Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 40




Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị

#29.10.2021

Hôm sau.

Dư Thính vào lớp bỏ cặp xuống, Cố Song Song công khai chiếm vị trí trước bàn. Thấy cô vẻ mặt bát quái, Dư Thính lập tức biết cô nàng có chuyện muốn nói.

"Làm sao?"

"Cậu có nghe nói không, Quý Thời Ngộ tự nguyện rút khỏi tổ đội thi đấu, sáng nay Địch Nguyệt nói với tớ làm tớ hoảng sợ một hồi."

Ngón tay sửa sang tập sách của Dư Thính dừng lại.

Trong nguyên tác, Quý Thời Ngộ dựa vào cuộc thi này một bước lên mây, nếu cậu ta rút khỏi, không có cơ hội thể hiện, đồng nghĩa với việc sẽ không được Thanh Hoa nhìn trúng, suy ra Dư Thính đã thành công!

Cô sợ là tin đồn nhảm, kiềm chế kích động hỏi lại: "Thật sao? Không phải tin nhảm?"

"Là thật, cả trường đều đang đồn đại..." Cố Song Song khinh thường hừ lạnh, "Nhưng mà cũng không có gì ngoài ý muốn, cậu ta ở trước mặt nhiều người vì hiểu lầm mà tát cậu một cái, sau này làm gì còn mặt mũi dựa vào tài chính cậu cung cấp để dự thi, nếu là tớ thì tớ cũng không dám."

Quý Thời Ngộ kiêu ngạo, chủ động rút khỏi cũng dễ hiểu.

Dư Thính tiếp tục lấy sách ra, "Thôi, chuyện của cậu ta không liên quan đến tớ nữa."

Cố Song Song tay chống lên bàn, rung đùi đắc ý trêu ghẹo, "Ồ, đúng nha, chuyện của Yến Từ mới liên quan đến cậu ~"

Trong lòng Dư Thính căng thẳng, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn ra phía sau.

May quá, Yến Từ còn chưa tới.

Cô nhẹ nhàng thở ra, giận dỗi trừng mắt: "Cậu đừng nói lung tung."

Cố Song Song cười hì hì, đến gần hỏi, "Sắp tới sinh nhật cậu rồi, cậu có mời Yến Từ không?"

Mời Yến Từ?

Dư Thính không nghĩ tới.

Cô lấy lịch ra tính ngày.

Còn 10 ngày nữa là đến, mỗi lần ăn sinh nhật sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ, những chuyện đó cô không cần phải lo, danh sách khách mời cũng do Dư Dung và dì Tô phụ trách, cô chỉ phụ trách xinh đẹp, sau đó kêu mấy người bạn tốt đến chơi.
Vậy lần này...

Lúc cô còn đang suy nghĩ thì Yến Từ đã bước vào lớp.

Mí mắt cậu gục xuống, hình như chưa tỉnh ngủ, trực tiếp ngồi xuống đằng sau Dư Thính.

Cố Song Song mờ ám đẩy đẩy Dư Thính, nhấp môi cười trộm, sau đó quay người rời đi.

Dư Thính lập tức bị Cố Song Song làm cho xấu hổ.

Hình như giữa cô và Yến Từ không được thuần khiết lắm...

"Yến Từ, hôm nay cậu đi học trễ nha." Dư Thính căng da đầu chọn đề tài, định vòng quanh một hồi mới vào chủ đề chính sau.

"Con nhện bị bệnh."

"..."

Không thể tưởng tượng, cậu vẫn còn nuôi nó.

"Vậy tuần sau cậu..."

Reng reng --

Tiếng chuông vào học vang lên ngắt lời Dư Thính, cô nuốt xuống lời định nói, chậm rãi quay đầu lên, cây bút trên tay hung hăng chọc mấy cái xuống bàn.

Rất nhanh Dư Thính đã có chủ ý mới.

