Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

Chương 48: Cậu là... thích tên kia sao?




Không biết là vì cái gì mà, vốn dĩ vẫn luôn thích ngủ dậy muộn như Tiếu Trác Hy, đúng vào hôm khai giảng bỗng dưng lại thức dậy thực sớm. Nghe thấy tiếng động mẹ mình đang ở phòng bếp nấu nướng, lại nhìn di động đang để sạc pin ở đầu giường --lúc này mới sáu giờ hơn.

Muốn ngủ tiếp, nhưng lại thế nào cũng không ngủ được.

Tuy rằng rất rất là muốn phủ nhận, nhưng ý niệm hôm nay sẽ gặp Vưu Khinh Vũ vẫn cứ không ngừng xoay tròn trong đầu của Tiếu Trác Hy, ngay cả tim đập cũng khẩn trương hơn mọi khi rất nhiều.

Tiếu Trác Hy nhắm mắt lại hồi lâu, không cảm giác được buồn ngủ chút nào, rốt cuộc chịu không nổi bật dậy ngồi trên giường, vẻ mặt như đưa đám gãi gãi tóc, trong lòng một mảnh buồn bực.

Loại tâm tình bởi vì sắp nhìn thấy một người mà trở nên bất an không yên, rốt cuộc là tại làm sao vậy chứ? Lần trước có loại tâm tình này, hình như là khi dự sinh nhật của nhỏ nữ sinh mà mình thích lúc học trung học thì phải?

Hơn nữa, giống như càng nghiêm trọng hơn so với hồi đó một chút...

Không lẽ là nói, cậu... thích cái tên Cá Mực Nướng kia sao?

Ý niệm này vừa mới thoáng hiện lên trong đầu, Tiếu Trác Hy ngay lập tức sợ tới mức tỉnh táo hơn bao giờ hết, ngay cả thói quen lười nhác lúc sáng sớm vừa mới ngủ dậy cũng nháy mắt biến mất tăm mất tích, cậu ngơ ngác lăng lăng dùng hai tay giữ chặt lấy chăn đắp trên người, gắt gao níu lại, vì thế mới bị cơn đau nơi tay phải truyền đến gọi ý thức trở về.

Thở ra một hơi, nâng tay phải lên ngang tầm mắt nhìn nhìn, vết thương trên tay cũng đã gần như khép miệng lại, nhưng lúc này tâm tư của cậu lại hoàn toàn không đặt trên vết thương của mình.

Tại sao khi nãy... bỗng dưng lại có loại ý tưởng "mình thích hắn" chứ?

Tiếu Trác Hy dùng sức nhắm chặt hai mắt lại, thất bại ôm chăn ngã lăn xuống giường rở lại, cậu cuộn cả người mình lại, giống như muốn giảm bớt đi một chút run rẩy do ý tưởng điên rồi mới nãy gây nên.

Trước kia, Tiếu Trác Hy vốn là người tâm tư đơn thuần, cho nên cuộc sống cũng rất bình thản. Tuy là lúc trước còn trẻ người non dạ có đôi khi còn tuột quần mấy đứa bạn chung lớp đùa giỡn ầm ĩ, nhưng cho đến tận bây giờ, đều chưa từng nghĩ đến, bản thân sẽ có ngày thích một người nam nhân.

Tuy rằng biết trên đời cũng có cái gọi là đồng tính luyến ái, nhưng mà, cái đó giống như hoàn toàn ngoài phạm vi cuộc sống của cậu vậy, cách cậu thực sự rất xa rất xa, cùng cậu một chút cũng không dính líu gì dến.

Nhưng mà cách suy nghĩ này, ở một khắc trong đầu toát ra ý niệm thích Vưu Khinh Vũ thì, giống như liền ngay tức khắc sụp đổ hoàn toàn. Tiếu Trác Hy hoàn toàn không biết, trong lòng mình bây giờ rốt cuộc cảm giác là như thế nào.

Tên cá chết kia, ngày ngày đều làm cho mình tức điên muốn giơ chân đạp hắn, đáng khinh, biến thái, không hề biết nói lý lẽ, lại còn thích giả vờ giả vịt như vậy, quả thực là con người kém cỏi nhất trong số những người cậu từng gặp qua.

