Vòng Bảy Người

Chương 47




Trần Hạo cười lạnh nói: "Chỉ có một mình anh biết sao?"

Diệp Vỹ trái lại không tiếp tục hỏi thăm nữa, cũng dựa theo phương thức của Trần Hạo chậm rãi di chuyển về hướng cửa. Chờ sau khi tất cả mọi người đã an toàn đi ra, chuông giữa phòng mới khôi phục nguyên trạng, lẳng lặng treo ở bốn góc phòng, lúc chuông này vừa yên tĩnh, cọc gỗ cũng lập tức bay lên.

Trần Hạo nói: "Không đơn giản chỉ có nơi này, chỉ cần một nơi này xuất hiện chuông đồng đều đại biểu cho cơ quan, nhưng những nơi khác tới cùng có bao nhiêu cơ quan tôi cũng không rõ ràng, mọi người cẩn thận tiếng chuông nhé."

Chu Quyết bưng cánh tay nói: "Em còn nhớ rõ trong sách, ông Lâm viết chuyện qua được cơ quan người cỏ. . . . . .Chẳng lẽ cái gọi là những bóng người đó cũng là loại cơ quan này."

Lâm Húc bởi vì tuổi tác quá lớn, một loạt những động tác như vậy khiến ông có chút ăn không tiêu. Ông ngồi dưới đất thở phì phò gật đầu, nhưng cũng không có khí lực tiếp tục giải đáp. Chỉ hơi gật đầu tỏ vẻ Trần Hạo nói đúng.

Lúc này Chu Quyết phát hiện Trần Hạo trong ánh mắt nhìn người khác có chút cổ quái, hình như lộ ra hàm nghĩa mịt mờ nào đó, không biết tại sao, anh vẫn giấu tay trái ở phía sau, Khỉ Còi muốn hỏi Trần Hạo hướng đi của anh, lại bị Chu Quyết ngăn cản, cậu hướng hắn lắc đầu, tỏ vẻ hiện tại cái gì cũng đừng nói.

Trần Hạo nhìn thoáng qua Lâm Húc ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay nâng ông dậy nói: "Ông Lâm, ngài muốn cùng chúng tôi đi vào sao? Có lẽ không có cơ hội ra nữa đâu."

Lâm Húc cúi đầu nhìn hai tay mình, ông nói: "Ta không thể có lỗi với Thúy Nương. . . . . ."

Trần Hạo vô thức sờ sờ cánh tay, sau đó hỏi: "Tại sao ông muốn sắp xếp tóc của Thúy Nương vào trong sách?"

Ánh mắt Lâm Húc tối sầm xuống, ông nói: "Thúy Nương từng nói nếu nàng chết, vậy hãy dùng tóc của nàng làm một tín vật, ta nghĩ chỉ có viết sách mới có thể làm cho việc này tiếp tục lưu truyền, chỉ cần có quyển sách này, những người đó sẽ không chết vô ích."

Chu Quyết chen ngang nói: "Nhưng nhìn tình cảnh trong sách, Thúy Nương kỳ thật đã sớm không bình thường nữa, ông không phải đã nói nàng nếu sống dậy chính là chủ mộ của mộ phần công chúa kia sao?"

Lâm Húc cúi đầu, ông nói: "Đúng, nhưng cũng là cách nghĩ của Thúy Nương. Đã nhiều năm trôi qua như vậy chúng ta cần một đáp án. Chỉ cần nói cho chúng ta biết, chúng ta rốt cuộc là còn sống hay. . . . . . " Lâm Húc không tiếp tục nói nữa, ông nắm chặt tay run rẩy kịch liệt.

Trần Hạo đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng đưa mắt dừng lại trên người Diệp Vỹ, anh nói: "Vậy còn anh?"

Diệp Vỹ nghĩ một chút nói: "Tôi và cậu giống nhau."

Trần Hạo nhìn gã nói: "Tôi hy vọng tất cả mọi người có thể còn sống sót ra ngoài."

Diệp Vỹ sửng sốt một chút, gã vẫn như cũ mặt không chút biểu cảm nói: "Cậu nghĩ có thể sao? Cậu so với Trần Như Lan ngây thơ hơn, việc này sẽ hại chết càng nhiều người."

