Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu

Chương 34: Đều do mất điện gây họa, quáng gà tấn công!




Vốn tưởng giao nhiệm vụ rồi xong, ai ngờ sau đó thợ rèn Hồ thản nhiên dừng công việc đang làm, ngồi trở lại nơi bậc cửa, trên đầu đội dấu chấm than thật to.

Lantis tiếp tục tiến lên đối thoại.

Thợ rèn Hồ: “Phong ấn Thanh Phong Kiếm mặc dù đã giải, nhưng uy lực của nó vẫn chưa hoàn toàn được phóng thích. Nếu các ngươi có thể tập hợp đủ 10 viên ‘Mảnh Vỡ Huyết Ngọc Hồng Tinh’ cùng ‘Viên Ngọc Máu’, ta có thể giúp các ngươi khai phá thuộc tính ẩn của nó. Đương nhiên, ta sẽ thu một khoảng phí nhất định, các ngươi nên chuẩn bị sẵn 100 viên Tinh Thể Trắng.”

100 viên Tinh Thể Trắng…

Khổng Tây câm lặng, sên trên Bình Nguyên Hoang Vu giờ đã chết sạch, đi đâu kiếm được nhiều như vậy.

Thợ rèn Hồ tiếp tục nói: “Tinh Thể Trắng cùng Mảnh Vỡ Huyết Ngọc Hồng Tinh các ngươi có thể tìm được ở Rừng Xanh, nhưngRừng Xanhgiờ nguy hiểm trùng trùng, phải hết sức cẩn thận, thợ rèn Hồ này ở nơi đây đợi tin tốt lành.”

Mười phần mười bộ dáng nói như đúng rồi, ông lão này thật sự rất đáng đánh. Khổng Tây khó chịu hai tay chống nạnh đứng trước thợ rèn Hồ.

[Mật] Lantis: Nhiệm vụ không gấp. Vừa rồi tôi thuận tiện nhặt chiếc nhẫn boss rớt ra

[Mật] Tiểu Tây: Nói đến cái này khiến tớ bực bội, không phải đã nói chỉ cần Tinh Thể Trắng thôi sao? Một giây dừng lại đó thiếu chút hại chết cậu đấy có biết không!

[Mật] Lantis: [Nhẫn Ngâm Máu]

[Mật] Tiểu Tây: Cho dù là một món ngâm máu… gì gì gì? Rớt ra cái này à! (⊙o⊙)

[Mật] Lantis: Ừ

[Mật] Tiểu Tây: Cậu thu được mấy món rồi?

[Mật] Lantis: Áo, đai lưng, giày, dây buộc và nhẫn, đủ bộ

[Mật] Tiểu Tây: Tại sao không có quần, chẳng lẻ muốn để trym bay mất sao =_=

[Mật] Lantis: … tính chung với áo

[Mật] Tiểu Tây: Vậy thì tốt, có muốn bay cũng chỉ có thể bay trước mặt tớ o( ̄ヘ ̄o#)

[Mật] Lantis: …

[Mật] Lantis: Tôi biết rồi…

Khổng Tây điều khiển nhân vật xoay mấy vòng quanh Lantis, thế nhưng bất kể nhìn từ góc độ nào cũng không phát hiện có gì khác biệt.

[Mật] Tiểu Tây: Tại sao không ngửi được mùi cao thủ?

[Mật] Lantis: Cậu cho mũi mình là mũi chó sao?

[Mật] Tiểu Tây: Có ai như cậu nói chuyện với đối tượng của mình vậy không!? Tớ chỉ muốn xem xem có đẹp trai thêm chút nào không, thế này cũng không được à không được à không được à!! Mau đeo nhẫn vào

Lantis rất phối hợp mặc vào đủ một bộ. Vốn bộ đồ bám bụi biến thành xanh thẫm, Khổng Tây kéo sát góc nhìn mới có thể thấy được một chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa trên ngón trỏ của anh. Khổng Tây lần nữa cạn từ, chỉ cảm thấy Lantis thật sựtrở nên đẹp trai hơn, cũng càng ngầu hơn.

[Mật] Tiểu Tây: Cậu tắt hào quang trang bị?