Nhưng mà, tại sao lại vô duyên vô cớ lại đi thích hắn cơ chứ...

Nếu như mình thực sự là đồng tính luyến ái, vậy, chọn bánh mì không phải tốt hơn sao? Hai đứa chí ít cũng là từng cùng nhau lớn lên, hiểu biết lẫn nhau như lòng bàn tay, thậm chí trên người đối phương có mấy nốt ruồi cũng biết rõ mồn một.

Huống hồ tên bánh mì quỷ sứ kia... cũng có thể coi như là người ưu tú nhất trong số những người cậu từng quen biết đúng không?

Vậy tại sao chơi với nhau một hai chục năm vẫn là bình an vô sự, còn tên cá chết kia vừa mới xuất hiện không bao lâu, bản thân tự dưng lại nổi lên cái loại ý niệm này trong đầu.

Nhất định là nhầm lẫn đi?

Là nhẫm lẫn là nhẫm lẫn là nhẫm lẫn thôi...

Tiếu Trác Hy không ngừng tự mình thôi miên mình, rồi lại nhịn không được nghĩ đến chuyện hôm đó bản thân lén lút trốn khỏi nhà hắn, đối với hắn đột nhiên có phản ứng...

Lúc này nhớ lại mấy chuyện đó, thực giống như là múc một xô nước tưới cho khỏa hạt giống vừa mới nảy sinh trong đầu cậu, khiến cho cái ý niệm kia càng lúc càng sinh trưởng dữ dội hơn ở trong đầu...

Cảm giác không yên khi chuẩn bị nhìn thấy mặt Vưu Khinh Vũ, lúc này giống như đã biến thành sợ hãi, khiến cho Tiếu Trác Hy trong nhất thời khó xử không biết phải làm sao.

Đồng hồ trên màn hình di động biểu hiện lúc này đã quá sáu giờ ba mươi, Tiếu Trác Hy vội vàng leo xuống giường, mặc quần áo vào đàng hoàng, rồi mới ra khỏi phòng.

"Ân? Hôm nay mắc chứng gì mà ngoan như vậy, biết khai giảng nên ngay cả thức dậy cũng không cần mẹ gọi?" Thường Phương đang ở trong phòng bếp chiên trứng, thấy cậu liền thuận miệng hỏi một câu như vậy.

Tiếu Trác Hy ấp a ấp úng, cũng không nói được lời nào cho ra hồn, một đường chui vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt chải đầu xong, mới trở lại phòng ngủ, lấy tiền trực tiếp nhét vào trong túi quần, sau đó liền xách theo bao hành lý mà hôm trước mẹ giúp cậu chuẩn bị, một bao vắt lên lưng, hai bao còn lại xách lên hai tay, trở ra phòng khách.

"Mẹ, đột nhiên con nhớ đến có hẹn với mấy đứa bạn học, hôm nay vào trường sớm một chút, con đi trước nha." Tiếu Trác Hy đứng trong phòng khách hô to một tiếng.

Thường Phương lập tức từ phòng bếp ló đầu ra "Chờ chút ăn sáng rồi hẵng đi a! Mẹ mày bận rộn làm cả buổi sáng đấy!"

"Không ăn đâu, con đói bụng mua cái gì đó ăn là được rồi." Tiếu Trác Hy vừa nói, vừa đá dép lê trên chân ra, lấy giày trên kệ mang vào.

"Không phải bảo Tiểu Mặc qua đưa đi sao? Tay như vậy không sao chứ?" thanh âm Thường Phương có chút gần, coi bộ là đang từ phòng bếp đi ra ngoài.

Tiếu Trác Hy sợ mẹ mình lại lôi thôi thêm một trận dài dòng, ngay cả giày cũng không mang vào đàng hoàng liền nhanh nhanh mở cửa chạy ra ngoài "Không sao không sao, gần khỏi hẳn rồi, mẹ con đi!"

Thường Phương vừa mới bước khỏi ngoặt cửa, liền thấy con trai mình nháo nhào chạy ra ngoài đóng cửa lại cái rầm, nhất thời nặng nề thở dài "Thằng quỷ sứ, lần nào chuồng cũng may hơn so với người khác!"

