp xuất sắc, có dịp tôi sẽ đầu tư mở rộng thêm để Bangtan quay SUMMER PACKAGE luôn, tiến lên...vung tiền luôn, vì trai!”

Haizz…

Mười giờ đêm, ở vùng biển vắng chắc mỗi nơi này còn ồn ào thôi nhỉ? Jisoo đến khiến không khí bung bét còn chưa đủ, sau đó với một cuốc điện thoại lại có người đến gửi đồ, là một thùng rượu vang-.-

“Thật là, chị muốn uống thì về nhà rồi uống, mọi người mệt rồi, còn phải nghỉ để mai làm việc nữa!” - Ansa nhăn nhó xách tay người chị đang đi liêu xiêu giữa phòng khách, cái dáng vẻ đó...không hiểu sao Jaemin thương được chứ nó thương hổng nổi, hừ!

Các thành viên thì khác, bọn họ đều im lặng, nhìn Jisoo bằng ánh mắt lạ lẫm đã đành, đến mấy li rượu được chị rót cho cũng không dám uống. Hai anh quản lí, thấy cảnh này cũng không biết làm sao.

“Mọi người sao vậy, uống đi chứ? Đây là rượu thượng hạng của Pháp aa, tôi cất công gọi người đem từ xưởng tới trong đêm cơ đấy!” - có người xỉn quắt cần câu rồi nói bậy đấy à?

“À vâng, tụi em không biết uống rượu chị ạ!” - Jimin lúng túng đáp.

Ansa đưa tay che mặt, thật muốn bay tới đấm cho bà già đó một phát quá, này thì nữ nhi khuynh quốc khuynh thành, tôi thấy bà phải lên hàng nữ tướng ấy chứ, một mình hai tay hai cốc shaker pha Coctail cơ đấy…

Sau đó chưa hết, giữa đêm giữa hôm thế, sầu nữ Min Jisoo đột nhiên cầm li rượu, mái tóc dài càng thêm thê lương bao phủ lấy dáng người, cúi đầu chị ta nở nụ cười buồn đến nao lòng, “Có phải, mọi người thấy rất ngại với tôi không? Vì tôi là người lạ...Nếu không phải chị gái của Min Ansa chắc tôi đã bị coi là saesangfan và bị đuổi cổ khỏi đây nhỉ?”

Mọi người liền im lặng ngay sau đó, cả căn nhà ban nãy vốn dĩ náo động bởi tiếng cười, tiếng TV, cả tiếng rì rào sóng vỗ, nay chỉ vì một giọng nói mà ngột ngạt tới mức nào…

“Nhưng tôi cũng là ARMY mà, là fan của Bangtan...đã bốn năm rồi, kể từ Hoa Dạng Niên Hoa…”

‘Là khoảng thời gian còn mặc đồng phục cấp ba rong ruổi trên phố cùng bè bạn vào những chiều tan trường, có một lần thật tình cờ ở sân sau của công viên Y vào một buổi chiều vắng, Jisoo đã trông thấy các cậu ấy, bảy chàng trai đến từ một nhóm nhạc xa lạ cô chưa từng biết tới, Bangtan Soyeondan hình như là tên của họ...

Cô của lúc ấy chưa từng nghĩ sẽ thần tượng một ai, vì đứa con gái bận rộn học hành ấy chưa từng có lần nghĩ sẽ làm thế, nhưng họ, giọng hát của họ cứ thế trong trẻo lướt qua nơi tiềm thức, trên sân khấu nhỏ cũng là cái bục xi măng tổ trưởng khu phố vẫn thường đứng mỗi khi nơi này có cuộc họp, họ cứ thế dùng hết nhiệt huyết của mình mà nhảy, mà hát thứ gọi là giai điệu của thanh xuân. Điều đó khiến Jisoo bàng hoàng nhận ra, thì ra tuổi trẻ là thế, đơn thuần mà không kém phần rực lửa. Jisoo đã nghĩ ít ra theo đuổi ước mơ cũng phải như vậy, trong khi thứ cô đang làm...tưởng đang tận hưởng cuộc sống hóa ra lại như tồn tại hơn.

Cô còn nhớ lúc chính mình đứng chết trân tại hàng đầu của buổi meeting hôm ấy, cũng chả biết tại sao tôi chen lên được, chỉ là giọng hát ấy, khuôn mặt ấy vô tình hữu ý khiến cô choáng ngợp.