[Mật] Lantis: Ừ, muốn mở ra cho cậu nhìn không?

[Mật] Tiểu Tây: Không cần, đã đủ ngầu rồi (﹃)

[Mật] Tiểu Tây: Ồ~ tớ yêu cậu hơn rồi

[Mật] Lantis: Ừ

Khổng Tây vỗ vỗ khuôn mặt đã hơi đỏ của mình, cậu ấy như vậy nghĩa là một lần nữa thừa nhận quan hệ của hai người đúng không.

Hai người lẳng lặng đứng im một chỗ, không ai lên tiếng, chỉ để hai nhân vật nơi đó đối mặt.

[Mật] Lantis: Đi kết hôn đi

Lúc này đã không còn là vấn đề đỏ mặt, Khổng Tây triệt để xấu hổ, tay đặt trên bàn phím nhưng lại không nghĩ ra được chữ phải đánh, bèn 囧囧 thả lại trên đùi, qua mấy giây lại để lên bàn phím, nghĩ nghĩ, vẫn thả lại trên đùi, lặp đi lặp lại vài lần như thế, cả chính cậu cũng ý thức được mình đang căng thẳng không biết nên làm gì.

Cuối cùng Lantis không chịu được cậu lề mề, lại pm qua ——

[Mật] Lantis: Còn đó không?

[Mật] Tiểu Tây: Đi… rồi…

[Mật] Lantis: …

[Mật] Lantis: Không muốn kết hôn với tôi?

[Mật] Tiểu Tây: Ừ

Không đúng không đúng, cậu đừng nhìn câu trả lời trên! Tớ muốn kết hôn với cậu!! Muốn chết được!!!

A a a, vì sao cứ mất điện ở giây phút quan trọng!!!

Tốt xấu để cậu phát câu kia ra đã!!!

Tuy đã nghe nói gần đây khu phố đang kiểm tra đường dây điện, có khả năng sẽ cắt điện nhảy cầu dao bất cứ lúc nào, nhưng tại sao sắp 10 giờ đêm còn xảy ra chuyện này!! Chẳng lẽ điện trong nhà bị quỷ đè sao!!??

Cậu có thể từ chối tình tiết kinh điển này không a a a!!

Vẻ mặt Khổng Tây vô cùng thê thảm trừng to mắt nhìn máy tính bãi công, như muốn bắn ra tia X từ mắt bắt nó sáng lên lần nữa, qua 1 phút không có kết quả, đành lặng lẽ trào nước mắt.

—— Mình quả nhiên không phải siêu nhân, không làm được loại chuyện trừng ai thì người đó mang thai〒▽〒

Ra sức ghét bỏ bản thân một hồi, lại ngồi trước màn hình đen kịt rít gào xong, Khổng Tây mới xoắn xuýt đứng dậy tìm đèn pin.

Trong phòng rất tối, cậu lảo đảo sờ soạng đi ra ngoài, cẩn thận xuống lầu.

Khổng Tây bị bệnh quáng gà nhẹ, hơi tối một chút sẽ không nhìn rõ lắm, tuy hiện bên ngoài còn có ánh trăng, nhưng đối với cậu mà nói thì hoàn toàn tối đen, không khác biệt bị mù mấy, có thể mò đến nhà bếp đã là cực hạn.

Dựa theo vị trí đèn pin trong trí nhớ, Khổng Tây mở ngăn kéo thứ 3, vươn tay phải vào sờ sờ, đèn pin thì không mò được, lại đụng trúng lưỡi dao, ba ngón lấy ngón giữa dẫn đầu lập tức gặp nạn. Khổng Tây hét một tiếng, bật ra câu: “Khỉ!” Đau đớn rút tay về, thê thảm đem ngón giữa bị cắt nghiêm trọng nhất ngậm vào miệng, trong miệng nhất thời tràn đầy mùi máu tươi.

Cảm giác vô lực lan khắp thân thể, Khổng Tây thất bại gỡ mắt kính xuống, tức giận ném nó lên kệ bếp, cũng không tiếp tục tìm đèn pin, định mò về lại phòng ngủ.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Khổng Tây thu hồi bàn chân đã bước lên bậc thang đầu tiên, xoay người dò lần đến cửa.

