Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề

Chương 7: Người qua đường cũng rất nguy hiểm!




Mỹ nhân rất là nguy hiểm, đặc biệt bên cạnh mỹ nhân còn có một tên mập mạp phụ trợ mỹ nhân thành một vở hài kịch.



“Nè! Mỹ nhân, theo bổn đại gia đi, trang bị quần áo ta có thể mua cho cưng a~” Trầm Mặc cùng Vũ Bạch bị ngăn cản, một tên ăn mặc đầy vàng vừa thấy đã biết ngay là kẻ có tiền đang đứng trước mặt nói.



Trầm Mặc đánh giá một thân quần áo vàng rực rỡ kia, nếu đều là vàng thật như hắn nói, thì nhất định sẽ vô cùng đáng giá nha.



“Tên mập chết tiệt, nhìn cái gì hả?”



“Ơ?” Vậy hắn không nhìn là được, lưng kẻ kia đeo một thanh đại đao, chắc là võ sĩ nhân tộc rồi.



“Tên mập chết tiệt, không thấy bổn đại gia đang tán gái à? Còn không mau cút ngay cho ta.”



Nguyên lai đứng xem cuộc vui cũng không được, Trầm Mặc đang muốn tránh sang một bên, dù sao hắn đúng là mập mạp, chỉ cần tránh ra sẽ chẳng gặp phải phiền toái gì, vậy tại sao lại không tránh ra chứ.



Đi đi, cơ mà đi không được.



Quay đầu lại, chẳng biết góc áo đã bị kéo từ lúc nào.



Vũ Bạch lạnh lùng nhìn Trầm Mặc, Trầm Mặc lập tức chột dạ, rón rén quay lại đứng bên cạnh y.



Vũ Bạch tâm tình tốt hơn một tí, sờ sờ đầu Trầm Mặc, thực ngoan.



Trầm Mặc thẹn thùng, lão tử không phải sủng vật, đừng có sờ nữa.



“Ngươi, các ngươi là loại quan hệ này hả?” Võ sĩ há hốc miệng, lại phun ra một câu làm cho Trầm Mặc nghĩ muốn té xỉu ngay tại chỗ: “Mỹ nhân, cưng đi theo cái tên mập mạp này có gì tốt chứ, hắn rất béo, trông có vẻ cũng rất nghèo, không bằng theo ta đi.”



Vũ Bạch chỉa chỉa Trầm Mặc, nói: “Thịt thịt, ôm thích.” Lại chỉa chỉa võ sĩ: “Thối, tránh ra.”



Trầm Mặc rất muốn che mặt, làm như thế có khi sẽ không thấy được y nữa .



“Khẩu khí cao nhỉ.” Võ sĩ nở nụ cười, “Ta tin tưởng, mỹ nhân sẽ vui vẻ mà để ta thượng.”



Thật tự tin a. Trầm Mặc than thở trong lòng.



Vũ Bạch đánh giá võ sĩ, có nên giết không nhỉ?



Võ sĩ bị Vũ Bạch nhìn, lại càng thêm đắc ý: “Vẫn là bổn đại gia có sức hút hơn, đúng không, ha ha ha.”



“Y là nam đó.” Trầm Mặc cho rằng võ sĩ nghĩ Vũ Bạch là nữ cho nên mới đi ra đùa giỡn.



Nào biết võ sĩ kỳ quái nhìn Trầm Mặc, “Bổn đại gia đương nhiên biết y là nam, nữ làm sao mà cao đến thế này được?”



Trầm Mặc nhìn Vũ Bạch so với chính mình cao hơn một cái đầu, bi thương không nói nữa.



Vũ Bạch sờ sờ đỉnh đầu Trầm Mặc, lấy cung tên ra.



“Mỹ nhân thực nóng tính, cơ mà ta thích…” Võ sĩ còn chưa nói hết câu, đã bị Vũ Bạch bắn cho mấy tên mà chết ngay tại chỗ, sau đó biến về điểm hồi sinh.



Trầm Mặc nhìn con đường trống trơn, có chút lo lắng nói: “Chúng ta đi nhanh đi, nếu không có thể có người đến đấy…”



“Chính là bọn họ, giết mập mạp, đọat mỹ nhân lại đây!”



Ui! Rõ ràng không liên quan đến chuyện của hắn mà, người giết chính là y chứ đâu phải hắn. Trầm Mặc tức giận nhìn một đám vừa xuất hiện, lại nhìn Vũ Bạch vẫn còn cầm cung, đành móc ra vũ khí, ách… Vì cái gì vũ khí của hắn chỉ có con dao làm bếp.



Vũ Bạch tâm tình tốt cực kì nói với Trầm Mặc: “Đến bên cạnh đi.”



Trầm Mặc ngoan ngoãn cất kỹ con dao, yên lặng đứng ở bên cạnh, làm người qua đường vô danh.



Đầu năm nay, làm người qua đường cũng rất là nguy hiểm á.