Trần Hạo gật đầu, anh nói: "Đúng vậy, nhưng chúng ta đã đi tới bước này, ít nhất chúng ta cũng còn sống. Anh không phải cũng còn sống sao? Chí ít anh so với Diệp Đĩnh đã đi được xa hơn."

Diệp Vỹ nhìn Trần Hạo thật lâu, gã gật đầu, cuối cùng nói: "À, nếu đã nói vậy, thì tôi phụ trách mộ phần công chúa trong âm dương mộ đi, chỉ cần cậu tin tưởng tôi tôi sẽ phụ trách chuyện của phía đó."

Lúc này Khỉ Còi nói: "Vậy anh Trần anh sẽ đi mộ Quách Phác sao?"

Trần Hạo cúi đầu, mày anh có chút giãn ra, anh cười nhạt nói: "Đúng, tôi sẽ dẫn các cậu đi."

Chu Quyết chợt phát hiện khi Trần Hạo nói chuyện, phảng phất như thanh âm của anh có trọng âm, thanh âm của một nữ nhân từ phía sau anh truyền tới, nhưng lại bị tiếng nói của anh che lấp, phân không rõ tới cùng có hay không, những người khác cũng không phát hiện ra điểm ấy, Chu Quyết nhìn mặt Trần Hạo, cậu phát hiện Trần Hạo vừa vặn cũng ngẩng đầu nhìn cậu, Trần Hạo tiếp tục nói: "Chúng ta phải tìm được thạch bích trong mộ, sau đó đồng thời dựa theo đồ án trong bản dập để hoàn thành nghi thức. Chúng ta phải đồng bộ, sai biệt một giây liền đại biểu cho thất bại, chỉ cần có một tia sai lầm mọi người chúng ta đều toi mạng. Các cậu. . . . . . Rõ rồi chứ?"

Diệp Vỹ nhìn thoáng qua Trần Hạo, gã nói: "Cậu không tin năng lực của tôi, tôi đã nói ở thời điểm mấu chốt sẽ cứu mạng các cậu."

Trần Hạo cũng cười một tiếng, anh nhìn Chu Quyết nói: "Hiện tại phải nói chúng ta mới đúng, đừng quên âm dương đồng đạo là tín điều căn bản của Tương tộc."

Diệp Vỹ nhìn anh cũng cười nói: "Còn có một điểm, biến tức bất biến, dịch chi đại nghĩa."

Khỉ Còi nghiêng đầu nhìn Diệp Vỹ, cảnh giác nói: "Có ý tứ gì?"

Diệp Vỹ vỗ vỗ đầu hắn nói: "Tiểu tử ngốc, nói thế nghĩa là bất luận thời gian nào đều có thể có thay đổi, nhưng tất cả thay đổi đều có quy luật, đây là chỗ huyền bí của Kinh Dịch."

Chu Quyết gật đầu tỏ vẻ cậu đồng ý quan điểm này, bất quá cậu vẫn không yên lòng, cậu nghĩ lần này Trần Hạo xuất hiện hình như có chỗ nào không đúng lắm. Chu Quyết cực kỳ để ý tay trái của anh, trong tay trái anh rốt cuộc là cái gì? Tại sao anh cứ mãi cất giấu?

Trần Hạo phát hiện Chu Quyết đang đánh giá mình, ánh mắt của anh tối sầm xuống, nhưng vẫn như cũ hướng Chu Quyết vươn tay phải, nói: "Bước tiếp theo, anh sẽ dẫn em vào, cũng sẽ mang em ra, chỉ cần em tin tưởng anh."

Chu Quyết chần chờ chỉ chốc lát, nhưng ngay khi cậu chần chờ Trần Hạo đã chán nản buông tay xuống. Chu Quyết như đang vãn hồi cái gì đó, cậu kéo cánh tay Trần Hạo đang rũ xuống, nói: "Anh Trần, em tin tưởng."

Trần Hạo chỉ nhàn nhạt cười nói: "Đương nhiên, nhất định phải vậy."

Ngay lúc Chu Quyết và Trần Hạo hai người đang nói chuyện, Tam Béo kéo Khỉ Còi nhỏ giọng nói: "Khỉ Còi, cậu ngàn vạn lần phải cẩn thận, tớ nghĩ lần này không đơn giản. Cậu phải cẩn thận thằng cha Diệp Vỹ này."

