Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 38: Không thích cậu




Đây là bữa cơm Khang Phi ăn mà chẳng cảm nhận được chút mùi vị nào, thanh toán xong, gã vui đến nỗi thiếu chút nữa nhảy chân sáo.

Đi khỏi cửa hàng, Lộ Nam Minh nhìn thời gian rồi nói: “Tôi còn có chút việc, các cậu về trước đi.”

Khang Phi nói: “Được.”

Lộ Nam Minh khẽ nhếch khóe miệng, “Buổi tối chờ điện thoại của tôi.”

“… Được.” Khang Phi nhìn ánh mắt chói sáng của Bạch Văn, có chút nghi ngờ mục đích của Lộ Nam Minh, nhưng chẳng nghĩ nhiều nữa, cũng khẽ nhếch khóe miệng cười cười.

Bạch Văn nhìn hướng Lộ Nam Minh rời đi, mắt dõi theo mãi không thôi, hơi oán hận nói: “Đã trễ thế này rồi, anh ấy còn định đi đâu chứ?”

Khang Phi tốt bụng đề nghị: “Em có thể lén đi theo sau.”

Ánh mắt Bạch Văn sáng rực lên, chạy đi ngay, vừa đi vừa phất tay: “Các anh về trước đi!”

Khang Phi sững sờ xoa nhẹ mắt mình, không dám tin nói: “Chân ngắn như thế có chạy cũng không đuổi kịp đâu…. Này, anh chỉ nói bừa thôi mà…” Chờ gã nói xong, Bạch Văn đã sớm chạy mất hút rồi.

Hạ Vũ vẫn im lặng đứng ở một bên nói: “Về thôi.”

Khang Phi bị đả kích lớn xoa đầu Hạ Vũ, đến khi tóc trên đầu cậu lộn xộn như tổ quạ mới dừng lại, “Vũ Vũ, em bình tĩnh dã man! Chẳng lẽ em không thấy hành vi của Bạch Văn rất kinh hãi sao?”

Hạ Vũ nháy mắt, nghiêng đầu tò mò hỏi: “Kinh hãi sao?”

Khang Phi vén tay áo lên, dùng cả hai tay kéo má Hạ Vũ sang hai bên, nói: “Em không nên dùng vẻ mặt đáng yêu này để nhìn anh! Nhìn anh như thế, anh sẽ rất sợ hãi, cực kì sợ hãi đó!”

Hạ Vũ nắm lấy móng vuốt đang làm việc ác của Khang Phi, vứt mạnh ra. Sức của Khang Phi tất nhiên Hạ Vũ không thể chống cự được, Hạ Vũ cố gắng hết sức bình sinh cũng chẳng xi nhê gì cả, cậu đau đến nước mắt nước mũi lem nhem, lên án: “Đau…”

Khang Phi cúi người, trán thiếu chút nữa đập vào trán Hạ Vũ, mắt nhìn thẳng, Khang Phi thấy trong mắt Hạ Vũ ngân ngấn nước, lúc này mới chậm rãi buông tay ra.

Hạ Vũ không nhịn được lấy tay xoa mặt, bĩu môi cúi đầu đi về phía trước, chẳng liếc mắt nhìn Khang Phi một cái nào, tựa như một đứa trẻ đang giận dỗi.

Khang Phi đuổi theo Hạ Vũ, thấy Hạ Vũ cúi thấp đầu, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, Khang Phi khẽ xoa ngón cái và ngón trỏ với nhau, phía trên vẫn còn lưu lại xúc cảm khi sờ vào gương mặt trơn mềm của Hạ Vũ… Hẳn là rất đau nhỉ?

Trong lòng Khang Phi bắt đầu áy náy, vươn ngón trỏ khẽ xoa mặt Hạ Vũ: “Vũ Vũ, anh mời em trà sữa…. một cốc lớn được không?” Thấy Hạ Vũ làm lơ mình, Khang Phi vội vàng bổ sung thêm ý sau.

