Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động

Chương 25-2




Rời khỏi nhà ăn, Tống Duẫn Hành nhận được điện thoại của trợ lý, hình như có việc cần anh giải quyết ngay, Tống Duẫn Hành vốn muốn đưa vợ về ký túc xá, Khương Tri biết anh bận rộn, vội vàng giục anh mau đi. Trước khi đi, Tống Duẫn Hành hẹn hò với cô cẩn thận, thứ sáu đưa cô ra ngoài ăn cơm, chủ nhật về nhà ở.

Tống Duẫn Hành đi rồi, Khương Tri trở về ký túc xá một mình, gặp được một cô gái ở cầu thang, người cô ấy rất nhỏ, chiều cao chưa tới 1m6 nhưng trên tay vác theo hai vali hành lý lớn, nhìn dáng vẻ cô ấy cố hết sức mang cái vali lên trên, có thể thấy chúng nặng hơn người cô ấy rất nhiều.

Ngay vào lúc một chiếc vali của cô ấy sắp đổ xuống, Khương Tri lập tức vội vàng tiến lên giữ lại.

Đường Hương Diệc toát mồ hôi để trèo lên trên, bỗng thấy trong tay nhẹ đi, nhìn lại phía sau mới thấy có một em gái giúp mình đỡ vali hành lý.

"Cảm ơn nhé, em gái." Trong nháy mắt Đường Hương Diệc thở phào nhẹ nhõm, đối diện với ánh mắt thân thiện của Khương Tri, trong lòng khá thoải mái.

Vali hành lý của cô ấy còn nặng hơn cả người, Khương Tri hỏi cô ấy ở phòng nào, Đường Hương Diệc đáp: "504"

Ánh mắt Khương Tri sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, ý cười dịu dàng, "Chúng ta là bạn cùng phòng."

Biết cô gái trước mặt là bạn cùng phòng với mình, Khương Tri vô cùng nhiệt tình, sử dụng hết sức bình sinh, cố gắng khiêng vali hành lý của Đường Hương Diệc lên phòng ký túc.

Lúc hai người đến ký túc xá, Từ Vi không ở đó, trong phòng đâu đâu cũng là đồ đạc của cô ta, ngay cả trên mặt bàn của Đường Hương Diệc cũng có mỹ phẩm của cô ta.

Đường Hương Diệc là người có tính cách tùy tiện, hai người lướt qua đống hộp đựng giày vứt lung tung trên nền đất, Khương Tri giúp cô ấy thu dọn đồ đạc.

Hai người đều là người dễ gần, tính tình Khương Tri ngoan ngoãn dịu dàng, trò chuyện với Đường Hương Diệc vài câu mới biết nhà cô ấy cách thành phố rất xa, ngồi tàu hỏa gần 30 tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Quê nhà Đường Hương Diệc thuộc huyện nghèo, chỉ có một ga tàu hỏa cũ kĩ, nếu như muốn đi máy bay còn phải ngồi tàu tới sân bay thành phố Lâm.

Hai người thu dọn phòng một hồi, thuận tiện sắp xếp lại đống hộp đựng giày trên nền đất của Từ Vi. Khương Tri đoán Đường Hương Diệc chắc còn chưa kịp ăn cơm, nên lôi trong đống đồ ăn vặt ra hai cái bánh mì đưa cho cô ấy, "Cậu ăn cái này trước đi, lấp đầy cái bụng."

Bây giờ đã quá thời gian ăn trưa lâu rồi, nhà ăn cũng đóng cửa.

Đường Hương Diệc cười cười nói cảm ơn, hai cô gái lại trò chuyện thêm nhiều chuyện khác.

-

Phòng ký túc của Khương Tri là dành cho bốn người ở, còn có một nữ sinh là người địa phương, tên là Tề Uyển, tính cách gần giống Khương Tri, rất ít nói. Cô ấy đeo một chiếc kính mắt dày, là học bá điển hình, trong hành lý mang đến, phân nửa đều là sách.

Trong một buổi chiều, ba người đã rất thân thiết. Lúc Từ Vi trở về, đã đến giờ giới nghiêm, nhìn thấy bạn cùng phòng mới, cô ta chỉ chào hỏi đơn giản.

Khi Từ Vi đi vào, Đường Hương Diệc cũng vừa mới tắm xong đi ra, cô ấy đi lướt qua người Từ Vi, bị mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta làm cho hắt xì liên tục mấy cái.