Khỉ Còi nghiêm túc gật đầu, nhưng Tam Béo còn nói thêm: "Còn nữa cậu cũng phải cẩn thận Lão Cửu, hắn còn gạt chúng ta chuyện gì đó, không đồng lòng cùng chúng ta, cậu bên này chẳng khác nào chỉ có mình cậu mới cùng việc này đại bác bắn ba ngày cũng không tới, bọn họ khẳng định có quyết định của mình rồi, tới lúc vạn bất đắc dĩ, cậu phải nghĩ cách tự mình trốn ra, tớ ở chỗ này làm một loạt dấu hiệu, ở cửa để lại một phần hành lý, đến lúc đó cậu nghĩ biện pháp trốn ra được những thứ kia có thể giúp cậu bò lên."

Khỉ Còi nhìn Tam Béo, Tam Béo vỗ vai hắn nói: "Huynh đệ tớ quá hiểu cậu rồi, cậu đây ngoan cường, nhưng thời điểm mấu chốt mạng mình quan trọng hơn mà, bên này tớ cùng Chu Quyết một chỗ coi như có thể chiếu ứng lẫn nhau, nhưng tớ thật không yên lòng với cậu."

Khỉ Còi nói: "Chúng ta sẽ gặp lại. Cậu cũng thế, Chu Quyết cũng thế, các cậu cũng không thể chết."

Tam Béo tăng thêm lực đạo trong tay, nhưng hắn không thể nói thêm gì nữa, Chu Quyết nhìn về phía bọn họ bên này, Tam Béo hướng cậu khó xử cười cười, nhưng lúc này cậu cũng đành bất lực, chỉ có thể khổ sở gật đầu. Ba người bạn trao đổi ánh mắt lần cuối cư nhiên dùng loại bầu không khí này kết thúc, trong lòng Chu Quyết khổ sở nói không nên lời.

Lão Cửu đưa tay nhìn đồng hồ của hắn một chút nói: "Sắp đến giờ rồi, nhưng lại chưa có bất cứ động tĩnh gì. Chúng ta giải thích sai rồi sao?"

Trần Hạo nhìn Lão Cửu nói: "Không, không sai."

Trần Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời một mảnh đen nhánh, anh nói: "Thời gian đã đến."

Anh vừa dứt lời, đột nhiên bầu trời thoáng cái trút xuống cơn mưa to tầm tã, nước mưa băng lãnh đánh vào trên người bọn họ, rét thấu xương. Trần Hạo lau nước mưa trên mặt, anh nói: "Mộc môn bắt đầu thay đổi rồi, mọi người chú ý động cơ bốn phía."

Mọi người còn đang kinh ngạc mưa này từ đâu tới, không gian tối đen như mực này ngoại trừ cảm nhận được như là bị nước đá rét lạnh giội rửa ra thì không cảm thấy gì nữa.

Mọi người phát hiện theo mưa to bàng bạc, thế nước cũng bắt đầu không ngừng tăng vọt, nơi vốn chỉ là kênh nhỏ thoáng cái rộng hơn rất nhiều, nước bắt đầu trở nên chảy xiết cực kỳ. Nhưng bởi vì tầm mắt giới hạn, mọi người chỉ có thể từ thính giác phán đoán thế nước tới cùng mạnh yếu bao nhiêu. Mọi người bị buộc trốn ở nơi địa thế góc cao, nhưng thế nước như vậy phỏng chừng chưa tới nửa giờ nơi này cũng sẽ ngập. Đến lúc đó nơi này sẽ trở thành một vùng nước mênh mông.

Tam Béo nói: "Đây. . . . . . Đây là mộc môn? Sao đều là nước thôi. . . . . . . Sẽ không dìm chết chúng ta chứ? Mưa này từ đâu tới nha."

Trần Hạo đang dõi theo dòng nước bốn phía, trong miệng anh lẩm bẩm, tựa hồ đang niệm công thức gì đó. Cậu đột nhiên nghĩ đến lúc đầu Trần Hạo không ngừng nhìn những văn tự và đồ án không hề có ý nghĩa gì kia. Chẳng lẽ mấy thứ đó chính là phương pháp vào huyệt? Chẳng lẽ Trần Như Lan cũng từng tới âm dương đạo này?

Ngay khi Chu Quyết còn đang buồn bực, Chu Quyết đột nhiên cảm thấy phía sau truyền đến một tiếng chuông như có như không, sau đó cậu cảm thấy phía sau thấm qua một luồng khí lạnh, giống như bỗng dưng có một khối băng đặt phía sau cậu vậy, ngay khi cậu còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, muốn quay đầu lại, cậu bị người từ phía sau đẩy mạnh một chút, trực tiếp ném vào trong dòng nước chảy xiết.