Hạ Vũ tiếp tục cúi đầu bước đi, làm như không nghe thấy gì.

Trong lòng Khang Phi khẽ nhói một cái, ngay cả trà sữa cũng không hấp dẫn được Hạ Vũ, quả nhiên em ấy đã giận lắm rồi! Khang Phi ân hận vò tóc, vừa rồi làm gì mà phải dùng lực như thế chứ, Khang Phi vội vàng xin lỗi: “Vũ Vũ, anh không cố ý. Em muốn sao mới hết giận đây? Nếu không em cũng véo anh đi? Để em báo thù…”

Đi một đường, Khang Phi nói một đường, mãi đến khi về kí túc xá, rốt cục Khang Phi chịu chết, buồn rầu nói: “Rốt cục em muốn sao thì mới nói chuyện đây?”

Rốt cục Hạ Vũ ngẩng đầu lên, trên mặt có hai dấu tay thật to.

Lần đầu tiên Khang Phi nhìn thấy hai dấu tay lớn đến vậy, có chút kinh ngạc, sau lại ảo não, hành động vừa rồi của mình thật sự quá thô lỗ, ai mà nghĩ mặt một thằng con trai lại mỏng vậy? Sờ nhẹ một cái, cũng có dấu rõ thế.

Quả thực so với con gái còn mềm hơn.

Khang Phi sờ mặt cậu, nói tiếp: “Những cái này sẽ không tụ máu chứ?”

Hạ Vũ bĩu môi, giống như đang trách Khang Phi.

Khang Phi giơ hai tay đầu hàng, “Anh sai rồi, muốn sao em nói đi?”

Hạ Vũ im lặng một lúc mới nói: “Em muốn uống một cốc to trà sữa, có thật nhiều trân châu, bây giờ anh phải lập tức ra ngoài mua về cho em, sau này mỗi ngày cũng đều phải mua cho em. Từ giờ anh không được phép véo mặt em nữa, không được không cho em uống trà sữa, không được bắt nạt em, dẫn em đi phó bản, không được lười biếng…”

Khang Phi càng nghe càng kinh ngạc, chờ Hạ Vũ liệt kê xong đống điều kiện của cậu, Khang Phi mới nói: “Nghe một hệ liệt các điều kiện của em xong, sao anh lại cảm thấy mình như phạm tội ác tày trời vậy chứ?” Chỉ là véo mặt một cái, sao lại cảm thấy giống như đang bán mình, kí nhiều hợp đồng không bình đẳng như vậy.

Hạ Vũ sờ mặt mình.

Khang Phi gõ trán, tay đặt lên vai Hạ Vũ, đẩy cậu ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ nói: “Tiểu tổ tông của anh, bây giờ anh đi mua trà sữa cho em ngay đây, trước em chơi game đi, chờ anh về anh dẫn em vào phó bản, được không?”

Hạ Vũ chậm rì rì gật đầu.

Khang Phi xoay người ra ngoài, Hạ Vũ nhìn cánh cửa vẫn đang lắc lư, nhấn điện thoại gọi đi.

Bạch Văn đuổi theo hai con đường mới kịp Lộ Nam Minh, cậu vuốt chóp mũi, hâm mộ ghen tị hận nhìn chằm chằm Lộ Nam Minh đang rảo đôi chân thon dài của hắn đi từng bước dài trên đường.

Vì không để Lộ Nam Minh phát hiện, Bạch Văn ở trên đường đã phải trốn chui trốn lủi, sau mười phút, cậu mệt phờ râu luôn.



Sau một giờ.

Bạch Văn ôm chặt áo len của mình, tựa vào cây ven đường, thở dốc, nhưng vẫn không quên quay đầu tìm bóng lưng Lộ Nam Minh, nhưng Lộ Nam Minh vừa trong tầm mắt khi nãy giờ như bốc hơi, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Bạch Văn đấm đấm hai đầu gối đã mỏi nhừ của mình, đoán Lộ Nam Minh đã nhận ra mình theo đằng sau, cậu thở dài, ôm lấy áo len chạy đi mất.