Cô có thể đem tin tức bữa sinh nhật tiết lộ cho Hạ Thất Tịch, lại thông qua Hạ Thất Tịch nói cho Yến Từ, chờ thời điểm Yến Từ hỏi cô, cô sẽ thuận thế mời cậu ấy!!

-- cô đúng là tiểu thiên tài!!

Dư Thính thuận tay click mở app.

Nhiệm vụ hôm nay vẫn như cũ, làm người tốt và bồi dưỡng quan hệ bạn tốt, vậy cô có thể tìm Hạ Thất Tịch để bồi dưỡng quan hệ rồi!!

...

"Thính Thính, tối nay ra ngoài chơi?"

Kết thúc giờ học buổi sáng, ba người cùng nhau đi xuống nhà ăn.

Dư Thính lắc đầu: "Không được, tối nay tớ phải tìm Hạ Thất Tịch học bổ túc." Thuận tiện nói cho cậu ta biết ngày sinh nhật của cô.

Cố Song Song 'a' một tiếng: "Không phải chứ, Thính Thính thật sự muốn làm bạn với tiểu bạch liên hoa nhà nghèo kia sao?"

"Tớ đã hiểu, Thính Thính khẳng định muốn nhiệt tình đùa giỡn sau đó hung hăng vứt bỏ cậu ta." Nếu nói trình độ hiểu biết về Dư Thính của Cố Song Song ở tầng thứ nhất thì Địch Nguyệt chính là tầng đối lưu. Với tính cách của bạn cô, Dư Thính mới không thèm làm bạn với tình địch cũ đâu, càng miễn bàn tình địch cũ nào đó không hề xứng với Dư Thính gia tài bạc triệu.

Cố Song Song cũng có chút khó chịu.

Từ khi Hạ Thất Tịch xen vào, số lần cả nhóm đi chơi chung ngày càng giảm, bây giờ Dư Thính còn muốn bỏ các cô đi tìm Hạ Thất Tịch, lập tức không chịu được châm chọc mỉa mai, "Hạ Thất Tịch kia có khi là có mục đích đen tối nào đí, nói không chừng là muốn lợi dụng Dư Thính ăn chút tiền bạc, cậu cẩn thận đừng để bị cậu ta lừa."

Dư Thính không biết tại sao hai người bạn lại có suy nghĩ này, lập tức sửng sốt.
Giây tiếp theo, Dư Thính cứng đờ.

Cách đó không xa, cô nhìn thấy Hạ Thất Tịch đang im lặng nghe các cô nói chuyện.

Hốc mắt ửng đỏ như muốn khóc.

Hạ Thất Tịch cái gì cũng không nói, trầm mặc ôm cặp rời đi, bóng lưng có chút cô đơn.

Dư Thính không ngờ Hạ Thất Tịch sẽ xuất hiện ở đây, càng không ngờ cậu ta đã nghe hết cuộc trò chuyện của bọn cô.

Cô tội danh chồng chất, nữ chủ chắc chắn đã hiểu lầm.

Dư Thính bỏ lại bạn tốt, chạy nhanh đuổi theo, "Hạ Thất Tịch!"

Hạ Thất Tịch nghe thấy Dư Thính kêu mình, bước chân đầu tiên dừng lại, sau đó chạy nhanh đi.

Trái tim Dư Thính không tốt, chạy không được bao lâu đã thở dốc dữ dội.
Cô giơ tay che ngực, "Cậu, cậu chạy chậm một chút..."

Hạ Thất Tịch nhìn thoáng qua, thấy Dư Thính một tay vịn tường, khuôn mắt trắng nõn hơi đỏ lên, môi trắng biệt, rõ ràng là biểu hiện cơ thể cảm thấy không khỏe.

Cô không đành lòng, chậm rãi dừng lại.
Dư Thính vội vàng đi qua.

"Cậu chạy cái gì chứ."

Hạ Thất Tịch im lặng, quay đầu đi về phía trước.