Chu Quyết không thể quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là ai làm, một đầu đã chìm vào trong nước.

Trần Hạo mở to mắt thấy Chu Quyết từ bên cạnh anh rơi vào nước, nhưng anh đã không kịp bắt được cậu. Anh đột ngột quay đầu lại, nhưng anh phát hiện phía sau Chu Quyết căn bản không có ai đứng, chỉ là trên mặt đất kia có thêm rất nhiều dấu chân nhỏ. Anh không có thời gian suy nghĩ nhiều chỉ có thể mạnh chui vào trong nước, muốn túm Chu Quyết đã không còn khí lực lên. Nhưng thế nước này quá xiết, chưa đến vài giây Chu Quyết đã bị đẩy đến nơi rất xa.

Mà lúc này những người khác cũng chỉ có thể ở bên dòng nước lo lắng suông, Chu Quyết bởi vì không thích ứng, cậu quạt liên tục vài cái cũng không thể làm cho mình nổi lên mặt nước, cậu cảm thấy dường như đáy nước có vật gì đó bám lấy cậu, cậu bối rối khua chân múa tay, nhưng không ai có thể túm được cậu, cậu chỉ có thể như cọng bèo rong bị kéo xuống đáy nước, cậu nóng lòng muốn hít thở, nhưng hé miệng chỉ có thể uống nước, cậu cảm thấy nước này tanh hôi làm cho người ta khó lòng chịu được.

Cậu cảm thấy áp lực bốn phía càng lúc càng lớn, nhưng cũng càng ngày càng an tĩnh. Phảng phất như rốt cuộc không nghe được tiếng nước chảy xiết và mọi người đang la hét. Khi cậu miễn cưỡng mở mắt ra, cậu phát hiện bốn phía đều là màu xám trắng, giống như bị khóa lại giữa khăn sa màu xám, cậu như một sinh vật phù du bập bềnh giữa thế giới màu xám trắng này, trong thế giới màu xám trắng này cậu ngay cả chính mình cũng không cảm nhận được, thân thể cứng ngắc như một khúc gỗ.

Thình lình có thứ gì đó kẹp cánh tay cậu, cậu cảm giác da tay bị cắt ra, cậu nghĩ đến Trần Hạo, nhưng khi cậu quay đầu lại cậu phát hiện túm lấy mình lại là một người chết xa lạ, cứng đờ bập bềnh trong nước, mà hai tay lại như vuốt thú vặn vẹo, tay trái hắn gắt gao kẹp lấy cổ tay Chu Quyết, Chu Quyết sợ đến muốn vẫy ra, nhưng làm thế nào cũng rút không ra được. Cánh tay không ngừng chảy ra máu tươi, cùng nước sông xám trắng này xen lẫn với nhau, phảng phất như sợi tơ màu đỏ.

Khi cậu kinh hoảng đến ngừng thở, cậu phát hiện trong bức màn nước sa màu xám trắng nọ lại bay tới một ít "đồ vật" mờ mờ ảo ảo, bọn chúng đồng dạng cứng ngắc theo nước trôi nổi, nhưng tay lại như móng vuốt mà vặn vẹo, Chu Quyết bắt đầu chú ý mặt của những thi thể này, phát hiện trên da mặt vặn vẹo và sưng tấy cũng không có ngũ quan gì, thi thể này không hề có ngũ quan và nét mặt, nhưng cho dù không có ngũ quan Chu Quyết lại vẫn như cũ cảm thấy thi thể cực kỳ vặn vẹo thống khổ, phảng phất như bị chết vạn phần thê lương.

Thi thể này theo nước màu xám trắng không ngừng trôi nổi đảo quanh, dần dần thi thể này bắt đầu hướng sát tới Chu Quyết, những thi thể không có ngũ quan này giống như có thể cảm giác được tế bào của ngoại tộc hướng đến vây quanh Chu Quyết, Chu Quyết lại không cách nào đẩy những thi thể này ra, Chu Quyết cảm thấy mình xong rồi, cậu nghĩ hiện tại chết có lẽ không tính là quá thống khổ. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, cậu nghĩ rất nhanh cậu sẽ trở thành một trong những thi thể này. Cứ như vậy chết giữa đống xác xám trắng này.