Nói xong, liền trở lại phòng bếp, vừa đi vừa hô to "An Dân, Khâm Khâm, đến giờ ăn sáng rồi!"

Bởi vì đã hẹn với Vưu Khinh Vũ tám giờ, cho nên Tiếu Trác Hy một chút cũng không lo tên kia sẽ cùng người nhà mình gặp phải, chỉ là... không biết tên kia đến nhà rồi mà thấy không có ai, hắn sẽ nghĩ như thế nào nữa...

Tiếu Trác Hy trong lòng vừa phát sầu, vừa ngồi lên xe bus trạm đầu tiên.

Còn chưa đến giờ đi làm cao điểm, cho nên trên xe bus người cũng không có bao nhiêu. Tiếu Trác Hy đặt mấy bao hành lý xuống chỗ ngồi bên cạnh, bản thân cũng ngồi xuống an vị, trong lòng nhưng vẫn còn loạn cả lên.

Trước đó một giờ, vốn vẫn còn tưởng mình sẽ ngồi xe của Vưu Khinh Vũ để đến trường, thậm chí từ ngày hôm qua cũng bởi vì việc gặp mặt này mà mấy lần tim đập khẩn trương không thôi, không ngờ cuối cùng bản thân lại lén lút bỏ trốn một cách không có tiền đồ như vậy.

Không biết có phải là do tỉnh dậy sớm hay không, Tiếu Trác Hy cảm thấy hiện tại ngay cả đầu đều âm ỉ đau nhức.

Mãi cho đến lúc đổi xe, cũng đúng ngay lúc giờ cao điểm người ta đi làm, ôm một đám bao hành lý, khó khăn lắm mới chen được lên xe, vết thương trên tay cũng bị người ta đụng tới đụng lui không biết bao nhiêu lần, nóng rát đau vô cùng.

Đầu thì âm ỉ đau, lại còn bị người trong xe chen chúc đẩy đến đẩy lui, vết thương trên tay không ngừng truyền đến đau rát, ngay cả tâm tình cũng bị ức chế đến khó chịu, Tiếu Trác Hy bất giác cảm thấy rất là ủy khuất, sống mũi cũng cay cay, suýt chút nữa đã khóc òa lên rồi.

Nhưng dù gì cũng là đàn ông con trai, sao cũng không có khả năng vì những việc như vậy mà ở ngay nơi công cộng rơi nước mắt, chỉ có thể cố nén xuống, những lúc nghĩ đến Vưu Khinh Vũ, trong lòng cảm thấy từng đợt đau đến quặn cả lòng.

Từ trong xe bus chen chúc như hộp cá mòi thoát ra, Tiếu Trác Hy mới phát hiện vết thương trên tay vốn dĩ đang dần lành lại giờ phút này đang sưng đỏ lên, bọt nước còn lại không đến bệnh viện nhờ bác sĩ đâm xẹp đi cũng đã bị chen chúc làm cho bể mất tiêu, chảy nước nhìn thật ghê rợn.

Tiếu Trác Hy hấp hấp mũi vài cái, tiếp tục chờ chuyển xe, lúc này di động bị cậu nhét trong bao bất ngờ chấn động lên. Tiếu Trác Hy chợt nhớ, lúc mình nhét di động vào trong bao hành lý, hình như quên mất tắt đi rồi.

Tuy là không cần nhìn cũng biết người gọi đến là ai, nhưng cậu vẫn moi di động từ trong bao ra cầm trên tay, nhìn ba chữ "Tên cá chết" trên màn hình di động, nhìn mãi đợi cho đến lúc tiếng chuông dừng hẳn.

Trên màn hình, biểu hiện số cuộc gọi nhỡ, đã lên dến con số tám.

Có lẽ là lúc nãy chen chúc ở trên xe ồn ào nên không nghe thấy tiếng di động reo...

Còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, di động lại tiếp tục chấn động reo lên một đợt mới, Tiếu Trác Hy quyết tâm, nhấn nút nghe.