Cô trầm mặc làm Dư Thính suy sụp.

"Nhà tớ rất nghèo, nhưng tớ thật sự chỉ đơn thuần là muốn làm bạn tốt với cậu, không hề có mục đích khác." Hạ Thất Tịch thấp giọng nói, "Xin lỗi vì đã làm cậu hiểu lầm, sau này, sau này Yến Từ sẽ dạy bổ túc cho cậu, sau khi thi đấu kết thúc, tớ sẽ dùng tiền thưởng trả lại cho cậu, tớ sẽ không quấy rầy cậu nữa."

Dư Thính không ngờ dưới cái nóng 30 độ lại nghe được giọng nói -30 độ.

Quá lạnh.

Quá vô tình.

Dư Thính thừa nhận cô có hơi chạnh lòng.

"Tớ, tớ chưa nói gì hết mà, cậu dữ như vậy làm gì chứ..." Cô cũng uỷ khuất theo, hốc mắt còn đỏ hơn Hạ Thất Tịch.

"Tớ chỉ ăn ngay nói thật."

"Nhưng mà từ đầu đến cuối tớ vẫn chưa nói gì, tại sao các người cứ như thế..."

Nam chính đã như thế, nữ chính cũng như thế.

Nếu một ngày cô trở thành nữ phụ ác độc thì cũng là do bị bọn họ bức điên.
Dư Thính khó chịu, khóe miệng xụ xuống.

Hạ Thất Tịch trộm nhìn cô, thấy vành mắt đỏ bừng của cô, lập tức ngẩn người, "Cậu, cậu khóc?"

"Vốn dĩ tớ muốn mời cậu đến dự tiệc sinh nhật, nếu cậu đã nói vậy thì thôi không cần nữa."

Hạ Thất Tịch trừng mắt, "Mời, mời tớ?"

"Ừ." Dư Thính gật đầu, "Tớ coi cậu là bạn bè, chỉ một nửa thôi, dù sao chúng ta cũng không quá thân."

Từ trận hoả hoạn đó Dư Thính đã quyết định coi nữ chính là bạn.

So với Quý Thời Ngộ, nữ chính quả thực chính là tiểu thiên sứ lương thiện, thành đôi với tên tra nam kia đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu. Cho nên Dư Thính quyết định, chỉ cần nữ chính gặp khó khăn, cô sẽ đến trước Quý Thời Ngộ một bước, thành công chia rẽ uyên ương.

Lúc này, Hạ Thất Tịch không biết nên vui hay nên buồn.

Vui vì Dư Thính không giống như Cố Song Song nói; buồn vì cô chỉ có giá trị một nửa!!

"Tớ, tớ rất nghèo..."

Giai cấp chính là một ngọn núi cao ngất ngưởng.

Hạ Thất Tịch không biết làm thế nào, cô muốn làm bạn với Dư Thính, đồng thời sợ hãi ngọn núi lớn này sẽ gắt gao đè bẹp cô, sợ nhất là những đồn đại vớ vẩn làm Dư Thính thay đổi cách nhìn về cô, mối quan hệ sẽ dần trôi về dĩ vãng, như vậy sẽ rất đau khổ.

"Không sao, 99% Giang thành đều nghèo hơn tớ." Dư Thính an ủi, "1% còn lại là chị tớ."

"..."

Hạ Thất Tịch vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục giãy giụa, "Cho dù cậu không suy nghĩ như vậy, nhưng những người khác đều sẽ giống bạn cậu nghĩ như thế."

Gương mặt Dư Thính cao ngạo: "Những người khác bao gồm những ai, đến lúc đó cậu liệt kê danh sách ra cho tớ, tớ sẽ bịt miệng họ."

Bảo tiêu được Dư gia mời về không phải bình hoa, hơn nữa còn có đoàn luật sư Dư gia ở phía sau, tuỳ tiện xuất một chiêu nhỏ cũng đủ làm bọn họ câm miệng.