Đột nhiên bóng lưng Lộ Nam Minh xuất hiện ở phía xa cách đó tầm 10 mét, đang thọc một tay vào túi quần, khóe miệng nhếch giễu cợt, lạnh lùng nhìn Bạch Văn.

Bạch Văn kêu lớn: “Em đang tập thể dục!” Bạch Văn thắng gấp, xoay người chạy về hướng ngược lại.

Lộ Nam Minh chẳng nói chẳng rằng rút tay từ trong túi quần ra, trong lòng bàn tay nắm một quả quýt, hắn tung hứng quả quýt trong tay, hừ lạnh một tiếng, nắm chặt quả quýt, giơ tay lên, ném về phía Bạch Văn.

Quả quýt bay một đường vòng xinh đẹp trên không trung, vút qua sát bắp đùi Bạch Văn, rơi xuống đất.

Bạch Văn ngắm quả quýt rơi nát trên đất, giống như nhìn thấy tương lai của bản thân, không nhịn được khẽ rụt cổ, khựng lại một cái sau đó chạy với tốc độ nhanh hơn.

Lộ Nam Minh thấy động tác tức cười của Bạch Văn, ý cười giễu cợt càng đậm hơn, thấy Bạch Văn còn muốn chạy đi, hắn lại lấy một quả quýt nữa ra, ném tới, đồng thời cũng sải bước đuổi theo.

Bạch Văn qua cửa kính bên đường nhìn thấy Lộ Nam Minh đang đuổi lại gần mình, rên lên: “Xong đời!”

Chạy bộ là hình thức thể hiện rõ nhất ưu điểm cùng khuyết điểm của chân dài và chân ngắn, Bạch Văn cố gắng chạy, nhưng cậu còn chưa chạy được hết hai con đường, đã bị Lộ Nam Minh chân dài bắt được.

May là lúc này người đi trên đường không nhiều lắm, nếu không thì xấu hổ phải biết.

Bạch Văn thấy mình không thoát được, liền tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, nhưng lại không quên mượn cơ hội này dựa vào bờ ngực rắn chắc của Lộ Nam Minh, giả vờ đáng thương nói: “Muốn chém muốn giết muốn róc xương em thì anh làm nhanh để em sớm siêu thoát!”

Lộ Nam Minh giống như đang vặt gà, tách Bạch Văn ra, giận dữ nói: “Cậu muốn chết hả? Tốt, rất tốt. Hôm nay tôi nhất định sẽ cho cậu như nguyện!”

Bạch Văn kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của Lộ Nam Minh, hai tay cậu đan vào nhau, ôm chặt ngực mình, giống như cô gái yếu đuối đang sợ bị vô lễ, yếu ớt nói: “Anh yêu, anh không thể như vậy với em…” Nói xong, còn cố gắng nháy mắt, tựa như đang chuẩn bị nước mắt để chảy ra.

Lộ Nam Minh nhịn xúc động muốn ra tay oánh người xuống, nói: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

Bạch Văn thấy Lộ Nam Minh vẫn còn giữ được lý trí, thầm thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Em chỉ muốn ngắm anh nhiều hơn một tí, sắp phải xa nhau rồi, chẳng được gặp anh nữa.”

Lộ Nam Minh bị da mặt dày của cậu làm hoảng hốt vô cùng, đột nhiên hắn cảm thấy vô lực không biết nói gì nữa, nếu ra tay đánh cậu, Bạch Văn nhất định sẽ ôm bắp đùi hắn hô to: Em yêu anh, em chỉ yêu anh thôi, anh không thể đối xử với em như vậy được?

Lộ Nam Minh vô lực xoa thái dương đau nhức của mình, sau lại vô lực hỏi: “Rốt cục cậu muốn thế nào?”

Bạch Văn càng vô lực nói: “Haizz, ai bảo em yêu anh thế chứ?”

“…” Lộ Nam Minh nói: “Tôi cực ghét kẻ nào bám dai như đỉa.”