Nhưng thình lình Chu Quyết cảm giác được giữa thế giới màu xám trắng có thứ gì đó bị phá tan, từ sâu bên trong nước truyền đến vài tiếng kêu cổ quái, như là tiếng khóc. Tiếp theo đáy nước truyền đến càng nhiều thanh âm hơn, nghe đến não Chu Quyết tê dại. Vì vậy Chu Quyết cảm giác được sâu bên trong đáy nước cỗ lực hút nọ có một lần truyền đến, phảng phất như muốn trực tiếp túm cậu vào dưới đáy vậy. Nước màu xám trắng bắt đầu toát ra rất nhiều bọt.

Nhưng vào lúc này, thi thể chặt chẽ bắt lấy cổ tay mình kia cư nhiên thả lỏng tay ra, sau đó chậm rì rì hướng về nơi sâu thẳm trôi đi. Mà cậu cảm giác trên tay mình hình như có thêm vật gì đó, nhưng cậu không cách nào nhúc nhích cái cổ cứng đờ của mình, cũng như đám thi thể hướng về phía xa xăm trôi đi.

Đinh đoong.

Tiếng chuông cổ quái nọ lại một lần nữa vang lên, Chu Quyết cảm thấy dường như cả người rung rẩy một cái, cậu cảm giác được đau đớn và áp lực nước. Hoảng hốt tê rần cũng dần dần bị tình tự sợ hãi thay thế, cậu thử giãy giụa lần cuối cùng, rồi sau đó nước lại thoáng cái chảy xiết, giống như suối chảy xốc hẳn cậu lên, khi cậu ló đầu ra lần nữa, cậu phát hiện Trần Hạo đang ra sức hướng về chỗ cậu bơi tới, cậu nhìn thấy Trần Hạo liều mạng như vậy, ý chí bản năng muốn sống lại một lần nữa thức tỉnh, cậu hướng Trần Hạo gian nan vươn tay, Trần Hạo dùng hết toàn lực bắt được tay Chu Quyết, Chu Quyết lúc này mới nhìn thấy trong tay trái Trần Hạo cư nhiên toàn bộ đều quấn đầy tóc màu đen, cậu nhìn Trần Hạo, Trần Hạo cắn răng kéo cậu đến bên người. Anh gắt gao ôm lấy Chu Quyết.

Anh tận lực đem đầu Chu Quyết nâng lên, Chu Quyết nhìn tay trái Trần Hạo, mà Trần Hạo lại nhìn chăm chú vào tay phải cậu, anh nói: "Đây là. . . . . ."

Chu Quyết phát hiện trên cổ tay mình đều là máu, cổ tay cậu bị khắc lại một hình vẽ cực kỳ cổ quái, như là một chữ. Trần Hạo kéo đầu Chu Quyết dậy, anh hướng bên bờ ban đầu không ngừng bơi, hy vọng có thể ngược dòng mà lên. Đáng tiếc làm thế nào cũng bị đẩy xuống, ngay khi mắt thấy đầu sóng kế tiếp sẽ đẩy hai người bọn họ vào vùng nước chảy sâu hơn. Một cánh tay hữu lực kéo lấy cánh tay Trần Hạo, Trần Hạo ổn định tầm mắt vừa nhìn phát hiện là Lão Cửu, Lão Cửu nói: "Mau, Khỉ Còi kéo ta."

Trần Hạo phát hiện nguyên lai những người này lần lượt kéo đối phương, mới có thể đi tới đây, bọn họ về cơ bản đều là mạo hiểm bị nước cuốn đi để tới cứu hai người.

Anh gắt gao nắm chặt tay Lão Cửu, Lão Cửu hô: "Nhanh lên, tôi bắt được bọn họ rồi."

Khỉ Còi hô: "Diệp Vỹ kéo tôi đi."

Thật vất vả, bọn họ rốt cuộc được lôi lên sườn núi cao. Mọi người lạnh đến run bần bật, trên khuôn mặt xanh trắng của từng người đều toát ra vẻ hoảng sợ được sống sót sau tai nạn.

Trần Hạo nói: "Các cậu. . . . . . Không sao chứ."

Chu Quyết nhìn anh lại đem tay mình giấu ở phía sau, Trần Hạo cũng phát hiện cậu đã chú ý tới điểm này, anh lắc lắc đầu.