Hạ Thất Tịch cứ do do dự dự làm Dư Thính bực bội: "Chúng ta chỉ làm bạn bè, cậu xoắn quýt nhiều thế làm gì? Sao cứ lo sợ bọn họ nói bậy nói bạ vậy hả?! Cậu có thể bắt họ im lặng cả đời không? Bọn họ ngày nào cũng lên diễn đàn mắng tớ, cậu thấy tớ có để ý không?"

Không để ý.

Tuy cô hành xử khác người nhưng coi có năng lực để kiêu ngạo, mọi ác ý đối với cô đều là ghen ghét!

Ai kêu cô vừa có tiền lại vừa đáng yêu... Lại chết sớm.

Nghĩ đến bản thân nhiều tiền mà lại chết sớm như thế, Dư Thính lập tức suy sụp.

"Cho nên... Cậu muốn làm bạn tốt một nưRa với tớ không?"

Gương mặt tiểu công chúa chân thành, làm người ta không tìm thấy lý do để từ chối.

Hạ Thất Tịch nhấp môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Dư Thính thở phào, lúc này mới chú ý cái túi trong tay cô, chỉ chỉ, "Đây là cái gì?"

"Mẹ kêu tớ đưa cho cậu."

Dư Thính kinh ngạc: "Cho tớ?"

Hạ Thất Tịch thẹn thùng đưa đồ qua: "Bà ấy nghe nói cậu bị thương, kêu tớ mang chút đồ ăn cho cậu, không phải món gì đắt giá, cậu, cậu đừng chê."

Dư Thính mở túi ra.

Bên trong có một cái hộp nhỏ hình vuông, là bánh bao, hình thù nào cũng có, nhìn qua rất dễ thương.

"Là dì Hạ tự làm hả?"

"Ừm, mẹ tớ tự làm..." Hạ Thất Tịch ngượng ngùng gãi gãi cằm, "Tạo hình cũng do bà ấy tự tay làm."

Trong nhà không có khuôn đúc, mẹ Hạ tốn rất nhiều thời gian mới làm xong.

Sợ chỉ đựng không túi thì rất khó coi nên đã cố ý mua một hộp đựng bánh. Tuy giá tiền không cao nhưng bà trả giá rất nhiệt tình.

Dư Thính lấy một cái bánh bao hình con thỏ bỏ vào miệng.

Bên trong là nhân đậu xanh, ngọt ngào mềm mềm, ăn rất ngon.

Hạ Thất Tịch nín thở, nhỏ giọng dò hỏi, "Thế nào?"

"Rất ngon! Tớ muốn lấy mấy cái đem về cho dì Tô ăn thử."

Dư Thính không ăn được nhiều, cẩn thận đóng nắp lại, chuẩn bị mượn tủ lạnh của nhà trường để bảo quản không cho bánh bị hư.

"Cậu giúp tớ cảm ơn dì Hạ, cảm ơn bánh bao của dì ấy, tớ rất thích."

Cô thật sự rất thích.

Khi còn nhỏ Dư Thính rất kén ăn, bởi vì để cô ăn uống đầy đủ, mẹ Dư sẽ làm cho cô đủ loại các món tráng miệng.

Sau khi mẹ qua đời, dì Tô đã thay bà chăm sóc cô.

Dì Tô không làm món tráng miệng, Dư Thính muốn ăn ngọt thì gọi cho đầu bếp làm, nhưng mà đầu bếp sẽ dùng những nguyên liệu quý giá để làm, không có vị ngọt như trong trí nhớ của cô.

Một tay Dư Thính xách túi, một tay kéo Hạ Thất Tịch, "Đi."

"Hả?" Hạ Thất Tịch mờ mịt hỏi, "Đi đâu?"

"Đừng hỏi, đi theo tớ."

"...?"

Sao tiểu công chúa lại đột nhiên trở nên bá đạo??

_________
🐣: ƪ(‾.‾")┐