Trước khi mở, cậu còn vô thức nhìn bên ngoài qua lỗ mắt mèo, sau đó ý thức được mình căn bản không thấy gì, đành phải lên tiếng hỏi: “Ai?”

“Đông Dã.” Giọng nói trầm thấp êm tai vang lên ngoài cửa.

Khổng Tây đối với việc lúc này nghe thấy giọng của Đông Dã tỏ vẻ thật thần kỳ, rồi lại nhớ tới tiếng la thất thanh vừa rồi của mình, đỏ mặt, có lẽ la thảm thiết quá khiến người ta lo lắng, xấu hổ mò mò mở cửa.

Đông Dã ngoài cửa nâng đèn pin lên, Khổng Tây không kịp thích ứng, giơ tay phải che, ba ngón tay còn đang chảy máu lập tức đập vào mắt Đông Dã.

Mặt Đông Dã tối sầm lại, nhưng không lên tiếng hỏi.

Đợi khi thích ứng được ánh sáng đột ngột tràn tới, Khổng Tây mới buông tay xuống bên sườn. Kính cậu còn đang trên kệ bếp, mặc dù đã có thể nhìn thấy, nhưng đều là một mảng mơ hồ.

“Có chuyện gì không?” Khổng Tây chớp chớp mắt nhìn Đông Dã, cố gắng điều chỉnh tiêu cự đến khuôn mặt anh tuấn của anh, ngơ ngơ hỏi.

Khổng Tây lấy mắt kính xuống nhìn thật đáng yêu, vì ngón tay vừa bị đứt nặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, trong mắt giờ vẫn còn ngấn nước.

Vì thế, Đông Dã cứ như vậy bị đầu độc, lần đầu cảm thấy hóa ra Khổng Tây rất dễ nhìn.

“Đông Dã?” Một lúc lâu không nhận được trả lời, Khổng Tây kỳ quái nghiêng nghiêng đầu, lại hỏi.

Đông Dã mấp máy môi, tay bên người nắm rồi buông.

Nắm —— thật sự quá… đáng yêu.

Buông —— thật sự muốn ôm.

Lại nắm, giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc —— “Vừa rồi nghe tiếng, nghĩ cậu gặp chuyện nên tới đây xem.”

“A, cái đó à, không có việc gì, không cẩn thận bị dao cắt trúng, đau thôi.” Nói xong còn giơ ngón tay bị thương lên như để chứng minh mình không nói dối, không mấy để ý nói tiếp: “Bất kể thế nào, cám ơn, giờ không sao rồi, anh về đi~”

Đông Dã lựa chọn không để mắt lệnh đuổi khách, hoàn toàn không quan tâm đối phương có đồng ý không, nắm bàn tay bị thương của Khổng Tây, nhấc chân vào nhà, hờ hững nói: “Xử lý vết thương xong tôi sẽ đi.”

Đây chính là lý do vì sao giờ phút này Khổng Tây đoan chính ngồi trên ghế sô pha, mặt mày mê mang nhìn Đông Dã cúi đầu xử lý vết thương.

Tuy không thấy rõ lắm…

Tuy chỉ thấy mỗi đỉnh đầu…

Vẫn cảm thấy rất đẹp trai.

Nếu Lantis biết cậu nhìn anh hàng xóm đắm đuối, có tức giận không… Hẳn sẽ có, Lantis là một bình dấm chua, người khác chỉ gọi cậu cục cưng đã tức giận rồi. Lantis quả nhiên thích mình mà =ω=

Nhưng vừa rồi Lantis hỏi chuyện kết hôn, cậu căng thẳng phá hư, nghĩ đến đây Khổng Tây cảm thấy thật thất bại, cậu chắc là đối tượng vớ vẩn nhất mà Lantis từng kết giao qua.

Đông Dã vốn đang chăm chú xử lý vết thương ngẩng đầu thấy vẻ mặt của Khổng Tây, lập tức 囧.

Tên này cứ cười khúc khích, mắt còn không có tiêu điểm nhìn anh rốt cuộc là sao?