Lão Cửu nói: "Chu Quyết cậu sao lại té xuống?"

Chu Quyết lắc đầu nói: "Tớ cũng không biết, tớ cảm thấy bị người ta đẩy xuống."

Tam Béo nói: "Nhưng chúng ta đều đứng song song, làm sao có thể có người phía sau?"

Khỉ Còi bồn chồn ngăn Tam Béo nói chuyện, hắn nói: "Các cậu nghe xem có phải có người đang khóc không. . . . . ."

Lời này của Khỉ Còi vừa dứt, Tam Béo đứng gần đó nhất nghe được một thanh âm như có như không, nghe như là tiếng khóc của nữ nhân.

Hắn vội vàng nói: "Đích xác hình như có người đang khóc, có thể là con mèo nọ giở trò quỷ không?"

Lão Cửu nói: "Con mèo nọ không phải đã biến mất sao? Đúng rồi, anh Trần tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc trước đó anh đã đi đâu?"

Phản ứng của Trần Hạo làm cho người ta có chút sợ hãi, anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào sâu bên trong dòng nước nói: "Tôi vẫn đều đi theo phía sau các cậu."

Tất cả mọi người bị lời này của anh dọa sợ choáng váng, bọn họ nhìn chằm chằm anh, Lão Cửu nói: "Anh Trần, nói đùa thế này không vui đâu!"

Trần Hạo quay đầu lại, mặt không chút biểu cảm nói: "Tôi đùa làm gì, quyển sổ trong túi Chu Quyết đó cũng không phải là tự nhiên rơi xuống đâu."

Chu Quyết nghĩ đến quyển sổ đã nhắc nhở cậu, nói: "Nhưng bọn em không nhìn thấy anh?"

Trần Hạo nói: "Đúng vậy, mọi người không nhìn thấy anh."

Tam Béo rất bình tĩnh đem Chu Quyết qua, hắn nói: "Trần Hạo này không phải là quỷ quái gì biến thành chứ. . . . . ."

Chu Quyết cắt ngang lời Tam Béo, cậu nói: "Nếu anh ấy là quỷ, anh ấy sẽ không cứu tớ, anh Trần, anh nói tiến vào mộc cục cần quyển sách kia, đây rốt cuộc là tại sao?"

Trần Hạo nhìn Chu Quyết nói: "Trong sách có tóc của Thúy Nương, mà quyển sách kia ở trên người anh, nó làm cho mọi người nhìn không thấy anh. Nhưng anh lại xuất hiện ở gác chuông. Đây đều là ảnh hưởng của quyển sách này. Phảng phất như nó có linh hồn vậy."

Khi mọi người lại một lần nữa nói tới quyển sách kia, nhất thời có một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu, loại bàng hoảng bị áp lực vô hình rượt đuổi mà không cách nào thoát được phảng phất như lại trở về trên người bọn họ, Tam Béo nói: "Chúng ta đến tác giả cũng đã tìm được rồi, ông Lâm không phải nói nhân số không phải mấu chốt sao. . . . . . Quyển sách kia đối với chúng ta không phải không có uy hiếp nữa sao?"

Trần Hạo nói: "Đích xác không có uy hiếp, mà nhân số cũng không phải mấu chốt, nhưng ông Lâm từng nói mấu chốt là bản dập, mọi người đừng quên bản dập trên người chúng ta hấp dẫn quỷ hồn, mùi máu khủng bố nọ, nhưng chúng nó không phải quỷ hồn trong sách."

Chu Quyết nói: "Quỷ hồn trong quyển sách kia, tóc Thúy Nương. . . . . Chẳng lẽ!"

Lâm Húc thay cậu nói: "Đúng vậy, kỳ thật đây là nguyện vọng của Thúy Nương."

Nói xong ông nhìn thoáng qua hướng Trần Hạo, Trần Hạo nói: "Tóc trong quyển sách kia, đem chúng ta còn có Như Lan bọn họ, thậm chí bảy người trước đó nữa liên hệ cùng một chỗ, bọn họ xoay vần tìm kiếm về bí mật của mộ song sinh. . . . . ."

Lão Cửu run rẩy thanh âm nói: "Tóc Thúy Nương? Nhưng đó hẳn là. . . . . ."