Một thích khách ẩn thân hiện ra phía sau Trầm Mặc, vừa vặn áp sát, bỗng Trầm Mặc nhìn thấy trên mặt đất có đồng tệ, khom người định nhặt, khiến tên thích khách mất đà, ngã nhào xuống, thế mà vẫn không quên kéo theo Trầm Mặc, “Bịch” một tiếng vang thật lớn, trên mặt đất xuất hiện một cái động lớn nuốt chửng Trầm Mặc, sau đó phục hồi lại như cũ, chỉ còn lại thích khách trên đầu toàn sao té ở xa xa.



Tất cả mọi người nhìn mà đần hết cả đám , cái động lớn như vậy sao thoáng cái đã không thấy người, tên mập mạp đâu.



Vũ Bạch không nói chuyện, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, chỉ giờ cung tên lên.



Đủ loại quang mang trên mặt đất lóe ra , thật chậm rãi, chỉ còn lại duy nhất quang mang màu lam của Vũ Bạch.



Một màu lam hoa lệ, tóc Vũ Bạch biến thành màu đỏ, ánh mắt cũng đỏ rực lên như ngọc ruby.



Sau khi Trầm Mặc biến mất không thấy đâu, Vũ Bạch bình tĩnh đứng một chỗ, người bị giết lại tới nữa, còn dẫn theo mấy kẻ giúp đỡ. Chỉ là nhìn thấy bộ dáng của Vũ Bạch, không dám động thủ lần nữa , mà chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Vũ Bạch, có người chảy nước miếng, có kẻ nhìn đến ngây người.



Mỹ nhân tóc trắng đã trở thành tóc đỏ, có vẻ thực yêu… mị…, lại tản mát ra khí tức cám người khác lại gần.



“Thật đẹp.”



“Xinh quá à!”



Mỹ nhân khó chịu, cau mày quay đầu lại.



“Đẹp quá…” Thằng nhãi này còn chảy cả nước miếng.



Mỹ nhân im lặng xoay người, im lặng lấy cung tên, vù vù, tên nhãi liền biến mất, thật thanh tĩnh.



Bắn lên mặt đất, không có hiệu quả công kích.



Đạp đạp lên mặt đất, không có xuất hiện tình huống sụt lở.



Bình tĩnh nhìn chỗ Trầm Mặc biến mất, lại chờ.



Đêm đã khuya, muốn ngủ, nhưng gối ôm ấm áp đầy thịt đã biến mất, y đành lấy cái gối ôm màu trắng ra, ôm vào trong ngực, ừm, không dễ chịu như ôm Trầm Mặc.



Địa phủ (đám người vừa bị giết): “Có thể chết ở trong tay của y thật sự là hạnh phúc a~” (ánh mắt vị này chính là tên vừa nãy ngắm mỹ nhân.)



“A, ta tại sao lại ở chỗ này.” (vị này đã thanh tỉnh.)



“Á! Lão tử rớt 2 cấp!” (vị này nhất định là một tên ngố a)



Mọi người tỉnh ngộ, mỹ nhân thực đẹp, cũng thật nguy hiểm.



Ngay dưới tình huống không biết gì, mỹ nhân lại có thêm nhiều người hâm mộ, nhưng không ai dám tới gần, bởi vì cấp bậc y rất cao, cho dù cấp bậc không cao, bị giết cũng rất đau đó.



“Vì cái gì ta cảm thấy có người đang trừng ta?” Trầm Mặc đại thúc cảm thấy sau lưng có cái gì đấy.



“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Thừa dịp đại thúc không chú ý, quay đầu lại, con ngươi lạnh như băng chuẩn xác nhìn về phía kẻ đang trốn chui trốn nhủi kia, tốt lắm, dám chạy.



1, Vì cái gì mỹ nhân tóc trắng biến thành tóc đỏ?



Ngư Tí: bởi vì y nhiều giết người, nên đã bị thành ma đầu, tên hiển thị cũng từ trắng thành đỏ.



2, Chẳng phải chỉ có tên hiển thị bị đỏ thôi sao? Vì cái gì Vũ Bạch lại đỏ cả mắt lẫn tóc?



Ngư Tí: Ngươi không biết màu đỏ rất yêu dị sao? *mắt lấp lánh*.



3, Vẽ nên bức tranh mỹ nhân lẻ loi ôm gối đứng một mình, xong lại còn bày cả đống tranh ra bán, xấu hổ quá đi.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bức tranh mỹ nhân tóc đỏ ôm một cái gối ôm màu trắng, mặt không chút thay đổi ngồi chồm hổm nhìn mặt đất bằng phẳng, hình ảnh này xuất hiện trong đầu làm ta cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, cho nên, còn muốn bắt mỹ nhân ngồi cả một ngày cơ ^^ Kỳ thật, bộ dáng đại thúc mập mạp ngốc ngốc cầm con dao làm bếp cũng rất buồn cười nha, ha ha rất muốn xem cảnh đó, cho nên Ngư Tí đành động thủ, chỉ là…



Nhìn tưởng tượng ra mỹ nhân, vẽ ra lại thành sửu nhân, chả thấy mỹ nhân đâu nữa, thôi quên đi vậy = =”