Đội ánh mắt có vẻ quỷ dị của Khổng Tây trên đầu, Đông Dã dán lại vết thương cuối cùng trên ngón áp út, dán xong còn vô thức vuốt nhè nhẹ.

Ngón áp út…

Khổng Tây còn đang chìm đắm trong suy nghĩ miên man của mình, không phát hiện động tác mờ ám của anh.

“Khụ, xong rồi.” Kịp phản ứng mình đang làm gì, Đông Dã lúng túng ho một tiếng, buông tay Khổng Tây.

“A, cám ơn…” Khổng Tây giật mình lấy lại tinh thần, giơ tay mình lên nhìn nhìn.

Đông Dã băng rất gọn, cũng rất đẹp, ngón giữa bị cắt khá sâu dùng băng gạc băng kỹ, hai ngón khác cũng rửa sạch sẽ dán băng cá nhân lên miệng vết thương.

Hàng xóm vừa đẹp trai lại vừa săn sóc, nếu Lantis cũng vậy thì thật tốt.

“Nhà chỉ có cậu sao?”

“Ừ.” Khổng Tây không cẩn thận lại ngây người có chút ngượng ngùng, lúng túng đáp.

Cho nên nói …

—— Nhất định là cách gỡ kiếng hôm nay của cậu không đúng! Nếu không tại sao cứ không chút quy luật ngẩn người!

“Người nhà đâu?”

“Các chị đã lâu không về, vừa rồi tôi còn chọc giận đối tượng của mình, hôm nay thật bi kịch…” Không biết có phải vì một chút ánh sáng trong bóng đêm khiến cậu trở nên nhạy cảm, hay do khó có được có người ngồi nghe mình lải nhải, dù sao Khổng Tây hiện đang nhìn chằm chằm ngón giữa đã được băng bó của mình không tự chủ bắt đầu oán trách cùng anh hàng xóm.

Lần nữa cho nên nói…

—— Nhất định là cách mở cửa hôm nay của cậu không đúng! Nếu không sao có thể dẫn dụ yêu nghiệt tới!

Đông Dã tùy ý thu dọn hộp cứu thương, không tiếp tục nhìn Khổng Tây, hững hờ nói: “Hắn sẽ không giận cậu.”

Khổng Tây không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ cho rằng anh ta đang an ủi mình, cũng không để ý lắm, nhưng vẫn nghiêm túc nói lời cám ơn: “Hôm nay cảm ơn anh.”

“Ừ.”

Quá lạnh nhạt…

Khổng Tây hơi luống cuống lấy chân trái chà chân phải, căng thẳng.

Nói thật cậu không làm sao hiểu được người hàng xóm này.

Có đôi khi thoạt nhìn rất chán ghét cậu, nhưng vẫn sẽ giúp cậu, lần trước ở dưới cột đèn cũng là đang đợi cậu, tuy không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.

Có đôi khi lại tựa như có thiện cảm với cậu, nhưng mỗi lần nói chuyện đều lạnh nhạt như vậy, khi nhìn cậu đều dùng khóe mắt.

Cuối cùng lại tiếp tục cho nên nói…

—— Nhất định là cách trưởng thành của cậu có vấn đề! Nếu không làm sao đụng tới người kỳ quái này!

Không khí cứ lúng túng như thế.

Đông Dã “cộp” một tiếng đóng lại hộp cứu thương, vốn Khổng Tây đang cúi đầu cực kỳ căng thẳng lập tức ngẩng lên, vì thế khi Đông Dã quay đầu, liền thấy gương mặt căng thẳng cùng đôi mắt long lanh như nước của Khổng Tây.

“Đèn pin để lại cho cậu, cẩn thận một chút, tôi đi đây.”

“Ừ.” Khổng Tây dùng vẻ mặt ngoan ngoãn nhất từ trước đến nay của mình nhìn Đông Dã, ngoan ngoãn đáp.

Vừa nhìn thoáng qua người rúc trong sô pha chơi trò “Em là em bé ngoan”, Đông Dã cố nén xúc động ôm cậu, đứng dậy rời đi.

Khổng Tây lại lần nữa ở phía sau chiêm ngưỡng bóng lưng anh tuấn phóng khoáng của anh hàng xóm đẹp trai = =#