Trong phòng chỉ có mình Từ Vi biết trang điểm, cho nên cô ta cũng hiểu rất rõ về mỹ phẩm, ánh mắt cô ta lơ đãng lướt qua mặt bàn Khương Tri, lúc nhìn thấy những mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền kia thì hơi khựng lại, liếc nhìn sang phía cô gái đang ngồi trước máy tính gõ chữ.

Những mỹ phẩm dưỡng da kia không giống đồ giả, trước đây Từ Vi từng dùng, một bộ ít nhất cũng hơn một vạn, trong lòng cô ta không khỏi nghi ngờ, lẽ nào nhà Khương Tri rất có tiền?

Từ Vi âm thầm oán hận, chậm rãi tháo đồ trang sức, mấy cô gái nói chuyện cùng nhau, nghe thấy nhà Đường Hương Diệc ở tỉnh Z, cô ta kinh ngạc kêu lên, "Nơi đó rất nghèo."

Trong ấn tượng của Từ Vi, tỉnh X nổi tiếng là khu vực nghèo khó, không thể nghèo hơn được, ngay cả người ở đó cũng mang theo dáng vẻ quê mùa, ánh mắt nhìn Đường Hương Diệc thay đổi hẳn.

Đường Hương Diệc chẳng thèm để ý, lấy trong túi xách ra hoa quả đóng hộp mà trước khi rời khỏi nhà mẹ cô ta đã chuẩn bị trước, theo lẽ thường, cô ta chia cho mỗi bạn cùng phòng một chút.

Khương Tri và Tề Uyển vừa ăn vừa rộn ràng, tay nghề của dì không tồi.

Từ Vi vội vàng đắp mặt nạ dưỡng da, tỏ vẻ lạnh nhạt với Đường Hương Diệc, mãi tới khi cô ta chú ý tới chiếc túi LV tinh xảo treo trong tủ quần áo của Đường Hương Diệc.

Trong lòng cô ta kinh ngạc, chỉ vào chiếc túi xách nói: "Đường Hương Diệc, túi này cậu mua ở đâu vậy, nhìn giống thật thế."

Đường Hương Diệc vừa bỏ miếng đào vào miệng, nghe vậy liền liếc nhìn chiếc túi LV của mình, hờ hững nói: "Mua trên mạng, tôi và mẹ mỗi người một chiếc."

"Mẹ của tôi còn dùng túi này để đi chợ mua đồ ăn đấy."

Giọng điệu của Đường Hương Diệc hờ hững, Từ Vi nghe xong không kìm được giễu cợt, "Hóa ra là đồ giả, nhìn qua cũng giống thật đấy."

Lần này Từ Vi tin tưởng đây là túi giả, một cái túi LV giá tới gần 2 vạn, làm gì có ai không biết mà lại cầm túi hàng hiệu đi chợ mua thức ăn chứ.

Mấy người tám chuyện câu được câu không, Từ Vi đăm chiêu nhìn Khương Tri, nghĩ tới người đàn ông ngoại hình rất điển trai ngày hôm nay. Lúc đó cô ta chỉ cảm thấy hơi quen quen, mãi tới khi người đó đi rồi, cô ta mới kinh ngạc phát hiện, người đàn ông kia chính là Tống Duẫn Hành nổi tiếng khắp thành phố.

Một công tử thượng lưu sao có thể ở cùng với Khương Tri, Từ Vi cũng xem là khá hiểu về giới nhà giàu, dù sao bạn trai hiện tại của cô ta cũng đang ở trong đó. Nhớ tới đống mỹ phẩm giá đắt đỏ của Khương Tri, trong lòng cô ta nảy sinh nghi ngờ, giả vờ như vô tư hỏi: "Khương Tri, người hôm nay tới đây cùng cậu, có phải là bạn trai cậu không?"

Khương Tri đang gõ chữ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh chớp chớp một lúc, gật gật đầu.

Không ngờ hai người này lại đúng là một cặp, tại sao cô ta chưa từng nghe nói Tống thiếu đã có bạn gái? Từ Vi đắp mặt nạ xong, lại bắt đầu bôi kem dưỡng da, sau đó chậm rãi nói, "Vậy anh ấy có phải học sinh trường ta không? Cảm giác không giống đàn anh khóa trên."

Nhắc đến Tống Duẫn Hành, ánh mắt Khương Tri trở nên mềm mại, nét mặt đặc biệt dịu dàng, chậm rãi giải thích: "Anh ấy đã tốt nghiệp lâu rồi, hiện tại đang đi làm."