Thanh âm sốt ruột của Vưu Khinh Vũ ngay lập tức từ điện thoại truyền ra "Vợ a, vợ ở đâu vậy?"

"À... tui, tui sắp đến trường rồi."

Tiếu Trác Hy lúc này đã hiểu rõ được tâm ý của mình-- ừ thì, tuy bây giờ cậu vẫn là còn có chút cảm giác mơ hồ, nhưng ít nhất cũng biết được một chuyện, tâm tư của mình đối với Vưu Khinh Vũ rất là không bình thường, nên ngay cả thanh âm nói chuyện với anh nghe cũng khác hẳn, không hề dứt khoát rõ ràng như trước giờ, mà tựa như có chút khiếp sợ.

Vưu Khinh Vũ đương nhiên cũng cảm giác không thích hợp, khẽ cau mày nhẹ giọng hỏi "Vợ a, có chuyện gì xẩy ra sao?"

"Không có!" Tiếu Trác Hy không nghĩ ngợi lập tức phủ nhận, nhưng liền phát giác được phản ứng mới rồi của mình có chút khoa trương, nhanh chóng ho khan hai tiếng, tận lực bình tĩnh lại trả lời "Kia... vừa lúc có bạn học đến tìm, tui phải cùng đi với nó, x in lỗi, quên mất chuyện hẹn với ông..."

"Quên mất?" Vưu Khinh Vũ ở đầu bên kia điện thoại càng nhíu mày chặt hơn "Có bạn học tìm vợ?"

Những lời nói dối như vậy quả thực đối với anh không có chút ảnh hưởng gì, nếu như Tiếu Trác Hy giống như hồi trước, trực tiếp bảo là chỉ đang chơi xỏ anh thôi, anh có lẽ sẽ tin tưởng hơn nhiều so với lời này.

Lắp ba lắp bắp như vậy mà nói quên mất chuyện đã hẹn mình, đứa ngốc cũng biết, nhất định là giả.

"Ân.. xin lỗi nha, xe đến rồi, phải đi!" Tiếu Trác Hy nói xong liền muốn cúp điện thoại.

Vưu Khinh Vũ vội vàng lên tiếng cản lại "Từ từ... nói đã, tiền cùng túi quần áo làm sao đây? Chồng mang qua đưa cho vợ được không?"

Tiếu Trác Hy ngập ngừng trong chốc lát, mới trả lời "Không cần, cứ giao cho quản lý viên ở khu nhà tui đi, tui sẽ nhờ mẹ lấy dùm."

Vưu Khinh Vũ mấp máy môi, không nói lời nào.

"Tui phải lên xe, bái bai." xe bus cần đón đúng lúc này cũng trờ tới, vừa lúc cho Tiếu Trác Hy một cái cớ để tẩu thoát, cậu vội vàng nhấn nút tắt máy, nhét di động lại vào trong bao hành lý.

Hôm nay là ngày khai giảng, xe bus đi vào nội thành đến trường học cũng chỉ có một tuyến này. May mắn là bây giờ mới sáng sớm, những người sống ngoài tỉnh bây giờ vẫn chưa đến, mà vốn dĩ cũng chẳng ai đi xe sớm như vậy, cho nên chuyến xe bus này chung quy không chen chúc chật chội giống như chuyến lúc nãy cậu đi...

Tiếu Trác Hy tìm một chỗ tróng ngồi xuống, vô thức nhẹ nhàng thở phào.

Từ lúc rời nhà đi là chưa đến bảy giờ, vậy mà chỉ vòng vo đổi hai chuyến xe, đến khi tới cửa trường học, cũng đã gần chín giờ. Rõ ràng vẫn đang là buổi sáng, nhưng Tiếu Trác Hy lại cảm giác thực mệt mỏi không hề có chút tinh thần tí nào, tựa như cái hồi trước thường suốt đêm ngâm mình tại tiệm Net cùng với mấy đứa bạn học suốt đêm vậy.

Một tay hiện đang bị thương chưa khỏi, cho nên Tiếu Trác Hy buộc lòng phải dùng tay trái vác hành lý đi. Tuy rằng bên trong có hơn phân nửa là mẹ cậu nhét theo để chuẩn bị chia cho mấy bạn cùng ký túc xá ăn, nhưng xách mãi một tay không đổi, mệt là chuyện tất nhiên.