“Cho nên em không bám riết lấy anh mà.” Bạch Văn vô tội nháy mắt, tiếp theo tủi thân nói: “Em chỉ muốn nhìn anh nhiều hơn chút thôi.”

Lộ Nam Minh nhìn trời, đè xuống cơn giận đang trào dâng, lạnh lùng nói: “Nhưng cậu ảnh hưởng đến tôi.”

Bạch Văn mờ mịt hỏi: “Sao lại ảnh hưởng đến anh được?”

“… Theo dõi còn không phải hả?” Lộ Nam Minh chẳng thể nào hiểu được kết cấu đại não của Bạch Văn.

Bạch Văn nhún vai, dùng giọng điệu cực kì bình tĩnh trả lời: “Anh có thể coi em như người qua đường Giáp.”

“Người qua đường Giáp sẽ không chăm chăm đi theo tôi.”

“Cho nên, mới bảo anh cứ xem em trở thành người qua đường Giáp.” Bạch Văn nhấn mạnh hai chữ “trở thành”, thấy sắc mặt Lộ Nam Minh càng khó coi hơn, trong lòng Bạch Văn chợt vô cùng chờ mong, không nhịn được hỏi dò: “Hay là anh rất để ý đến em? Để ý đến em nên không thể coi như không nhìn thấy em được?”

Lộ Nam Minh cắn răng nói: “Được, cậu là người qua đường Giáp.” Nói xong, Lộ Nam Minh liền xoay người rời đi.

Bạch Văn túm một cánh tay hắn lại, ngay cả áo len ở trong ngực bị rơi cũng không để ý, “A Minh Minh, nếu đã tới đây rồi, chúng ta nói chuyện chút đi!”

Bạch Văn nhanh tay lẹ mắt lại túm lấy một bên tay để giữ hắn đang chuẩn bị rời đi, “Người qua đường Giáp cũng có thể trở thành bạn bè.”

“Tôi không muốn.”

Bạch Văn vội vàng phân bua, “Em sẽ rất tốt với anh, chắc chắn sẽ không để anh thất vọng đâu.”

“Nếu về sau cậu không xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ nghĩ lại.”

“…” Đã không thấy mặt nhau, nghĩ lại có lợi gì nữa chứ? Bạch Văn lắc đầu, cậu nói: “Em có chỗ nào không tốt chứ? Ngay cả một cơ hội anh cũng không cho em?”

Lộ Nam Minh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, tại sao hắn ở ngay trên đường cái lại thảo luận với một thằng đàn ông khác về vấn đề cơ hội gì đó chứ?

Bạch Văn nhìn xung quanh một chút, nói: “Bây giờ không có ai, anh không cần sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự cùng hình tượng của mình đâu.”

Lộ Nam Minh cau mày, “Tôi không phải để ý mấy cái này.” Hắn cũng không để ý mấy cái này, nếu không thì hắn đã không nhận làm CV trong kịch đam mỹ rồi, lại còn làm nhiều năm như vậy nữa.

“Vậy vì sao anh không thích ở cùng một chỗ với em? Chẳng lẽ anh kì thị em hả? Sợ em ảnh hưởng hình tượng của anh sao?”

Lộ Nam Minh nhíu chặt lông mày, nheo mắt lại nói: “Bạch Văn cậu dùng phép khích tướng với tôi sao?”

“Em không có.”

“Không sao?” Lộ Nam Minh hừ lạnh một tiếng, “Được, cậu đã muốn biết, tôi sẽ nói rõ với cậu. Cậu biết tôi nhận vai trong kịch đam mỹ đúng không? Cố ý nói những cái này để làm gì?”

Bạch Văn kinh ngạc nhìn Lộ Nam Minh, không nghĩ tới hắn lại biết rõ ràng như thế, “Anh đã không sợ, vậy sao anh không chấp nhận em? Ngay cả thử một lần cũng không được sao?”

Lộ Nam Minh kiên quyết mà thẳng thắn nói rõ ràng: “Tôi không thích cậu.”