Khương Tri vừa nói xong, mấy người bạn cùng phòng khác không kìm được "Oa" một tiếng, Đường Hương Diệc cười nói: "Không nhận ra đó nha Khương Tri, cậu lại có bạn trai cơ."

Cô gái này nhìn rất hiền lành, ngoan ngoãn trong sáng, không ngờ lại là hoa đã có chủ.

Khương Tri khẽ cười, gò má đỏ bừng, "Con người anh ấy rất tốt."

Trong lòng Từ Vi không mấy tin tưởng chuyện Tống Duẫn Hành và Khương Tri chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái thông thường, theo cô ta biết, hiện tại rất nhiều nữ sinh phổ thông đều bám theo người có tiền, dựa vào ngoại hình trẻ đẹp. Nhìn Khương Tri và Tống Duẫn Hành, ngoài mặt tuy có vẻ không có chuyện gì, nhưng thực tế rõ ràng hai người có chênh lệch tuổi tác.

Suy đoán trong lòng, trực giác của Từ Vi cho rằng Khương Tri đang nói dối, có vài người không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, ai biết rốt cuộc cô có nói thật hay không. Cô ta có nhắn tin cho bạn trai mình là Cao Hằng, hỏi có phải Tống Duẫn Hành đã có bạn gái không, hồi lâu mà đối phương chẳng trả lời.

Từ Vi vẫn giữ thái độ nghi ngờ với Khương Tri.

-

Sau ngày khai bắt đầu bước vào 15 ngày học quân sự, cũng không biết Từ Vi kiếm đâu được một tờ đơn nghỉ ốm, vì thế nên không tham gia học quân sự.

Da Khương Tri vốn rất trắng, phơi dưới ánh mặt trời giữa trưa, cả khuôn mặt đều ửng hồng, cô bỏ mũ xuống soi gương mới phát hiện ra, gò má và trán đã hiện rõ sự khác biệt.

Huấn luyện kết thúc vào giữa trưa, Khương Tri và Đường Hương Diệc cùng tới nhà ăn ăn cơm, hai người mới đi được vài bước, Khương Tri đã nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy một nam sinh cao gầy đứng cách đó không xa đang chạy về phía mình, Khương Tri nghi hoặc cau mày, người này sao lại biết tên cô, hai người căn bản không quen nhau.

Rất nhanh, nam sinh mặc trang phục quân sự chạy đến dừng trước mặt cô, chàng trai mày kiếm mắt sao, ngũ quan tuấn tú. Lục Tư Nhiên vừa mới học quân sự xong, bởi vì phơi nắng lâu nên làn da rám nắng khỏe mạnh có chút hồng hào, lúc này trên trán còn đang lấm tấm mồ hôi. Mồ hôi chảy dọc theo đường nét khuôn mặt cậu ta, trong tay người này còn cầm theo một bình nước khoáng, sau đó lịch sự đưa cho Khương Tri.

Khương Tri nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cậu ta, khẽ nhíu mày: "Chúng ta quen biết nhau à?"

Cô không có ý định nhận chai nước, nét mặt nghi hoặc nhìn cậu ta, Lục Tư Nhiên tỏ ra lúng túng, hỏi ý thăm dò: "Cậu thật sự không nhớ tôi sao?"

Khương Tri dừng lại một chút, đại não nhanh chóng vận động, cố gắng tìm một chút ký ức có liên quan tới người này, đáng tiếc nghĩ nát óc mà cũng không có một chút ấn tượng gì với nam sinh đối diện.

Lục Tư Nhiên vẫn đang chờ đợi Khương Tri có thể nhớ ra điều gì đó, đáng tiếc cô lại áy náy nhìn cậu ta, dè dặt hỏi: "Chúng ta quen sao?"

Quả nhiên, cô không có một chút ấn tượng nào đối với cậu ta.

Lục Tư Nhiên khẽ cười cảm giác thất bại, nhanh chóng thu lại tâm tình, chậm rãi giải thích: "Tôi tên là Lục Tư Nhiên."

"Chúng ta học cùng trước cấp ba, lúc còn ở trấn Thủy Quang."

Sau lần xảy ra động đất cũng không thấy Khương Tri về trấn Thủy Quang học nữa, sau này Lục Tư Nhiên mới nghe bạn học nói Khương Tri đã chuyển trường, chuyển tới học ở đâu thì không có ai biết.

Là bạn học hai năm với Khương Tri, tuy hai người không cùng lớp, nhưng Lục Tư Nhiên biết Khương Tri rất rõ. lúc mới học lớp 10 Khương Tri từng phát biểu trên sân khấu, Lục Tư Nhiên có ấn tượng sâu sắc với cô.