Trần Hạo gật đầu nói: "Đúng, Như Lan vẫn kể trong thư có hai con quỷ, hai quỷ hồn bất đồng, một con quỷ muốn ngăn cản chị tiến thế giới trong sách, một con quỷ khác lại cực lực muốn bọn họ truy cứu sự tình này."

Chu Quyết lo lắng hỏi: "Vậy một con quỷ trong đó chính là Thúy Nương? Thúy Nương không phải cuối cùng đã chết sao?"

Trần Hạo lắc đầu nói: "Không đúng, Thúy Nương lần đầu tiên tiến vào mộ phần công chúa đã chết rồi, nói cách khác ngay từ đầu tiểu thuyết nàng chính là một con quỷ. Thúy Nương mà Lâm Húc quen biết kia kỳ thật chính là bản thân chủ mộ. Nàng cần có người giúp nàng tiến vào mộ Quách Phác."

Nói xong anh ngẩng đầu nhìn mọi người, nói: "Thúy Nương ngay từ đầu chính là thi nhân bị chủ mộ kia nhập thân. Nàng hấp dẫn mọi người đi tới âm dương đạo. Cho nên nàng đến cuối cùng cũng muốn dùng phương thức của chính mình tiến vào mộ Quách Phác."

Lâm Húc nắm chặt đấm tay cúi đầu, ông gật đầu không nói gì. Phảng phất như ông thừa nhận ở điểm ấy, ông đã che giấu mọi người. Trần Hạo tiếp tục nói: "Do đó nhân số đích xác không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ trên người chúng ta hiện tại sở hữu tất cả bản dập, cùng với phương thức làm thế nào tổ hợp bản dập. Đây đều là chủ mộ, cũng chính là Thúy Nương trong câu chuyện, còn có. . . . . ."

Ngay khi Trần Hạo muốn tiếp tục nói cho hết, anh đột ngột hít ngược một hơi, lời vừa đến bên mép bỗng im bặt, anh che cổ mình thống khổ muốn quay đầu lại, nhưng làm thế nào cũng không chuyển qua được, lúc này Chu Quyết nghe được phía sau Trần Hạo có một tiếng thở dốc như có như không, Trần Hạo thống khổ lăn lộn trên mặt đất.

Trần Hạo đau đớn muốn thoát khỏi bưng cổ mình, anh gian nan nói: "Đem, đem túi kéo đi. . . . . . Quyển sách bên trong đó. . . . . ."

Chu Quyết sửng sốt một chút, nhưng Tam Béo không kéo lại, Chu Quyết một bước dài vọt tới, khi cậu muốn giựt túi sách từ phía sau lưng Trần Hạo ra, cậu ở khe hở giữa túi sách và phía sau lưng Trần Hạo thấy được một bó tóc dầy, ngay trong nháy mắt đó cậu cảm thấy trong đám tóc đen nhánh kia có đôi mắt người. Đôi mắt kia gắt gao theo dõi cậu.

Cậu đem balô thoáng cái từ trên lưng Trần Hạo giựt lại, ngay tại một khắc balô nọ thoát khỏi lưng Trần Hạo, tóc liền biến mất. Phảng phất như hết thảy những việc nọ đều là ảo giác.

Trần Hạo co quắp trên mặt đất không dậy nổi thở hổn hển, mà balô lại im lặng nằm trên mặt đất. Quyển sách《 Vòng Bảy Người 》màu vàng nọ cũng rớt ra.

Mọi người nhìn chằm chằm sách nhưng không ai dám tới gần, tiếp theo từ đầu kia thác nước truyền đến từng đợt tiếng khóc làm cho người ta dựng tóc gáy.

Tiếng khóc càng ngày càng như tiếng gào thét thê lương.

Trần Hạo hơi khôi phục chút ý thức, gian nan bò dậy, anh nhấc sách rơi trên mặt đất lên, gắt gao túm trong tay. Tất cả mọi người không dám tới gần, trong miệng Lâm Húc thì thào tên Thúy Nương.

Trần Hạo nhìn thác nước nọ nói: "Ông Lâm, đây mới là quỷ táng chân chính nhỉ."

Tiếng khóc điên cuồng này giống như lực hấp dẫn cực lớn, muốn đem tất cả mọi người gọi qua. Trần Hạo nhét sách vào trong túi, Diệp Vỹ lại ngăn cản Trần Hạo nói: "Cậu tới cùng đã biết được gì? Bí mật của quyển sách kia rốt cuộc là gì?"