Bạch Văn bị Lộ Nam Minh thẳng thắn mà rất tổn thương, cậu chủ động buông tay Lộ Nam Minh ra, lùi về phía sau nửa bước, không khéo chính là lại giẫm lên áo len vừa rơi của mình. Đây không phải lần đầu tiên cậu bị từ chối, cũng không phải lần đầu tiên cậu nghe được những lời này, nhưng sự tổn thương lại vô cùng lớn.

Gió đông thổi mạnh lạnh thấu xương.

Cây bên đường chỉ còn trơ trụi mình thân cành, gió thổi, những thân cành khẳng khiu này lắc lư theo gió, giống như yêu quái đang giương nanh múa vuốt, phát ra tiếng động cực rõ ràng.

Trong khung cảnh này, trái tim Bạch Văn lại càng đau đớn hơn.

Bạch Văn im lặng chốc lát, rồi mới nói: “Em sẽ không từ bỏ đâu.” Khi thấy Lộ Nam Minh thẳng thắn như vậy, cậu có chút nhụt trí, nhưng điều duy nhất cậu dám khẳng định, đó chính là … cậu chưa từng muốn từ bỏ bao giờ.

“Cậu… sao cứ phải cố chấp như vậy?” Lộ Nam Minh cũng rất bất đắc dĩ.

Bạch Văn chậm rì rì nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết người đồng hành cùng em cả đời này sẽ là anh, cũng chỉ có thể là anh.”

“Cậu còn nhỏ, bây giờ nói chuyện cả đời còn rất sớm.”

Bạch Văn ngẩng đầu nhìn Lộ Nam Minh, trong mắt chỉ có sự chân thành, “Em giống hệt tính của mẹ mình, cả đời sẽ chỉ yêu một người mà thôi.”

Lộ Nam Minh có chút bực bội, “Cậu có thể đừng ngây thơ vậy được không?” Cái này cùng với mẹ cậu thì liên quan gì nhau?

Bạch Văn hỏi: “Anh có biết mẹ em chết như thế nào không?”

Lộ Nam Minh há hốc miệng kinh ngạc nhìn Bạch Văn, một lúc lâu sau mới nói được: “Xin lỗi.”

Bạch Văn ngẩng đầu nhìn nhánh cây phất phơ trên đầu mình, nếu là mùa hè, phía trên nhất định sẽ có cả táng cây rậm rạp đong đưa, phát ra tiếng xào xạc, thỉnh thoảng còn có từng chiếc lá rời cành bay xuống đất, khiến khung cảnh tràn đầy sức sống, không giống vẻ tiêu điều của mùa đông, khiến người ta càng cảm thấy thê lương, Bạch Văn nói: “Không có chuyện gì. Lúc mẹ em chết, bà rất vui vẻ, mặc dù trước đó bà vẫn luôn khóc…”

Lộ Nam Minh rất muốn ngăn Bạch Văn nói tiếp, nhưng làm sao cũng không thể mở miệng được.

“Bố với mẹ là tự định chung thân, trong nhà không đồng ý, mẹ em quyết định trốn đi cùng ông. Sau đó thì có em…” Bạch Văn giống như nhớ ra cái gì, mày nhíu lại thật chặt, sau đó mới thả lỏng, “Bố đi kiếm tiền, mẹ em ở nhà nội trợ, cuộc sống không được tốt như mong đợi, nhưng ba người nhà em đều rất vui vẻ. Mẹ em nhớ nhà, thường xuyên kể về ông bà ngoại cho em nghe, nói chuyện ngày bé của bà cùng cậu với dì, nhưng bà chưa bao giờ muốn trở về. Bởi vì bà cảm thấy chẳng còn mặt mũi để về gặp bố mẹ, cũng không thể nào vì bố mẹ mà không ở bên cạnh bố em được. Sau khi vì tình mà từ bỏ gia đình mình, sâu trong lòng mẹ em, bố chính là tất cả của bà, cho nên sau khi bố em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ em mới đi theo ông như thế.”