Nghe thấy tên nam sinh, Khương Tri đột nhiên cảm thấy lúng túng, Cô thật sự không có một chút ấn tượng nào với người này, từ nhỏ đến lớn, tính cách cô khá kỳ quái, rất ít khi giao lưu với bạn bè. Sau khi thôi học một năm quay lại, bạn bè bên cạnh cũng rất ít.

Phản ứng của cô không rõ ràng, Lục Tư Nhiên nói nhiều như vậy rồi, cũng có chút bất lực, nhìn gò má Khương Tri bị mặt trời chiếu tới mức đỏ bừng, cậu ta đưa chai nước khoáng trong tay cho cô, "Tốt xấu gì bây giờ chúng ta cũng là bạn học, coi như làm quen lại lần nữa đi."

Nói xong, không đợi Khương Tri có cơ hội từ chối, Lục Tư Nhiên đã cùng một nhóm bạn đi mất.

Nam sinh vừa đi, Đường Hương Diệc đứng bên cạnh yên lặng quan sát rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cười hì hì kéo Khương Tri.

"Aayyooo, tiểu soái ca này nhìn cũng được lắm."

"Chú ý một chút, tình địch của bạn trai cậu xuất hiện rồi."

Người tên là Lục Tư Nhiên này cũng thật đẹp trai, chỉ là không biết bạn trai Khương Tri có đẹp trai như vậy không.

Lục Tư Nhiên vừa mới quen, Khương Tri cho là cậu ta chỉ đớn giản muốn làm quen với mình thôi, vì thế không suy nghĩ nhiều, lúc này nghe Đường Hương Diệc phân tích, Khương Tri không khỏi cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lắc đầu, "Tớ có bạn trai rồi, không thể có hoa đào được."

Nhìn vẻ mặt của Khương Tri, thái độ này rõ ràng phải là của bạn trai cô ấy mới đúng chứ.

Đường Hương Diệc cười thành tiếng, "Vậy cậu định làm thế nào?"

Khương Tri đưa chai nước khoáng đang cầm trong tay cho Đường Hương Diệc, dáng vẻ nghiêm túc và chuyên tâm: "Nhất định phải bóp chết ý nghĩ này của cậu ta từ trong nôi."

Đường Hương Diệc: "..."

-

Sau khi giờ nghỉ trưa ngắn ngủi trôi qua, buổi chiều tiếp tục học quân sự, trước khi ra ngoài Khương Tri đã bôi một lớp kem chống nắng dày đặc. Cô cũng chỉ vừa mới nhìn thấy lọ kem chống nắng giữa một đống mỹ phẩm dưỡng da. Tống đại ca giúp cô mua đồ vô cùng đầy đủ.

Tuy rằng Từ Vi không tham gia học quân sự nhưng ban ngày cô ta cũng đặc biệt bận rộn, gần như không nhìn thấy bóng dáng đâu, chờ tới buổi tối mới thấy cô ta trở về với dáng vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ hiện rõ hai hàng nước mắt, phấn son nhòe cả, trên người đầy mùi nước hoa và mùi rượu khó ngửi.

Đối với chuyện của Từ Vi, mọi người cũng có chút hiếu kỳ nhưng ngại không dám hỏi, dù sao cũng là chuyện cá nhân của người ta.

-

Buổi tối, Khương Tri tắm xong, sấy tóc, chuẩn bị ngày mai sẽ đăng chương truyện mới, liền nhận được cuộc gọi video của Tống Duẫn Hành.

Nhìn thấy bạn cùng phòng đều đang bận rộn, Khương Tri sợ quấy rầy bọn họ nên cầm điện thoại đi lên tầng thượng ký túc xá.

Vì ánh đèn bên ngoài không đủ sáng, vì thế nên Khương Tri tắt video, chỉ để lại âm thanh.

Nhạc chuông vang lên một hồi, đối phương nghe điện thoại rất nhanh, đầu bên kia vang lên giọng nói dịu dàng ấm áp của người nào đó, anh vừa mở lời đã gọi cô: "Vợ à."

Khương Tri cười khẽ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, "Vâng, em đây."

Đêm mùa hạ yên tĩnh như vậy, gió đêm mát mẻ lướt qua gò má cô, cùng với tiếng nói của anh, càng khiến người ta cảm thấy cực kỳ an tâm.

Sun: Em gái Khương trất"sss quá =)) Không cần chú Tống phải ra tay tiêu diệt tình địch, em tự hạ gục đối phương trước nhé =)))))))