Trần Hạo nhìn Diệp Vỹ, lại nhìn thoáng qua Chu Quyết, anh nói: "Anh còn nhớ rõ Trần Như Lan từng nói tác dụng lớn nhất của vòng bảy người là để cho tất cả những người đọc sách cảm nhận được nỗi sợ hãi của tử vong không? Khi chúng ta càng sợ hãi tử vong, chúng ta lại càng an toàn, ngược lại nếu chúng ta cảm thấy sự tình đã giải quyết, như vậy nguy hiểm lại chân chính xâm nhập. Chúng ta vẫn luôn phạm vào một sai lầm, đó chính là lầm tưởng rằng tác giả chính là đáp án, kỳ thật cái này căn bản sai rồi. Tiếp tục nữa chúng ta căn bản không đến được mộ song sinh sẽ chết."

Anh nhìn Lâm Húc nói: "Ông ta không phải đáp án, quỷ hồn kia đã lợi dụng người này viết quyển sách kia, sau đó nó có thể dựa vào đó sống sót. Tại sao sợ hãi cái chết ngược lại có thể giảm xuống ảnh hưởng của quyển sách đối với hiện thực chúng ta? Các cậu có nghĩ tới nguyên nhân hay không?"

Anh nắm chặt quyển sách kia, thở phì phò nói: "Tác dụng của quyển sách này đầu tiên là muốn chúng ta cuốn vào, sau đó chính là đưa ra gợi ý, mà tác dụng thứ ba, cũng là tác dụng mấu chốt chính là đối kháng với ác quỷ trong bản dập, nó kỳ thật vẫn không ngừng nhắc nhở người tiếp xúc với bản dập nguy cơ sắp gặp phải. Nữ quỷ vẫn luôn nhắc nhở chúng ta, mà chúng ta lại luôn cho rằng nó là ngọn nguồn của hết thảy khủng bố."

Nói xong anh nhìn Lâm Húc nói: "Do đó, ông Lâm mới nói bản dập mới là mấu chốt. Nhưng ông ấy đã quên một chuyện, đó là chính quyển sách này cung cấp cho chúng ta tất cả sự bảo vệ cho tới bây giờ, nó không ngừng thông qua câu chuyện nói cho chúng ta biết bí mật của bản dập, Như Lan cũng đã phát hiện điểm này. . . . . . Cho nên chị ấy vẫn luôn làm ra gợi ý, nhưng lúc chị ấy sắp thành công, lại thất bại. Tin tức chị ấy cung cấp cũng theo đó liền chấm dứt ở điểm đó."

Chu Quyết vội vã truy hỏi: "Tại sao, chị ấy tại sao lại thất bại!"

Trần Hạo cúi đầu, anh lắc đầu nói: "Không biết. . . . . . . .Anh không biết. . . . . ."

Lúc này đứng đó gần nhất Tam Béo chỉ vào con sông nói: "Các cậu nhìn xem! Đó là thứ gì vậy. . . . . ."

Mọi người theo hướng Tam Béo chỉ nhìn lại, phát hiện nguyên bản là thác nước cư nhiên biến mất, nhưng trên thạch bích kia bò đầy thi thể vặn vẹo, Chu Quyết nói: "Tôi ở đáy sông từng nhìn thấy những thi thể này, chúng nó. . . . . .Chúng nó tại sao có thể như vậy?"

Tiếng khóc sợ hãi nọ chính là từ trên thạch bích truyền đến, Trần Hạo nhìn thạch bích phủ kín thi thể nói: "Bước tiếp theo chúng ta phải lên đường rồi."

Khỉ Còi nhìn vách tường cao nói: "Đừng nói chúng ta phải từ trên thi thể bò qua nhé, vạn nhất té xuống nhất định sẽ chết."

Diệp Vỹ không thèm quay đầu lại nói: "Có chỗ đặt tay sẽ không sao cả, lúc đầu Thúy Nương bọn họ chính là tay không trèo lên mà."

Lâm Húc nói: "Chính xác, đừng thấy rất chót vót, nhưng đá tảng phía trên vô cùng vững chắc, nếu thật sự phải bò vẫn bò được. Chỉ là sau khi nước lớn giội rửa lúc này sẽ rất ướt. . . . . ."

Chu Quyết nói: "Tại sao giữa thạch bích nọ lại có tiếng khóc?"