‘(Fall) đổ vỡ, (Everything) mọi thứ…Cứ thế trôi qua!

(Fall) đổ vỡ, (Everything) hết cả rồi…Tôi run rẩy!

Tôi đang rối bời thế này cũng bởi vì em,

Dừng lại đi được không, tôi đã chẳng thể giữ em nữa.

Tôi không thể tiếp tục, mọi thứ khó khăn quá…

Đừng đối xử với tôi như thế nữa, xin em…

Tôi cần em!!’

- I need you-

“Oaa!” - tiếng la hét của mấy chục fan bên dưới cứ thế ào ạt bên tai, Jisoo không nhớ bản thân đã bị đẩy xa bao nhiêu, chỉ biết cô đã ngã, cùi chỏ trầy xước nhưng lại không đau, vì khi ngước lên, là cậu ấy, giữa đám đông cậu ấy đã ở đó, đưa tay kéo cô dậy.

“Cậu...cậu...”

“Chị không sao chứ?” - ánh mắt ấy...xinh đẹp quá, là người con trai đầu tiên nhìn Jisoo hiền lành như vậy - “Chị là ARMY tới nghe chúng em hát đúng không, thế nên đừng để mình bị thương, phải nghe tới bài cuối cùng, chị biết chưa?”

Thịch!

Đứng hình, Jisoo chết trân nhìn bóng lưng cậu bé ấy, người chẳng bao lâu đã trở lại sân khấu, người đang tinh nghịch lè lưỡi với các hyung trong nhóm, sau đó chỉ vài tích tắc, người lại liếc nhìn về phía cô, lặng lẽ gật đầu mỉm cười. Chỉ bấy nhiêu đã đủ khiến Min Jisoo lửng lơ thoát xác như vậy, chậc, quá yếu đuối, đến phải bị đứa đi cùng bực bội thúc vai mãi mới tỉnh táo lại.

“Đi thôi, bà cứ thơ thẩn như vậy bao giờ mới về nhà được?” - khoác cặp trên vai, Ansa lạnh nhạt nói.

“Chờ đã, người vừa rồi...những người ở đây gọi cậu ấy là...”

“Jungkook, Jeon Jungkook!” - Ansa thở dài.

Ưm, giờ cô nhớ rồi, Jeon Jungkook là tên cậu ấy.

‘Tình đầu của tôi, tôi chọn em rồi nhé Jungkookie yahh~’ - Jisoo nở nụ cười rạng rỡ mà vẫy tay cùng đám đông có cậu, người mà cô cảm mến...chỉ là Ansa lúc đó chẳng có ấn tượng nào về cậu, cái nó để tâm chỉ là về nhà ăn cơm tối vì quá đói. Thế nên sau đó Min Jisoo đã bị đứa em tên Min Ansa kia lôi đi không thương tiếc.

/Câu chuyện trái tim thiếu nữ thổn thức đã tới hồi kết ở đây-.-/

Từng mảnh kí ức cứ thế được Jisoo hồi tưởng, vuông vức gọn gàng mà cũng thật ngập tràn màu sắc lãng mạn của cái tuổi bồng bột mang đầy vấp ngã, nhưng Jisoo đã thực sự ở đó, cũng giống các ARMY, tận mắt chứng kiến chặng đường trưởng thành của Bangtan, tiện thể cũng mượn một lối mà tự mình hòa mình vào.

“Thì ra chị là fan của tụi em từ ngày đó!” - Taehyung mỉm cười nói bằng giọng nghẹn ngào. Bên cạnh còn có Jin đang sụt sùi lau nước mắt /Này này!!-.-/

“Cái sân đó là nơi đầu tiên chúng ta on air nhỉ?” - Yoongi giương chiếc mũi phổng lên đầy tự hào nói.

“Đúng đúng, nói thế Jisoo noona là fan nòng cốt, cũng chẳng khác nào người nhà!” - Hoseok đồng tình, anh ý cũng cất bớt ánh mắt dè dặt ban nãy đi đâu rồi.

“Thế thì chờ gì nữa, cụng li!” - Jimin la lớn, tay nâng chiếc cốc sứ vừa lấy trong bếp ra, xung quanh còn có cốc hình con bò, cốc hoa đào, cốc in ảnh One Piece,...của mọi người. /Này này!!-.-/

“Dô!!” - tiếng reo hò sau đó cất lên thật dõng dạc, phải, chỉ sau có nửa tiếng...Cô chị gái Min Jisoo đó bảo không ngoa thật có tài thu phục lòng ‘dân’@@.