"Tiếu Trác Hy!" đi chưa được bao lâu, Tiếu Trác Hy chợt nghe thấy có người ở đằng sau kêu tên mình, đại khái có thể do ý thức đang trong lúc hoảng hốt, cho nên nghe thấy lại không thể nhận ra là thanh âm của người nào.

Quay đầu lại nhìn, mới nhìn thấy hóa ra là lão đại trong phòng ngủ, đang chạy chầm chậm hướng dần đến chỗ cậu, bước lại gần rồi liền không chút khách khí đưa tay đánh lên đầu cậu một cái "Nhóc con mày đang nghĩ cái gì vậy, mới sáng sớm đã thất thần như thế, mới nãy gọi mày vài tiếng lão tam cũng không để ý anh, hại người khác nhìn anh mày như thằng thần kinh ấy!"

Lão đại vốn tên là Hà Vân Niên, là người thân thiết nhất với Tiếu Trác Hy trong ký túc xá. Tiếu Trác Hy sau khi thấy cậu ta, ủy khuất sáng giờ giống như đều lập tức trào ra đến, miệng mếu mếu, suýt chút nữa đã khóc lên rồi.

"Mày làm sao vậy? Làm gì một bộ dạng giống như bị người khác cưỡng gian vậy a?" Tiếu Trác Hy trước giờ trong mắt mọi người ở ký túc xá luôn luôn là một bộ thoải mái tùy tiện, không biết cái gì là phiền não, vậy mà bây giờ lại ra như vậy, quả thực khiến Hà Văn Niên lắp bắp kinh hãi.

"Cút! Ông mới bị người ta cưỡng gian ấy!" Tiếu Trác Hy đạp cậu ta một cái, hấp hấp cái mũi, đưa tay quơ đến trước mặt cậu ta "Tay bị đau..."

Hà Văn Niên lúc này mới thấy vết thương trên tay Tiếu Trác Hy "Bị làm sao mà thành như vậy? Nghỉ cái hè thôi mà biến mình thảm tới mức này? Đã bôi thuốc chưa? Bây giờ còn thấy đau hay không? Ể, sao lại vác theo nhiều thứ như vậy? Không cso việc gì tự hành hạ a nhóc con! Mau đưa cho tao!"

Tiếu Trác Hy vừa liên tục ân ân, vừa đưa hết mấy bao hành lý trên tay cho Hà Văn Niên.

"Được rồi! Cũng đã là nam nhân hơn hai mươi tuổi đầu rồi, đừng có bày ra một bộ dáng nức nở như muốn khóc vậy, đi thôi, hôm qua đám tụi nó lấy mền của mày ra phơi nắng hộ rồi, trở về phòng ngủ một giấc thật ngon. Có phải ban sáng thức dậy quá sớm không, tinh thần tệ tới như vậy..." Hà Văn Niên một tay xách bao hành lý, một tay đưa qua xoa xoa tóc Tiếu Trác Hy, sau đó sẵn tiện khoác trên vai cậu.

Nhưng tay vẫn còn chưa đặt xuống đàng hoàng, đã bị người nào đó hất mạnh một cái đẩy ra, khiến cả thân mình lảo đảo suýt té.

"Uy, con mẹ nó ông là ai vậy a!" Hà Văn Niên rất là mạc danh kỳ diệu bị người ta đẩy, quay đầu lại thấy một nam nhân nét mặt đầy giận dữ trừng mắt nhìn mình như cái tên bệnh thần kinh, nhất thời một phen nổi giận.

Tên bệnh thần kinh kia trừng mắt nhìn cậu một chút, rồi chuyển đầu sang nhìn Tiếu Trác Hy, trong nháy mắt biểu tình lại biến thành mỉm cười "Vợ a, chồng nghĩ kỹ rồi, vẫn là cảm thấy tự tay đem ví với hành lý đưa vợ thì tốt hơn."

"Ta kháo..." Hà Văn Niên trợn mắt thấp giọng thán một phen, người này, công phu biến sắc mặt có cần kinh đến thế không?