Lộ Nam Minh thấy gương mặt bình tĩnh của Bạch Văn, gầm nhẹ: “Đừng nói nữa.”

“Em chứng kiến mẹ chết, trước đó, bà ôm em khóc, nhưng khi chết, bà lại cười.” Bạch Văn nhớ lại cảnh tượng ngày đó, ánh mắt trở nên mơ hồ, bên tai giống như cũng vang lên tiếng khóc của mẹ.

“Mẹ em rất sợ đau, bà không dám dùng dao cắt tay…” Bạch Văn nói tới đây, sờ động mạch chủ nơi cổ tay, nở nụ cười, “Nhưng bà vẫn cố gắng cắt mạch máu, em thấy bà chết, bởi vì cảm thấy rất có lỗi với em, cũng vì đau nữa, cho nên bà cứ khóc mãi, vừa khóc vừa xin lỗi em, đến khi… bà nói bà nhìn thấy bố của em, sau đó, bà cười, nụ cười rất hạnh phúc.”

Giọng Bạch Văn rất bình tĩnh, trên mặt lại treo nụ cười nhẹ, ngoài ánh mắt mơ hồ, một chút cũng chẳng nhìn ra cậu đang đau lòng, nhưng Lộ Nam Minh nhìn thấy Bạch Văn như vậy, trái tim cũng đau đớn vô cùng, hắn không có mục đích gọi: “Bạch Văn…”

Bạch Văn quay đầu nhìn Lộ Nam Minh, nụ cười dần nở rộ trên mặt, “Em không đau khổ, bọn họ rất hạnh phúc, em cũng cảm thấy vui vẻ thay cho bọn họ.”

Lộ Nam Minh đặt tay lên vai Bạch Văn, nhíu mày nói: “Nhưng cậu đang run đây này.”

Bạch Văn tiếp tục cười: “Bởi vì em rất lạnh.”

Lộ Nam Minh thấy cái áo len bị cậu giẫm nát dưới chân, bất đắc dĩ nói: “Được rồi… Cậu thắng.” Lộ Nam Minh nói, kéo Bạch Văn vào lòng mình, vỗ nhẹ lưng cậu, như an ủi lại như đau lòng.

Bạch Văn thế nhưng lại đẩy Lộ Nam Minh ra: “Em không phải muốn nhận được sự thương hại của anh mới nói ra chuyện này, chỉ là cảm thấy những chuyện này, làm chồng của em thì nên biết.” Cậu khom lưng nhặt áo len lên, vỗ vỗ, rồi mặc vào người.

“…”

Bạch Văn mặc áo vào tử tế, nhảy vài cái tại chỗ, cảm thấy cơ thể ấm áp hơn chút rồi mới nói với Lộ Nam Minh đang đứng đối diện: “A Minh Minh, anh mời em ăn được không? Em sẽ càng yêu anh hơn đó.”

“Đây đối với tôi mà nói, thật sự là tin dữ.” Lộ Nam Minh đỡ trán nói, nhưng không từ chối.

Bạch Văn kéo Lộ Nam Minh đi, “Trước đi xem phim, rồi ra ngoài ăn nhé.”

“…” Lộ Nam Minh thấy Bạch Văn đang kéo tay mình, suy nghĩ một chút nhưng vẫn không rút tay về. Rõ ràng qua cửa kính thấy Bạch Văn lén lút theo sau mình, thật sự rất muốn đánh cho cậu một trận, nhưng bây giờ không còn xúc động thế nữa, bởi vì hắn cảm thấy Bạch Văn rất thật lòng.

Thật sự nhất thời hắn không biết từ chối như thế nào.

====================================

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu vũ trụ cháy rồi!

Nhìn qua tình yêu của Bạch Văn, đoán chắc rất nhiều người sẽ không thể nào chấp nhận được… ừ… chúng ta cứ coi như đây là một trò tiêu khiển đi nhá!

Hơn nữa, tình yêu vốn là chuyện riêng tư mà!

END 38