-

Bên trong nhà là tiếng đàn hát nói cười vui vẻ, bên ngoài, ở lan can lầu hai là không gian im ắng cô quạnh. Một mình Ansa đứng đó, tận hưởng cái lạnh rát của gió biển cùng những tiếng sóng vỗ tan tác vào con đê chắn. Nước lên rồi, chẳng mấy chốc bãi cát bên ngoài sẽ bị bao phủ bởi nước biển mặn chát, thế mà trong nhà chẳng ai quan tâm đến, đều vui vẻ tận hưởng hạnh phúc của riêng mình.

“Em không lạnh à?” - có bóng người quen thuộc bước tới, là Jungkook.

Khẽ lắc đầu, Ansa lại lặng nhìn ra biển, như thể muốn tập trung quên mọi biến động xung quanh bằng ánh mắt buồn đó. Thế mà đang lúc chill như vậy, cái buốt lạnh từ đâu ập đến bên gò má nó, quay sang mới biết, là hộp sữa chuối, Jungkook đã áp vào má Ansa, “Uống đi, sữa chuối giải rượu tốt lắm đó!”, có người nói chắc nịch, chỉ tiếc là nó...không tin, ai đời say lại uống sữa bao giờ, mà cậu ban nãy thấy uống cũng nhiều rồi mà mặt mũi trông vẫn tỉnh chán, còn nốc thêm ít sữa dâu@@.

“Anh thấy khó chịu không, chị em bà ấy...”

“Đâu có, noona rất dễ thương mà!” - Jungkook khẽ cười - “Vốn dĩ người theo chân Bangtan từ khi mới ra mắt đã ít, chị ấy...đã vất vả nhiều rồi!”

Gật gù, Ansa cũng nhấp một ngụm sữa. Kook nói phải, nếu kể về chuyện chị nhịn ăn nhịn uống để dành tiền mua album, thức đêm ở tiệm Net để canh vé fan meeting tới nỗi hai mắt thâm quầng như gấu panda, cả lúc khóc lóc khi mẹ dọa sẽ xé hết mớ poster chị ý vất vả decor trong phòng vì cái tội trốn học đi xem stage của nhóm,...thì Jisoo đúng là vất vả. Chẳng phải là fan thì ai cũng thế sao, Ansa nhờ vậy cũng có cái may mắn khi được là một phần trong thanh xuân đu idol của bà chị: xin nghỉ phép hộ chị hai vì ba mẹ bận đi công tác (thực ra bà ý sợ bị mẹ diss nên mới nài nỉ Ansa giả chữ kí thôi-.-), canh cửa mỗi lần bà ý xem concert về muộn, còn chưa kể bên cạnh có đứa bạn thân như Arin, có lần đã vô cùng cuồng nhiệt đặt cho Ansa cái vé VIP Muster vào đúng sinh nhật nó, hại nó hôm đó đứng giữa hai bà ARMY này, tay cầm banner huơ qua huơ lại như fan thật…

Aa còn lần đó nữa…

“Nói mới nhớ, lần fansign chúng ta gặp nhau, người bảo em đến lấy chữ kí cũng là chị Jisoo đúng chứ?” - Kook nói, giọng có vẻ rất vui=.=.

“..., đúng vậy! Chị ấy thật phiền mà!” - Ansa thở dài thườn thượt, miệng cười méo mó nhìn khó coi hết sức.

“Thế càng phải cám ơn noona, vì nhớ chị ý chúng ta mới gặp nhau còn gì?” - nụ cười của Kook khi ấy Ansa còn nhớ, nó rạng rỡ còn hơn ánh trăng, gợi nhắc thứ kí ức vẫn nung nấu từng ngày chực chờ hiện về, ‘Là hôm ấy anh gặp em, mọi chuyện chẳng phải tình cờ nữa rồi Ansa!

Là định mệnh!’

Qua đáy mắt trong trẻo ấy, Ansa thấy được bản thân mình soi rọi bên trong, sáng bừng. Ansa qua vài giây cuộc đời đã bị dính chặt vào ánh nhìn kì ;ạ, tựa như bắt gặp điểm giao hòa giữa ánh trăng và mặt trời vào ngày nhật thực, tâm trí nhỏ bé yếu ớt đã bị chú thỏ ngọc ấy thôi miên mất rồi...